TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 06 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 06 :TÔI GỌI EM LÀ NGƯỜI CŨ
1. Đã có những lúc, em tưởng rằng
mình đủ mạnh mẽ để vờ như quên đi mọi thứ. Nhưng bỗng ai đó nhắc tên anh, bao
nhiêu cố gắng trước đây đều tan biến mất. Anh vẫn hiện lên trong tâm trí em rõ
rệt như thưở yêu ngày nào.
2. Người ta có rất ít lần để được gặp
một người thương mình thật sự trong cuộc đời này! Vậy mà cứ thích buông tay
nhau để kiếm tìm một bàn tay khác. Đến một lúc nài đấy lại nhận ra người đã đi,
thứ mình đang có hóa ra là ngộ nhận.
3. Tôi
gọi em là Người Cũ. Không phải người yêu cũ, vì trước giờ chỉ có mình tôi
đơn phương. Chữ yêu không hề xuất hiện giữa hai ta. Cũng không phải bạn cũ, vì
tình cảm tôi dành cho em hơn cả tình bạn đơn thuần. Người Cũ - đủ để khi nhắc về
em trong vài câu chuyện với người lạ sau này, lòng tôi vừa yên bình lại vừa
thanh thản!
4. Có những con đường rõ ràng biết
là sẽ không đi đến đâu nhưng vẫn chẳng thể dừng lại.
Có những người dù không biết tình cảm
họ dành cho mình là gì nhưng vẫn chẳng thể buông tay.
**********
ĐÀN BÀ KHI HẾT YÊU!
Đàn bà luôn tin vào duyên số, gặp
được ai, ai yêu mình, ai bỏ rơi mình, đàn bà nhớ rất rõ. Và một khi đã hết
duyên, đàn bà lạnh lùng như sỏi đá.
Đàn bà không cần một người đàn ông
cao to, bụng sáu múi, đi xế hộp, nói chuyện ngọt như đường mật. Đàn bà chỉ cần
một người đàn ông hiểu họ, quan tâm họ, cho họ một điểm tựa vững vàng. Vậy là đủ
rồi!
Đàn bà rất mềm yếu, rất dễ khóc, nhất
là giai đoạn người đàn ông họ yêu từ bỏ họ. Nhưng một khi đàn bà không còn khóc
được nữa, mắt họ ráo hoảnh, miệng họ luôn mỉm cười, là lúc trong lòng không còn
bất cứ thứ cảm xúc nào!
Đàn bà khi đã hết yêu, khi đã cạn
tình thì những lời nói van xin hay kì kèo thêm bớt yêu thương cũng chẳng còn
nghĩa lý. Vốn đàn bà sinh ra là để được nâng niu, chiều chuộng, mà một khi đàn
ông không đủ sức... thì hãy buông tay để giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp từ đối
phương.
Đàn bà khi uống cà phê mà không cần
đường là khi yêu thương đã cạn, vị đắng cà phê làm sao đắng bằng sự phản bội từ
đàn ông.
Là khi - vị giác đã chết, yêu
thương đã chai sạn dần.
********
DÙ SAO ĐI NỮA CHÚNG TA CŨNG TỪNG NỢ NHAU....
Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng đã
từng nợ nhau một lời XIN LỖI.
Xin lỗi em vì ang đã mang lại cho
em những chông chênh đằng đẵng suốt tháng ngày chúng ta bên nhau.
Xin lỗi anh vì những phút yêu lòng
em đã tự cho mình cái quyền buông tay trước mà chẳng biết rằng, đó là cái buông
cuối cùng.
Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng đã
từng nợ nhau một lời CẢM ƠN.
Cảm ơn em đã cho anh những ngọt
ngào xen lẫn đắng cay, những niềm vui xen lẫn nỗi buồn, những nụ cười xen lẫn
nước mắt.
Cảm ơn anh đã yêu em không phải như
cách anh từng yêu cô ấy, không ồn ào, không mãnh liệt, không bất chấp. Có lẽ vì
thế mà mình rời bỏ nhau cũng lặng lẽ. Phải không ...!?
" Cảm ơn người thứ ba trong cuộc
tình này " đã giúp cho chúng ta nhận ra rằng, một lần quay đi là vạn lần
quay lưng. Dù có yêu đến mấy thì vẫn chẳng thể kiếm tìm một lối rẽ để trở về
con đường chung lối.
Rồi đâu ai nhọc lòng mà nhớ hoài nhớ
mãi về những chuyện xưa lắc xưa lơ, về cái người cũ cũ, yêu nhạt nhạt đến tận
sau này.
Anh đừng trách em đã kiếm tìm một
người chân thành hơn anh. Anh ấy yêu như cách anh ấy yêu người cũ - mãnh liệt
và bất cần. Em yêu anh ấy như cách yêu anh - tuyệt đối và duy nhất.
**********
BÀN TAY NHỎ, BỎ MÃI... VẪN KHÔNG BUÔNG.
Anh lấy niềm đau của kẻ đến trước
Đặt lên thanh xuân của em.
Anh lấy cơn mơ mà người để lại
Bắt em mang chếnh choáng cả cuộc đời.
Cớ gì anh lại nhẫn tâm làm thế
Cuộc đời em
Trái tim em
Giấc mơ em.
Anh - là cả cuộc đời...
Ở đó?
Người ta nói nỗi đau luôn nằm phía sau
Người nào yêu sâu
Là người đau nhiều nhất
Người nào phản bội
Cả một đời phải chịu kiếp chia đôi.
Thế còn em
Có bao giờ dửng dưng
Chưa một lần lưng chừng
Trong cuộc tình chúng mình
Vậy tại sao?
Tại sao?
" Sáng nay đông về trên mái ngói "
Gió lùa qua kẽ tóc
Rụng vỡ tim em
Sáng nay em biết niềm đau là có thật
Bàn tay nhỏ
Bỏ mãi
Vẫn không buông.
Đặt lên thanh xuân của em.
Anh lấy cơn mơ mà người để lại
Bắt em mang chếnh choáng cả cuộc đời.
Cớ gì anh lại nhẫn tâm làm thế
Cuộc đời em
Trái tim em
Giấc mơ em.
Anh - là cả cuộc đời...
Ở đó?
Người ta nói nỗi đau luôn nằm phía sau
Người nào yêu sâu
Là người đau nhiều nhất
Người nào phản bội
Cả một đời phải chịu kiếp chia đôi.
Thế còn em
Có bao giờ dửng dưng
Chưa một lần lưng chừng
Trong cuộc tình chúng mình
Vậy tại sao?
Tại sao?
" Sáng nay đông về trên mái ngói "
Gió lùa qua kẽ tóc
Rụng vỡ tim em
Sáng nay em biết niềm đau là có thật
Bàn tay nhỏ
Bỏ mãi
Vẫn không buông.
*********
THÁNG MƯỜI BA... CHẬU XƯƠNG RỒNG NHỎ CHỜ ANH.
Tháng mười ba... Chậu xương rồng nhỏ
chờ anh.
Tháng Mười ba,
Cơn gió đông cuối mùa đã lặng
Cớ chi lòng vẫn ướt buốt đằng đẵng những cơn đau.
Đã bao lần tự nén lòng hãy thôi chờ đợi
Người sẽ chẳng về đâu.
Đừng huyễn hoặc về lời thề non hẹn biển
Bởi cuộc đời có mấy ai may mắn được giữ tròn lời hứa.
Cơn gió đông cuối mùa đã lặng
Cớ chi lòng vẫn ướt buốt đằng đẵng những cơn đau.
Đã bao lần tự nén lòng hãy thôi chờ đợi
Người sẽ chẳng về đâu.
Đừng huyễn hoặc về lời thề non hẹn biển
Bởi cuộc đời có mấy ai may mắn được giữ tròn lời hứa.
Ngày vắng,
Chậu xương rồng thèm một ánh nhìn đã rất lâu không ngoảnh lại.
Tưới nước mắt cứu sống một cành khô.
Tháng Mười ba
Xương rồng nở hoa
Bản tình ca thắm lên giai điệu mới.
Tháng Mười ba...
Em đợi anh về!
(Làm gì có tháng Mười ba phải không anh?)
Chậu xương rồng thèm một ánh nhìn đã rất lâu không ngoảnh lại.
Tưới nước mắt cứu sống một cành khô.
Tháng Mười ba
Xương rồng nở hoa
Bản tình ca thắm lên giai điệu mới.
Tháng Mười ba...
Em đợi anh về!
(Làm gì có tháng Mười ba phải không anh?)
*********
VÌ TÌNH YÊU LÀ MÙ QUÁNG
Vốn dĩ tình yêu là " mù quáng
". Bởi vậy khi yêu ai cũng đều trở nên " ngu muội ". Vì khi yêu trong tim mình, trong mắt mình chỉ cần có người mình yêu là đủ.
Người ta giận mình - mình buồn đến
phát khóc.
Người ta vui - mình cứ bật cười hạnh
phúc.
Người ta đau - lòng dạ mình như vạn
mũi kim đâm.
Người ta đi hướng đông mà mình có lỡ
rẽ hướng tây, cũng nhanh nhanh quay đầu đuổi theo.
Người ta có làm gì sai - lòng mình
vẫn cho là đúng.
Vậy nên những ai đứng ngoài cuộc
tình của mình, có nói vạn điều khuyên bảo cũng không bằng một câu người mình
đang yêu nói một câu!
Đúng vậy phải không? Bạn đã từng
như thế chưa?
**********
CHIA TAY!
Chia tay - có gì to tát chứ?
Chỉ là hai người buông tay rời đi.
Từ đó, ai nấy sống cuộc đời cho riêng mình. Trong cuộc sống của người này đã
không còn sự xuất hiện của người kia.
Chỉ là những lúc bực tức hay mệt nhọc,
chẳng còn ai cho mình trút giận, những lúc hạnh phúc chẳng có ai sẻ chia, những
lúc chênh chao trên đường đời lại phải tự mình đứng vững.
Chia tay - có gì đáng sợ chứ?
Chỉ là ngủ một giấc, sáng mai thức
dậy, chúng ta quay về đúng nghĩa là người dưng. Mình lại tiếp tục sống một cuộc
đời đơn độc. Thói quen của những ngày bên nhau bắt đầu được bỏ dần. Thay vào đó
là những năm tháng tự mình vá víu lòng tin của bản thân!
Nếu chia tay để người thanh thản,
ta thôi nhọc lòng. Thì chia tay có gì đáng sợ chứ?
*********
SÀI GÒN BẬN YÊU NHIỀU NGƯỜI LẮM,
CHẲNG CÓ CHỖ EM ĐÂU.
Khi còn bé - Sài Gòn đối với bọn trẻ
nhà quê như chúng tôi là cả một thiên đường. Trong tâm trí những đứa trẻ ngây
ngô của vùng đất nghèo xơ nghèo xác, Sài Gòn hiện ra trước mắt với thật nhiều
bánh kẹo, khu vui chơi, nhiều ngọn đèn xanh đỏ. Cả một thế giới thần tiên của
chúng tôi gói trọn trong hai tiếng Sài Gòn.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp ba,
ước mơ được sống một lần tại nơi đô thị phồn hoa này vẫn chưa dập tắt. Tôi háo
hức đăng kí một trường đại học ở đó. Trong lòng muôn vàn phấn khích để đến nơi
mà mình từng ao ước bấy lâu nay.
Tôi nghe người ta vẫn hay nói: Sài
Gòn dễ sống lắm. Ừ, thì dễ sống, dễ làm giàu và ... dễ sa ngã. Trên đời này có
ai cho không ai cái gì bao giờ. Sau năm năm, tôi có được nhiều thứ, nhưng đôi
khi lại đánh đổi cả nước mắt lẫn thể xác. Nhiều lúc muốn vứt bỏ, muốn trở về
nhà với ba, ăn cơm má nấu, nghèo một chút, đêm đêm co mình thì chăn đã hở mà vẫn
cảm thấy an lòng. Nhưng không được nữa rồi!
Sài Gòn - đã trở thành thứ thuốc
phiện " ghê hồn " đối với tôi.
Tôi nhớ tiếng còi xe réo rắt, nhớ
những ngọn đèn xanh đỏ, nhớ con hẻm nhỏ xóm nghèo nơi tôi trọ, nhớ những lần
đón đưa, nhớ những đêm buông mình sau những nhịp ngắn dài, nhớ tiếng hổn hển
trên ngực đỏ, nhớ làn khói thuốc cuộn tròn sau những cuộc ái ân.
Tôi thương mình.
Tôi không còn nơi để quay về.
Ừ, Sài Gòn bận yêu nhiều người lắm,
đâu có chỗ cho em, em muốn ở hay đi, muốn dừng hay bước, Sài Gòn chưa bao giờ
níu chân!
No comments
Post a Comment