TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 08 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 08 : LY HÔN!
Thật ra ly hôn cũng chẳng to tát
hay ghê gớm gì cả. Chỉ là hai người cùng nhau kí vào một đơn be bé chấm dứt những
tháng ngày bị ràng buộc, vướng víu vào cuộc đời nhau. Cả hai quay về cuộc sống
"độc thân vui tính".
Dễ ợt.
Chỉ là có hai giai đoạn vô cùng khó
khăn. Đó là lúc đưa ra quyết định ly hôn. Và sống thế nào cho nguôi ngoai sau
thời gian ly hôn.
Thứ nhất, dù cho người ta có hết
yêu nhau đi nữa, nhưng việc quyết định từ bỏ nhau thì còn phụ thuộc vào nhiều
thứ đáng để suy nghĩ: công việc, gia đình, con cái và cả sĩ diện nữa. Tất thảy
nói buông thì dễ nhưng làm được điều đó không dễ chút nào. Ví như một hôm đi
làm về mệt, còn gặp phải những lời cằn nhằn cãi vã với vợ. Muốn ly hôn cho
xong. Coi như thoát nạn, thoát kiếp. Nhưng khi ghé mắt qua phòng con gái, nó
đang ôm gấu bông rồi ngủ ngon lành. Tự nhiên bao nhiêu bực tức, nóng giận tan
biến đâu mất. Thôi thì cho qua hết vậy.
Vì con!
Thế là tiếp tục những tháng ngày sống
dở chết dở. Không biết mình hèn dễ sợ hay do mình cao cả vì con vì gia đình mà
một quyết định cũng không dám đưa ra.
Thứ hai, sau khi ly hôn người ta bắt
đầu làm quen lại với cuộc sống độc thân. Mặc dù trước đây đã từng như thế,
nhưng rồi lại được sống chung, ăn chung, ngủ chung. Giờ bẵng đi như lưng lửng
giữa không trung. Hỏi mình còn yêu không "Không hề". Nhưng hỏi buồn
không "Buồn nhiều". Về nhà vắng tanh, không thèm nấu nướng gì cho mệt,
pha bát mì rồi lùa đại vài miếng. Xong lăn ra ngủ như chết. Hết ngày.
Dù đã hết yêu nhưng cái nghĩa vợ chồng
cũng đủ dằn vặt nhau nhiều dữ lắm. Yêu có thể hết. Nhưng nghĩa tình chung sống,
sao quên được!
Ly hôn nói là chuyện lớn không lớn,
chuyện nhỏ không nhỏ trong thời đại ngày nay. Nhưng một khi muốn đặt bút chấm dứt
một mối quan hệ nào đấy thì hãy suy nghĩ cho kĩ.
Bắt đầu thì dễ. Làm lại từ đầu mới
khó.
**********
KHÔNG ANH, KHÔNG AI... EM VẪN ỔN
Em, cô gái 23 tuổi,
ngoại hình dễ nhìn, công việc ổn định, và đã từng trải qua vài ba mối tình trước
đó. Trong tình yêu, em luôn quan niệm thế này, khi cả hai không còn
"duyên" nữa, em chấm nhận sự chấm dứt mà không hề nao núng để níu kéo người ở lại. Khi chia tay rồi, em cũng không muốn dùng mọi cách đẻ quên người
ngay tức khắc.
Em có nhỏ bạn thân, lúc vừa chia tay với người yêu nó xóa hết tin nhắn, số điện thoại của người ấy trong danh bạ. Xóa làm chi khi mà tâm trí mình vẫn nhớ như in từng con số, từng tin nhắn. Nó cấm những đứa xung quanh, trong những câu chuyện phiếm không được nhắc ten người đó. Nhưng làm sao mà cấm được những biểu hiện người ta đặt tên trùng với tên người yêu nó. Mỗi lần nhìn thấy, nó bảo rằng cảm thấy mệt mệt , khó thở. Thế thì tìm cách quên chi cho khổ.
Chẳng phải người ta có câu "dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng lòng cố nhớ để mà quên". Những ngày sau khi chia tay, em không hề tránh né sự thật ấy, em vẫn hẹn bạn bè ở những quán mà ngày xưa hai đứa mình cùng đi, em xem lại những bộ phim cả hai cùng xem, ăn những món ăn cả hai từng thích, nghe những bài hát ngày xưa người hát tặng. Em làm như thế không phải để chứng minh em mạnh mẽ, chỉ đơn giản em nghỉ rằng, thành phố này quá nhỏ bé, trước sau gì mình cũng sẽ đối diện với những điều đó thì hà cớ chi phải né tránh để rồi sau này vô tình chạm phải, thấy lòng bỏng rát hơn.
Hẳn en cũng là con gái, cũng có những nỗi đau khi nghĩ đến những thứ đã từng thuộc về hai đứa, mà giờ chỉ còn riêng em! Nhưng em sẽ vượt qua thật tự nhiên, không cố gắng, không gắng gượng để tự thấy mình tội nghiệp đến đáng thương. Thời gian sẽ chữa lành vết thương, mà giả dụ nó không lành thì chai sạn cũng có sao đâu. Em tự biết mình sống không có anh cũng sẽ ổn thôi!
********
THÀNH PHỐ BÉ TÍ
Thành phố bé tí để những kẻ yêu
nhau cứ va vào nhau mãi, để những lời hứa hẹn về một ngày mai tươi sáng cứ lặp
đi lặp lại đến nao lòng.
Thành phố bé tí để một lần nào đó,
những người đã từng yêu nhau lại vỡ òa niềm đau, những nỗi đau thật nhất về một
tình yêu vụn vỡ, về một niềm tin xa mãi.
Thành phố bé tí để những kẻ sắp yêu
lại bước qua nhau một cách vô tình không hề vướng bận.
Em đi qua những ngày nắng, vượt qua
những ngày mưa rồi rùng mình giữa ngày đông lạnh giá. Kí ức về anh, một lần nào
đó mơ hồ như lớp sương sớm bám trên ô kính. Em trầm mình trong những nỗi nhớ
mong đứt đoạn, kiểu mịt mù vì chẳng tìm nổi phương hướng để trái tim bé nhỏ một
lần nào được gượng dậy lòng tin.
Anh miệt mài nơi xa lạ. Anh đến những
vùng đất mới. Anh yêu thêm một người mới. Anh quên em nhẹ hẫng. Anh có còn là
anh của ngày xưa?
Em nhớ tiếng kim đồng hồ tích tắc,
nhớ những lời nói ấm áp đến nghẹn lòng, nhớ những tách nâu sữa ngọt lịm - niềm
tin, nhớ cái siết tay rất chặt để em biết rằng giữa cuộc đời này còn có một người
yêu thương mình hết lòng.
Anh đi. Tiếng dương cầm réo rắt mỗi
đêm. Những bản tình ca cũ mèm cứ thay nhau vang lên giữa căn phòng lạnh tanh.
Anh đi. Em nhận ra yêu thương có nồng
nàn đến mấy, niềm tin có cao hơn những ngọn núi, có lớn hơn những lòng tin thì
hết duyên cũng đứt.
**********
MÙA ĐÔNG NĂM ẤY
Đêm khuya, giật mình tỉnh giấc, bỗng
nhớ người cũ quay quắt. Giữa cái nóng 37-38 độ của Sài Gòn, thèm có một cơn mưa
để xóa dịu đi oi bức, ngột ngạt. Thế mà từng thớ thịt trên người tưởng chừng
như đông cứng lại bởi bao hồi ức của mùa đông năm ấy đang trỗi dậy không phanh
trong lòng.
Điên thật! Sài Gòn đang đổ lửa, thế
mà trong lòng nhớ những thứ đâu đâu... lạnh đến run người!
Nhớ mùa đông năm ấy, cũng có lần giật
mình tỉnh giấc, không ngủ được, người cũ xoa xoa lưng rồi vòng tay ôm chặt, từng
nhịp thở phả vào má đều đặn. Thế, người cũ cứ hay làm như thế là sẽ ngủ được
ngay. Giờ cũng giật mình nằm đây, lăn qua lộn lại, tự hỏi bản thân có còn người
cũ đâu mà không chịu ngủ. Có ai nữa đâu để dỗ dành như xưa. Mắt cứ ráo hoảnh,
châm điếu thuốc rồi nhìn lên trần nhà.
Nhớ mùa đông năm ấy, sáng nào cũng
cuộn tròn trong vòng tay người cũ. Người cũ hỏi rằng, hay chúng mình bỏ hết tất
cả, lên cao nguyên hoặc ra biển - tìm nơi nào dễ thở mà sống. Bỗng giật
mình vì vừa hạnh phúc vừa lo sợ biết chừng nào. Người cũ cứng rắn, cương nghị
nên e rằng ý nghĩ ấy là thật. Mà chẳng lẽ chỉ vì một đứa như mình lại vứt hết tất
cả để bỏ đi. Phí quá!
Bao năm lời hứa vẫn vẹn nguyên, người
cũ thì biến mất hun hút ở một nơi nào đấy. Đắng lòng quá mà...
Nhớ những ngày đông năm ấy, người
cũ ôm mình vào lòng, khóc dữ lắm như có ai đó đâm thủng cả túi chứa nước mắt.
Người cũ nói chúng mình chia tay, người lấy vợ sinh con. Còn chuyện mình thì
thôi khép lại. Mình chưng hửng. Không đau. Không buồn. Mà chỉ như chết đứng.
Mình giám chắc ngay giây phút ấy hay nhiều ngày sau đó mình không hề rơi một giọt
nước mắt nào. Đến bây giờ mình tự hỏi không hiểu tại sao mình như thế!?
Mình gửi người cũ về con tàu hồi ức
mà không cần vé khứ hồi. Mình vẫn làm việc và sống cuộc đời mình. Mình tin chắc
rằng nửa vòng trái đất cũng có một người đau tan lòng nát ruột khi đông về.
Còn lòng mình, chết rồi!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment