TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 09 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

TỰ THƯƠNG MÌNH SAU 
 NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI

TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYỆN HOÀNG DUNG
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,

CHƯƠNG 09 : VÌ H LÀ ĐÀN BÀ


Có những thứ tình cảm mà người ta biết ngay khi bắt đầu đã sai, hoặc giả người nhận không xứng đáng nhưng vẫn nhất quyết không từ bỏ.

Có những người đã làm ta tổn thương đến nát lòng, làm ta khóc đến nỗi mọi thứ diễn ra như một thói quen. Vậy mà chẳng thế buông!?

Tôi hỏi H. H này. Đau thế đủ rồi. Buông đi. Buông để nhẹ lòng, vấn vương làm gì. H im lặng. Sự im lặng vượt lên cả cam chịu. Đôi khi, không phải buông sẽ là hạnh phúc, nên H chấp nhận. Chấp nhận người mà mỗi tối cùng nằm bên mình lại quấn quít bởi một vòng tay khác. Chấp nhận những cuộc điện thoại hằn học.

H cũng là đàn bà. Cũng có lòng tự trọng. Cũng biết đau. Nhưng khi H nhìn vào mắt của bọn trẻ, tất cả những điều ấy đều tan biến hết. H chấp nhận.

Vì H là ĐÀN BÀ.

Tôi lại nhớ đến tuổi thơ, nhớ đến gia đình, nhớ đến những bữa chan cơm là nước mắt, nhớ những nỗi đau mẹ giấu sau nụ cười, nhớ những đêm người đàn ông xoay lưng về phía mẹ, nhớ sự cô đơn đến lạc lõng của mẹ giữa những chộn rộn được - mất. Mẹ nói, lúc trẻ, có yêu hay không yêu, người ta thề non hẹn biển, bảo sẽ không thể nào xa nhau được, nhưng chia tay rồi thời gian cũng nguôi ngoai và đâu lại vào đấy. Nhưng khi đã quyết định nắm tay ai đó và đi cùng nhau nửa chặng đường còn lại của cuộc đời thì không chỉ có yêu là đủ.

 Còn cả bao dung, tình thương, bớt tự trọng, bớt nhỏ nhen lại mới có thể hạnh phúc.

Mẹ nói rằng, ai cũng thế, khi đã có con, làm việc gì cũng nghĩ đến con đầu tiên, việc đó có tốt, có hại, có cho con hạnh phúc hay khổ đau, kể cả khi đêm về nằm chung với một người lạnh nhạt, không biết quan tâm nhưng vẫn duy trì mối quan hệ đó vì con cái.

Người đàn ông dù hư hỏng đến thế nào, chỉ cần mỗi sáng thức dậy đi làm, cùng vợ con ăn một bữa cơm, là tình yêu cũng được, mà trách nhiệm cũng được - đã thấy ấm áp.

**********
TÌNH YÊU KÌ HẠN
Đàn ông thường không tin vào hai từ duyên phận, vì họ luôn cho rằng mình đủ mạnh mẽ để xoay chuyển con tim.

Đàn bà thì lại khác, họ luôn tin vào sự sắp đặt của tạo hóa, bởi đàn bà họ hiểu rằng lí trí muôn đời thất bại trước con tim.

Đàn ông nếu "yêu chuyên nghiệp" họ rất hay trong việc chia nhỏ trái tim một cách đồng đều nhau cho hai, ba người mà họ yêu cùng lúc.

Đàn bà cũng thế, nhưng họ luôn đắn đo để dành phần nhiều hơn cho người họ yêu thật lòng. Và dù cho họ có hẹn hò tỉ người thì trái tim cũng chỉ hướng về một nơi duy nhất.

Đàn ông không bao giờ khóc, không bao giờ quay đầu lại một khi đã chia tay. Mặc dù những giọt nước mắt ấy đắng ngắt tận sâu bên trong cổ họng.

Đàn bà họ lại nức nở khi mối quan hệ của hai người chấm dứt. Họ nài nỉ, van xin và níu kéo để cả hai không phải rời xa, mặc dù họ biết trước rằng sự níu kéo ấy là vô nghĩa.

Đàn ông sau khi chia tay thường ít nói. Họ tìm đến rượu, đến cà phê, đến công việc để lấp đầy những buồn bã.

Đàn bà sau khi chia tay thường tìm đến một vài người bạn thân để khóc, để giãi bày tâm sự cho nhẹ lòng.

Chung quy, dù cho đàn ông hay đàn bà, nếu một khi tình yêu là thứ có hạn kì thì hết yêu sẽ chấm dứt ngay. Nhưng khi còn yêu thì sẽ đeo bám họ đến suốt đời để trả hết nợ nần mà định mệnh đã an bài, dù tin hay không.

**********
CÔ ĐƠN!
Đã có những lúc dường như sự tận cùng của cô đơn ghé ngang qua cuộc đời mình.

Đó là khi hằng ngày đi làm trên chiếc xe buýt mà lúc nào chỗ ngồi kế bên cũng dư cho một người. Giá có ai đến nắm lấy tay mình, rồi thủ thỉ những lời yêu thương để mình biết rằng trên chuyến xe cuộc đời vẫn còn có người quan tâm mình.

Đó là mỗi sáng tự hẹn đồng hồ báo thức, tự nấu cho mình bữa sáng. Chẳng có ai kéo rèm để những tia nắng đánh thức mình dậy.

Đó là lúc ngồi trước biển mình đơn độc như chim lạc bầy. Giá có ai đến và đeo chiếc phone còn lại rồi cùng mình nghe hết bản nhạc mình thích, tựa vào lòng mình ngắm hoàng hôn buông xuống.

Đó là khi đi chơi cùng đám bạn, ai cũng kể về người yêu họ say mê. Riêng mình chỉ lặng thinh rồi gật gù theo những câu chuyện ấy. Thèm còn có anh, kể tiếp chuyện đời mình.

Đó là khi một chiều tình cờ đi lại con đường cũ, bỗng giật mình khi người mình từng thương yêu hết lòng đang nắm chặt tay một người nào lạ mặt. Tự nói với lòng, đáng lẽ bàn tay ấy phải đan vào bàn tay mình, đáng lẽ anh ấy phải là của mình. Đáng lẽ, đáng lẽ...

Đó là khi mình vô tình lục lọi tờ tạp chí cũ hôm qua, vô tình làm rơi quyển sách cũ trên kệ. Tấm ảnh cũ của mình và anh loang cả một vùng nỗi nhớ.

Đó là khi mình chạy xe một mình, miệng hát vu vơ mà lòng chẳng biết đi về đâu, rẽ hướng nào.

Đã có những lúc kình dường như đi tận cùng đến sự cô đơn.. 

Cô đơn như thế đấy!

********
THANH XUÂN CỦA EM

Điều ngớ ngẩn và ngu ngốc nhất mà em từng làm trong cuộc đời này, đó là dùng hết thanh xuân để yêu duy nhất anh.

Tháng ngày ấy, trong trái tim em luôn phập phồng lo sợ. Người ta nói đúng, khi bạn yêu ai đó thật lòng và cuồng nhiệt, trong tâm can bạn chỉ còn lại duy nhất một trạng thái: đó là sợ mất.

Những tháng ngày được anh chở qua từng con phố, uống từng cốc trà đá vỉa hè, nhìn đôi mắt phong sương, dáng người gầy hao, nước da đen ngăm và vòng qua eo anh siết thật chặt trên từng chặng đường. Thế là đủ hạnh phúc lắm rồi!

Những tháng ngày em như con mèo lười được anh nâng niu và chiều chuộng. Mỗi sớm mai được anh đánh thức bởi hơi thở nồng nàn, được anh ôm chầm từ phía sau, được anh dựa đầu vào búi tóc rồi khoanh tròn hai chân gối trọn em vào lòng.

Những tháng ngày ấy như kỳ tích giữa cuộc đời em.

Êm ả và an yên vô cùng...

Thế, em cố giữ chặt anh vì biết rằng anh là hơi thở là nhịp sống con tim em.

Rốt cuộc, đôi tay yếu mềm chẳng thể hứng hết những rạn nứt nên thôi đành buông xuôi.

Anh vô tình đi qua thanh xuân của em. Tình yêu vô tình đi qua thanh xuân của em. Mọi thứ như cơn mưa giật mạng bao yêu thương trong lòng em -  rơ vụn vỡ rồi tan tành, rồi đổ nát.

Em không tiếc yêu thương. Chỉ tiếc cho em không còn trẻ nữa để giữ mãi những thương yêu.

********
CẢM ƠN!
Gặp nhau giữa thế gian có tám tỉ người là một niềm may mắn. Dù cho những người đi ngang cuộc đời ta, mang lại cho ta không chỉ niềm vui,nụ cười, hạnh phúc, mà còn có cả khổ đau, nỗi buồn, tuyệt vọng. Hãy chân thành cảm ơn về tất cả.

Cảm ơn để biết rằng giữa những nỗi trần đời, cho đi thì cần chỉ nhận lại. Đắng cay hay ngọt bùi, niềm vui hay nỗi buồn, hạnh phúc hay khổ đau, đã là quy luật song hành, còn sá chi thiệt hơn.

Cảm ơn những nỗi buồn ngày hôm qua để hôm nay ta biết trân trọng niềm vui đang có.

Cảm ơn đắng cay hôm qua để hôm nay ta biết con đường mình đi cần mạnh mẽ hơn nữa.

Cảm ơn những buổi sáng thức dậy, ta đã từng mỉm cười mãn nguyện. Cảm ơn những buổi chiều ta lại đau đến nát lòng vì mất mát.

Cảm ơn ta đã từng yếu đuối đến như thế, để tháng ngày sau đôi chân được vững vàng hơn.

Cảm ơn lòng tin đã phung phí, để tháng ngày sau phải thận trọng hơn khi trao cho ai đó lòng tin.

Cảm ơn số phận đã cho ta gặp được nhau, dù đúng lúc hay không đúng lúc, cần hay không cần, ta cũng an lòng.

Cảm ơn... và cảm ơn!
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.