TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 05 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 05 :KIẾP TÌNH NHÂN
Kiếp này ta không đi cùng nhau
Thôi thì cứ đổ lỗi cho nhân duyên
ngắn ngủi
Đổ lỗi cho những ước hẹn bỗng dưng
đứt quãng
Tại cuộc đời
Tại ai đó
Chứ không phải tụi mình.
Kiếp này mình gặp được nhau
Rồi yêu thương một nửa
Âu cũng phúc phần cho những kẻ cố
chấp
Phải buộc lòng buông bỏ
Phải buộc mình buông xuôi
Phải buộc mình buông tay
Để hết một ngày mai.
Kiếp này là kiếp của tình nhân
Hẹn kiếp sau nên nghĩa vợ chồng!
*********
SỢ.
Tôi không sợ một người từ chối thẳng
thừng tình cảm của mình. Tôi chỉ sợ một người cứ dùng dằng mối quan hệ, buông
chẳng buông, nắm chẳng nắm. Kiểu như người ta cầm cán dao còn mình đơn thân ôm
lấy đầu lưỡi. Họ có thể làm tổn thương mình bất cứ lúc nào.
Tôi không sợ những cảm xúc đau khổ
hay tuyệt vọng khốn cùng. Tôi chỉ sợ, rõ ràng mình đang đau mà vẫn phải cười,
mình đang buồn mà vẫn phải tỏ ra vui tươi. Cảm xúc của chính mình mà cứ bị phụ
thuộc vào kẻ khác.
Tôi không sợ đơn độc. Tôi chỉ sợ một
ai đó đến bên mình. Tạo ra thật nhiều hồi ức. Sau đó dứt áo ra đi kiểu như
"bỏ con giữa chợ". Cảm giác đó như có ai cướp cả mạng sống, lấy đi cả
thế giới của mình.
Bạn có sợ những điều như thế không?
*********
CHÚNG TA VÔ THƯỜNG GIỮA CUỘC ĐỜI ĐAU THƯƠNG
Đã có một giai đoạn, tôi tin bằng
cách này hay cách khác, những người thực sự yêu thương nhau rồi cũng sẽ quay về
bên nhau. Cho đến khi chuyện tình cảm của chúng tôi kết lại. Em lấy chồng. Tôi
thôi chờ đợi. Em có con. Tôi bắt đầu tình mới. Cuộc đời lại xoay tròn chúng tôi
vào những cuộc mưu sinh, cơm áo, gạo tiền và ti tỉ thứ khác nữa.
Tôi nhận ra rằng, trên đời này chẳng
có gì vĩnh viễn, thế thì huống chi một lời hứa của tuổi trẻ - cái tuổi đầy những
bồng bột, dại dột và bốc đồng. Tôi không còn tha thiết với những lời thề non hẹn
biển. Em có một cuộc sống mới - chắc là hạnh phúc. Sau vài năm sau đó, tôi cũng
có một cuộc sống mới, tương đối ổn định. Em lo cho mái ấm nhỏ, tôi chăm chút
cho tình nhân. Em ôm chồng mỗi khi giá rét, tôi siết chặt tay vợ mình giữa phố
chiều buông. Ừ, tôi lấy vợ, sau em, vài năm sau đó.
Chúng tôi lại vô thường, trong vài
ba tin nhắn, vài cuộc gọi không đầu không cuối. Bỗng những kí ức về ngày xưa của
hai đứa trỗi dậy, nhưng không còn mãnh liệt và dữ dội như xưa, nên cái cảm giác
ấy cũng qua đi nhanh. Bởi giờ đây, bên cạnh tôi, bên cạnh em, đã có một người gắn
bó suốt đời. Bởi sau những yêu thương xưa cũ, chúng tôi nhận ra kí ức dù có đẹp
đến mấy cũng đã lùi sâu vào quá khứ. Hỏi thăm nhau, nói chuyện cùng nhau, để
chúng tôi hiểu rằng mình đã từng là một phần nhỏ trong tình yêu của năm tháng
tuổi trẻ xinh đẹp và hồn nhiên.
Chúng tôi lại quay về đúng vị trí
và bổn phận của mình trong cuộc sống hiện tại. Em chờ chồng sau bữa cơm chiều về
muộn. Tôi cũng tranh thủ để vợ chẳng buồn thêm.
Tôi tin, bằng cách này hay cách
khác, cuộc đời sẽ cho mình một cánh cửa mới sau những rạn nứt đổ vỡ.
Tin tôi đi!
*********
TÌNH ĐẦU
Người ta thường nói mối tình đầu là
mối tình đẹp nhất. Tôi không nhớ rõ tên bài hát ấy là gì nhưng trong bài ca có
câu thế này " tình chỉ đẹp khi tình dang dở ". Dường như, trong cuộc
sống này, cái gì lưng chừng, cảm giác chơi vơi không nơi bám víu thì sẽ khiến
người ta nhớ lâu và khó quên nhất.
Hẳn trong đó có TÌNH ĐẦU.
Còn với tôi, tình đầu là mối tình
tiêu tốn nhiều nhất những năng lượng của vui - buồn - đau khổ - hạnh phúc -
sung sướng - mệt nhọc và tỉ tỉ thứ cảm xúc khác. Bởi khi trải qua những mối
tình, sau tình đầu, người ta có vui hay buồn, hạnh phúc hay đau khổ cũng không
đi đến tận cùng của những cảm xúc đó.
Tôi còn nhớ ngày người bỏ đi, mưa
gió tiêu điều, tôi đứng như một kẻ điên giữa đại lộ Đông Tây, bưng mặt khóc như
- chưa - từng - được - khóc. Mặc cho xe cộ qua lại, ai nấy nhìn mình như
người ngoài hành tinh, tôi cũng không quan tâm. Bởi ngay giây phút đó, tôi chỉ
nghĩ đến anh, nghĩ đến nỗi đau như sóng thần đang tràn lan, tung tóe khắp lồng
ngực, đau - như - chưa - từng - được - đau.
Những ngày sau đó, tôi vật vờ, nhớ
anh như bản năng, như bản nhạc du dương cứ đâu đó mãi bên tai, không thoát ra
được. Đi đâu làm gì cũng thấy anh, kể cả trong mơ anh cũng đeo bám tâm trí. Tôi
xin nghỉ việc, bỏ nhà, lang thang khắp phố phường - những nơi hai đứa từng đi
qua.
Tôi yêu người đến sau, cả hai yêu
nhau sau tình yêu dành cho người cũ, nên cuồng nhiệt của năm tháng thanh xuân
đành nhường lại cho những ngày tháng bình bình đạm đạm dắt tay nhau đi ăn,
xem phim, cà phê. Nhưng, nếu không làm những điều đó cho nhau, cũng chả sao. Đã
qua rồi cái thời cứ muốn quấn quít bên người còn lại từng phút từng giây. Nhiều
hôm đi làm về, lăn ra ngủ như chết, có chăng nhắn vài tin nhắn " thủ tục
" chúc nhau ngủ ngon.
Đôi khi tôi tự hỏi, có yêu không? Ừ,
thì có. Nhưng tình yêu của một người đi qua bão giông và đã già quá với cái thời
mười chín đôi mươi - nên " đối xử " với tình yêu cũng khác.
Rồi anh nói " mình chia tay đi
". Tôi " ừ ". Tỉnh bơ. Tối đó tôi thức trắng đêm, nhưng không phải
để khóc mà để xóa hết những gì liên quan đến cả hai. Nếu hỏi tôi có buồn không,
có đau không, hẳn nhiên là có! Nhưng, không đau bằng tình đầu!
Ai cũng có một thời để nhớ, một người
để biết rằng dù cho sau này có bao nhiêu người đến thì cũng không sao lấp đầy
khoảng trống của người cũ - tình đầu.
**********
TỰ NHIÊN NHỚ NGƯỜI CŨ
Có những thứ tình cảm ngộ lắm. Biết
là sẽ không thể nào đi đến đâu nhưng vẫn luôn ảo tưởng rồi tự mình lo lắng mất
đi, rồi tự mình làm tổn thương chính mình.
Người cũ không hay cười. Mặt rất
nghiêm, làm cho đối phương có cảm giác hơi sợ khi lần đầu gặp mặt. Ngày xưa
mình cũng thế, không bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt người cũ vì luôn cảm thấy bất
an, kiểu như ánh mắt ấy có thể nhìn thấu tim gan suy nghĩ của mình.
Người cũ cao hơn mình gần một cái đầu
nên lúc nào cũng trêu mình bằng cách xoa xoa đầu mình, mà mình thì cực kì ghét
như thế - giờ mỗi khi nghĩ lại tự nhiên tay mình để lên đầu lúc nào không hay,
bật cười, hóa ra mình bị ghiền, hóa ra lâu rồi chưa ai làm như thế.
Hóa ra, mình đang nhớ người cũ!
Rồi khi người cũ có người yêu. Người
cũ kể cho mình. Mình cười méo xẹo. Chạy ù một mạch từ quán kem về nhà khóc nức
nở.
Thật ra từ trước đến giờ, mình chưa
bao giờ nghĩ rằng mình và người cũ sẽ thành một cặp. Nhưng tự nhiên bây giờ có
ai đó chen vào khiến mọi thứ trong mình sụp đổ. Mình lo sợ đủ thứ.
Lúc nào cũng sợ người cũ quên mất
mình. Họ đi với nhau, làm gì, ở đâu. Không lẽ cầm điện thoại nhắn tin hỏi thì
vô duyên, lãng xẹt quá nên cứ tự mình suy diễn rồi vùi mình vào cơn đau.
Người cũ hay kêu mình là Nam mập
nhưng mình có mập đâu. Chỉ là khi hai đứa đi chung mình Hay vòi vĩnh được ăn
nhiều món thôi. Mình trêu lại là Khánh gầy. Thế là hai đứa cười hề hề.
Chiều nay đi làm về mắc mưa. Trú
mưa cả buổi dưới hiên nhà người lạ. Tự nhiên nhớ người cũ da diết!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment