TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 04 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 04 :K VÀ NHỮNG THÓI QUEN
K có thói quen bẹo má mình mỗi khi
mình giận dỗi hay cáu gắt.
K hay ôm mình bất ngờ từ phía sau.
K hay siết tay mình thật chặt khi
giữa chốn đông người.
K hay hỏi trước xem mùi nước hoa
này mình có thích không rồi mới dùng.
K luôn biết cách dỗ dành mình bằng
những cử chỉ hết sức đáng yêu.
K không thích đi xe hơi, K thích chở
mình vòng vèo bằng chiếc Club sặc mùi khói.
K hay hút thuốc mỗi khi căng thẳng.
K không bao giờ mặc quần âu, giày
tây. Đi bên mình luôn mặc quần soọc, áo thun.
K không thích cào những nhà hàng,
quán cà phê sang trọng. Hai đứa toàn ăn vỉa hè, uống lề đường.
K hay hỏi mình những câu vu vơ đến
ngơ ngẩn.
K không thích bắt chuyện với người
lạ. K bảo mình là người đầu tiên K muốn làm quen.
K không thích ăn ngọt và đồ cay.
K luôn ngủ lúc 11 giờ 30 tối, trước
khi ngủ luôn hôn lên trán mình.
K hay im lặng mỗi khi hai đứa cãi
nhau.
K cao 1m78 nặng 65kg và hay nhón
gót khi đứng cạnh một đứa 1m56 như mình để trêu chọc.
4 năm 3 tháng 25 ngày 8 tiếng 37
phút. Mình vẫn nhớ như in tất cả về K. Còn K thì đem những thói quen ấy cho một
người sau hay sau sau mình nữa.
**********
YÊU MỘT NGƯỜI LÀ KHI ...
Yêu một người là khi ở bên cạnh người
đó mình bình yên đến lạ. Chỉ cần nhìn thấy người đó cười bao nhiêu bực dọc
trong lòng bỗng dưng tan biến hết.
Yêu một người là khi mình dẹp bỏ
lòng tự ti, sự ích kỉ, nhỏ nhen, tất cả cái tôi bỗng nhường chỗ cho tình yêu,
cho bao dung và vị tha.
Yêu một người là khi người ấy hôn
mình, ôm mình, siết tay mình... mình bỗng thấy cuộc đời này chỉ còn hai đứa. Nhẹ
tênh và an nhiên.
Yêu một người là khi mình đau nỗi
đau của họ, buồn nỗi buồn họ mang, khóc vì thấy họ chông chênh xuôi ngược.
Yêu một người là muốn nắm tay người
đó đi hết con đường dẫu buồn - vui - sướng - khổ, dẫu mưa sa - bão táp, chỉ cần
có nhau là đủ.
Yêu một người là bỗng những mơ ước
cao vời, những điều viển vông chợt tan biến hay thu nhỏ lại. Chỉ còn tình
thương của hai đứa.
Yêu một người chỉ cần như thế...
*******
MUỐN SỐNG MỘT ĐỜI BÌNH YÊN
Muốn sống một cuộc đời bình yên
nhưng sao khó quá! Khi người ta nói cuộc sống rất đơn giản chỉ là do chính
chúng ta làm nó phức tạp hơn... nhưng có chắc là như thế?
Nếu mình không gồng gánh những nỗi
đau của chính mình thì ai sẽ làm?
Nếu mình không sống bằng nhiều lớp
mặt nạ thì có lẽ mình đã chịu tổn thương rất nhiều.
Mỗi ngày mình phải cười, phải nói
vui vẻ với những kẻ đâm dao sau lưng mình, à có khi nó lụi thẳng vào trước ngực
mình đấy thôi.
Mình không chấp nhận cũng phải chấp
nhận. Vậy nếu mình sống đơn giản, cuộc đời có cho mình sống đơn giản không?
Càng lớn, chúng ta chỉ ước mong có
những " phút giây bình yên " chứ không còn là " cuộc đời
bình yên " nữa!
Chỉ muốn được ngồi cùng nhau một
lúc để biết cuộc sống còn những phút chậm thật!
**********
SAU MỘT CUỘC LÀM TÌNH...
Làm tình xong, mặc lại đồ, cài lại
khuy áo cho nhau ... chưa chắc đã yêu nhau.
Bởi trong một mối quan hệ nào đó,
khi người ta trưởng thành - người ta đủ biết những từ đại loại " bổn phận
" hay " thủ tục " là như thế nào.
Mà nói đến " bổn phận "
hay " thủ tục " thì nghe xót xa quá, vừa mới quyện vào nhau quên hết
cuộc đời, vừa mới ôm nhau ngủ một giấc say nồng, bàn tay còn hôi hổi hơi ấm, đầu
vẫn vùi vào ngực kẻ kia, vậy mà giờ lại im lặng, hay có chăng chỉ vài ba câu vuốt
ve vô hồn rồi nhanh chóng quay đi.
Bởi thế, bạn đừng trông mong quá
nhiều vào những mối quan hệ mà chính bạn biết rõ kết cuộc sẽ là nỗi thất vọng ê
chề, sẽ là chính bạn nhận về thương tâm.
Sau cuộc ái ân, bạn còn thấy tay họ
siết chặt tay bạn, vòng qua eo ôm bạn vào lòng, khi nhìn vào mắt họ bạn cảm thấy
ấm hơn cả những bình minh, hơi thở họ phả vào lồng ngực như truyền niềm tin về
một đoạn đường dài, mặc may đó là yêu!
***********
QUÊN!
Em nói tình mình chết
Từ khi chậu xương rồng trước hiên
nhà đã không nở hoa,
Chỉ còn xác xơ những gai nhọn
Cứa nát một lời thề...
Em nói em không chờ được nữa
Tuổi xuân có bao giờ thắm lại
Huống chi mình ...
Cách biệt mấy con sông.
Em nói em sẽ đi lấy chồng
Anh hỏi: Em có yêu người ta không?
Em lặng im ..
Những kí ức của hai đứa bỗng chất
chồng nỗi đau.
Anh về vo tròn một mớ sầu,
Đong bằng nước mắt
Bỏng rát ngực đỏ...
Những đêm trường thương nhớ.
Em hãy sống
Hãy vui
Hãy quên nửa cuộc đời chênh vênh
Mà anh từng ở đó.
************
ĐỪNG TẠO RA THÓI QUEN KHI KHÔNG LÀ GÌ CỦA NHAU
Thói quen - trong một mối quan hệ
mà bạn xem trọng họ. Thì thói quen là thứ vô cùng đáng sợ. Tôi cũng đã từng
nói, nếu không là gì của nhau thì đừng bao giờ tạo ra hồi ức rồi để lại họ với
bộn bề nỗi nhớ.
Tôi sợ một mối quan hệ chóng vánh,
một người tạo ra cho mình vô vàn thói quen. Thói quen nhắn tin đôi lúc chỉ một
từ " ê " vậy mà nhiều khi thức suốt đêm để chờ đợi họ. Thói quen cùng
nhau nói những chuyện không đầu không cuối - những chuyện tưởng chừng vô bổ, để
rồi sau này khi nhớ lại, tự mình bật cười hạnh phúc. Thói quen hay siết tay
mình thật chặt khi đi giữa phố người đông. Thói quen hôn lên trán mình vào những
chiều gió lộng. Thói quen hay hát vu vơ mỗi khi chở mình sau xe. Thói quen cười
hiền mỗi lần chọc mình bực tức. Thói quen kêu mình bằng " heo con ",
cái biệt danh xấu xí mà đáng yêu nhiều lắm, để mỗi khi nhớ về họ, mình thèm được
ai đó gọi mình như thế!
Chấm dứt một mối quan hệ không đáng
sợ, mà đáng sợ chính là những ngày tháng bạn phải một mình, ôm một mớ thói quen
về ai đó đã ăn sâu tận tâm can. Bạn tự phải sắp xếp lại cuộc sống thường nhật,
chắp vá vài không gian thiếu vắng họ bằng công việc, tạo cho mình sự bận rộn để
dần quên đi.
Chính vì thế, đôi khi tôi hay dửng
dưng với ai đó xa lạ bước đến cuộc đời mình. Tôi sợ cách họ trao cho mình
" đủ thứ " và quay lưng bước đi. Bỏ mình bơ vơ. Tôi thà chấp nhận cuộc
sống tẻ nhạt một chút còn hơn ôm vào lòng quá nhiều hạnh phúc để rồi sau này đớn
đau khôn siết.
Bạn có sợ ai đó đến và để lại vô
vàn thói quen trong cuộc đời bạn???
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment