TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 02 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 02 :BUÔNG
Viết cho ngày lưng chừng cô đơn...
Rồi thời gian sẽ xóa mờ con đường xưa em đi. Rồi nỗi
đau sẽ được giảm dần theo năm tháng trong tim em. Duy chỉ có mình anh ôm trọn
nhớ mong vào lòng...
Ai cũng biết thương nhớ lưng chừng khi một người cất
bước, nhưng chúng ta sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn nữa! Thế thì nhường cái
quyền đi tiếp cho một người khác. Kể cả tự mình làm tổn thương chính mình.
Anh ngân nga câu thơ giữa mưa chiều ướt mèm nỗi nhớ:
Em về giặt quần áo cho chồng
Giặt luôn một mớ, sầu đong một đời.
Nhớ
- quên giờ chỉ còn là khái niệm không hơn không kém khi hai ta đã làm đúng nhiệm
vụ của thời gian!
Anh tự cho mình một lần buông bỏ để sống phần đời
còn lại một cách an nhiên. Anh không thể quên được em nhưng anh sẽ cất giữ kí ức
tươi đẹp cùng thanh xuân năm tháng ấy vào một góc nhỏ con tim. Anh sẽ yêu một
người đủ dài, đủ sâu, đủ lâu. Anh sẽ làm đúng lời hứa ngày xưa của chúng ta, rằng
nếu cả hai không thể ở cạnh nhau nữa thì phải hứa với người kia sống thật hạnh
phúc. Vậy nên, những tháng ngày tiếp theo anh sẽ không để em bận lòng thêm!
Anh buông...!
************
SÀI GÒN. EM. ANH. NGƯỜI TA
Sài Gòn những ngày NẮNG, em về cất nỗi buồn vào mây,
những đợt lững lờ trôi. Em dang tay cho yêu vào mây, những đợt lững lờ trôi. Em
dang tay cho yêu thương xưa cũ rớt vội trên niềm tin chếnh choáng.
Sài Gòn những ngày MƯA, em ước có ai đó cho em mượn
bờ vai để tựa vào hát vu vơ mấy câu tình ca qua ngày giông bão.
Sài Gòn những ngày ĐÔNG, em thèm một cái ôm từ phía
sau lấp đầy những loang lổ, mong manh.
Sài Gòn những ngày VẮNG ANH, em chênh vênh, em tựa đầu
vào ký ức để một lần nào đó mơ hồ nhớ anh, có chăng cũng chỉ là cảm giác.
Sài Gòn những ngày CUỐI NĂM. Em. Anh. Người ta. Và một
dãy nỗi nhớ chất chồng mà chẳng thể nào đập tan.
Sài Gòn. Em tìm mình giữa những chơ vơ - lịm tắt.
*************
HAY CHÚNG MÌNH ĐỪNG YÊU NỮA
Hay chúng mình đừng yêu nữa
Chỉ ngồi nghe nhạc
Uống trà
Và hát tình ca.
Trong vài ba câu chuyện
Mình mỉm cười
An nhiên…
Cuộc đời bão giông quá
Xá gì những thương đau.
********
CÓ NHỮNG NGÀY CHỈ MUỐN NHƯ THẾ
Có những đêm đối diện với căn phòng chật hẹp, chợt
nhận ra mình đã cô độc bấy lâu nay. Giật mình thương cho chính mình - phận người
nhỏ bé giữa cuộc đời vô thường.
Có những đêm muốn trở về là mình nguyên vẹn, bỏ từng
lớp mặt nạ mà mỗi ngày gồng gánh, không hề tô vẽ bất cứ lớp phấn son nào để ngạo
đời.
Có những ngày muốn nhận được một câu nói chân thành,
chê bai mình cũng được, oán trách mình
cũng được, miễn tất cả đều là chân thành!
Có những ngày buồn đến nỗi chỉ muốn trốn ở một góc
nào đó, một mình rồi khóc cho đã đời.
Có những khoảnh khắc muốn được bé lại, được cười nói
vui vẻ hồn nhiên, không cần bất cứ sự dè chừng nào cho những mối quan hệ ngoài kia.
Có những lần muốn ôm mẹ khóc thật to. Nhưng chợt
nghĩ mẹ đã đủ rồi những vết tích tàn dư. Thôi. Tự mình gánh nổi đau của chính
mình!
Có những lúc muốn biến khỏi cuộc đời. Thế giới rộng
lớn, lòng người nhỏ bé, biết tìm đâu là chân thành để mình thôi đa đoan.
Có những ngày chỉ muốn như thế!
***********
KHI CHÚNG TA BUÔNG BỎ
Khi chúng ta buông bỏ nhau
Là lúc mình không còn tin về niềm tin rất thật.
Một trong hai đứa quay mặt
Ngày tháng cũng dần trở thành kẻ thứ ba.
Anh không biết đã bao lần mình xót xa
Em không biết đã bao lần mình khóc
Vậy mà chẳng thể nối được câu: làm lại từ đầu!
Em về mặc áo cô dâu,
Bỏ quên năm tháng âu sầu bên anh
Bỏ quê cả những ngày xanh
Bỏ quên kỉ niệm mong manh mây trời.
Em bên anh có một thời
Em bên người ấy một đời ấm êm.
Một người mang đến cho em
Một vòng tay ấm, vai mềm chở che.
Kiếp này tơ nguyệt không se
Thôi đành buông bỏ hẹn thề kiếp sau.
Yêu thương dẫu có phai màu
Anh về ôm mối sầu đau một mình.
Mong em dứt hết duyên tình
Sống cho trọn kiếp người mình yêu thương.
Có, không, được, mất lẽ thường vậy thôi!
*************
ANH TỰ THƯƠNG MÌNH CHO HẾT MỘT ĐỜI
Có những ngày anh cô đơn đến kinh khủng, cô đơn
không phải không có ai bên cạnh, mà cô đơn bởi chẳng có bàn tay nào vừa khít
tay mình. em biết đó, dù ngoài kia có hàng vạn bàn tay sẵn sàng nắm lấy tay em,
nhưng nếu bàn tay ấy không mang lại cho me hơi ấm, em nắm lấy tay họ mà lòng dửng
dưng, đi bên họ em không có cảm giác bình yên, tim em còn vương vấn một bóng
hình sâu xưa. Vậy thôi, thà cô đơn còn hơn làm khổ mình, làm lụy người!
Mỗi sớm thức dậy tự nấu bữa sáng, tự pha tách cà
phê, tự chạy xe đi làm, tối đến xem phim một mình. Anh chẳng buồn quan tâm những
thứ xung quanh. Bởi từ khi không còn em, dù hôm nay có là mùa xuân, dù ngoài đường
tất bật người qua lại,lòng anh cũng trơ trọi như cánh chim lạc bầy.
Ừ, đôi khi anh cũng cảm nhận được sự cô đơn ấy đến
nao lòng, cũng muốn ôm một ai rồi khóc sau những lần quỵ ngã. nhưng rồi chẳng
có bờ vai nào vừa vặn để ủi an, chở che cho con tim đã đầy những vết vá ngang dọc
của anh.
Anh tự mình thương mình cho hết một đời!
**********
YÊU NGƯỜI KHÔNG YÊU MÌNH
Yêu người chẳng yêu mình
Trái tim đôi lúc, thình lình lại đau.
Không gì khổ bằng việc cứ yêu mãi một người mà lòng
rõ ràng biết người ta vĩnh viễn không thuộc về mình. Cứ thấy người ta vui vẻ với
ai, đi cùng ai là tim như vạn mũi kim đâm. Nhưng... Đành cam chịu thôi chứ biết
làm sao bây giờ!
Nhiều lúc muốn cầm điện thoại hỏi xem người ta đi
đâu, làm gì. Rồi tự hỏi bản thân có là chi đâu. Tư cách gì đây?
Nên thôi, lại tự huyễn hoặc rồi đau!
Rõ ràng, cảm giác đơn phương không dễ chịu chút nào!
Nó khiến cho mình đứng ngồi không yên, khóc cười vô cớ, sống cuộc sống của mình
mà bị phụ thuộc vào người khác để rồi làm tổn thương chính mình.
***********
EM HÃY THƯƠNG EM ĐI
Chúng ta đến thế giới này cô độc và ra đi cũng cô độc.
Vậy hà cớ chi phải vì ai đó khóc cạn những thương
đau.
Em biết không, cuộc sống này vốn dĩ rất công bằng.
Công bằng ổ chỗ ai cũng được yêu thương. Đôi khi tình thương đó do chính em
mang lại cho em. Thử hỏi em không yêu em, không trân quý bản thân em thì chẳng
lẽ chờ một ai đó đến “ban bố”? Em cứ sống
cho chính mình, làm những gì em muốn, đi những nơi em thích.
Hoàng tử - chỉ
trong mơ.
Soái ca – chỉ xuất hiện trong ngôn tình.
Chỉ có một chàng trai đủ
lòng kiên tâm cùng em trước bão giông mới là chân thật. Vậy thì trong thời gian
chờ đợi chàng trai ấy xuất hiện trong đời.
Em hãy yêu thương em đi.
*********
GỬI ANH! CHÀNG TRAI CÁCH XA EM NỬA VÒNG TRÁI ĐẤT
Gửi anh, một ngày Sài Gòn nắng ấm và niềm
tin trong em!
Chúng ta cách xa nhau gần nữa vòng trái đất. Thấm thoát mà đã ba năm trôi qua, ba năm tuy không dài nhưng đủ để hai kẻ yêu xa như
tụi mình tin tưởng vào tình yêu mà chúng ta trao cho nhau.
Em còn nhớ ngày anh đi, anh ôm em ở phi trường, những
giọt nước mắt trên má em làm ướt đẫm cả bờ vai anh. Em nhớ những hôm chúng ta
nói chuyện thâu đêm, anh bảo rằng hãy tin anh, khi nào sắp xếp xong công việc rồi
anh sẽ chóng về thăm em.
Niềm tin ngày ấy vẫn tròn đầy và nguyên vẹn!
Em và anh, chúng ta đã đủ trưởng thành để hiểu,cảm
thông và nhường nhịn nhau trong một mối quan hệ xa xôi thế này. Hẳn sẽ có nhiều
lúc cãi vã, những lúc anh bực mình khi không thể liên lạc được cho em, hay những
khi em chờ anh cả đêm nhưng anh vẫn chẳng gọi hỏi thăm em lấy một câu. Em
thương anh hơn sau những lần như thế, vì lúc nào anh cũng dỗ dành em cả.
Anh bảo ở nơi đất khách, không một giây nào mà anh
thôi nhớ em Vì thế, anh phải cố gắng thật nhiều để sau này chúng ta có một
tương lai tươi sáng. Em hiểu, ý chí lớn của một người đàn ông là như thế nào.
Huống hồ chi người đàn ông em yêu lại giỏi giang vô cùng có trách nhiệm với mọi
người trong cuộc đời anh. Em cũng vậy, sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ để chờ
ngày chúng ta được về bên nhau, không còn xa cách hay hờn dỗi.
Chỉ còn tình yêu ở giữa hai đứa mình!
Hứa với em anh nhé, hãy giữ trọn ngày trái tim
chân thành cho đến ngày chúng ta về bên nhau, cuộc đời không quá dài, hãy sống
trọn tấm lòng cho người mình thương yêu nhất và dẫu mai sau đoạn tình tụi mình
có chông gai, anh vẫn kiên tâm cùng em bước về phía trước.
Một đời bên nhau - không quản ngày sau - dẫu có bão
tố mình cũng chẳng cách rời!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment