TỰ THƯƠNG MÌNH SAU NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI - CHƯƠNG 01 - TRÍ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ THƯƠNG MÌNH SAU
NHỮNG THÁNG NĂM THƯƠNG NGƯỜI
Tác giả: Trí
Thể loại: Ngôn tình, tự sự,
CHƯƠNG 01 : CẢM ƠN CUỘC ĐỜI ĐÃ CHO MÌNH THƯƠNG NHAU
Chúng ta không còn ở cạnh nhau nữa không có nghĩa là
chúng ta quên nhau, dù đôi khi cuộc sống hiện tại có cuốn mình vào những bất tận
thường nhật. Nhưng chúng ta không thể nào chối bỏ quá khứ, nơi mà mình đã từng
coi nhau là một phần của cuộc đời.
Sẽ có những ngày bình yên, lòng lại nổi bão, gặp
bóng dáng hao hao, nghe bài hát quen thuộc, đi trên con đường cũ, tim đập mạnh,
lòng xốn xang bởi hồi ức trở về như một đoạn phim quay chậm!
Chúng ta đã từng đọc chung một quyển sách, uống
chung một tách cà phê buổi sáng, cùng nhau nấu những bữa ăn, cùng ôm nhau qua
những tháng ngày cô đơn len lỏi đến tận sâu tâm can. Và hơn hết, chúng ta đã nhấp
những vị cay đắng của cuộc đời. Tất cả những điều ấy đâu phải muốn quên là
quên, muốn chối bỏ là được.
Chúng ta có quá nhiều lí do, để rồi rời xa nhau chẳng
vì bất kì lí do nào cả, chúng ta gọi sự "rời bỏ" này là định mệnh, hết
duyên, là gì củng được. Khi mà ngay trong lòng người còn lại hiểu rằng, bước tiếp
hay dừng lại, đến cuối cùng không mang bất cứ một nghĩa lí gì hết.
Đâu phải ai thương nhau cũng nắm tay nhau đi hết con
đường, cũng phải nhìn về một hướng, ở chung một mái nhà, ăn cùng một bữa cơm...
Nên đoạn kết của chúng ta cũng bình thường như vạn điều bình thường ngoài kia.
Anh và em cũng đâu thể đau đến tan lòng nát ruột, hay khóc đến cạn dòng kí ức.
Chúng ta dù muốn dù không cũng phải sống, sống cho
mình và cho người. Rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi hôm nay sẽ là quá khứ của ngày
mai, em - anh sẽ trở thành người cũ cho người sau sẽ đến. Chúng ta hãy cảm ơn
cuộc đời đã cho mình gặp nhau, thương nhau trên đoạn đường của con đường nhân
gian!
**********
THƯƠNG
- Tại sao một người luôn làm tổn thương em. Tại
sao một người luôn mang đến đau khổ cho em. Tại sao một người luôn hững hờ, thờ
ơ với em. Trong khi, anh yêu em bằng cả tấm lòng. Dốc kiệt thanh xuân để chờ
đợi em. Mà em lại vô tâm?
- Tại vì em Thương anh ấy!
Vậy đó, khi bạn dành tình cảm cho một
người, cần chi lí do. Chỉ cần trái tim mình rung động, lòng mình nghĩ về họ, có
sự xuất hiện của họ trong cuộc đời mình thì tự nhiên là Thương thôi!
Dù cho họ có làm cho mình buồn, đau vẫn
chẳng cách nào ngừng lại. Dù mình có oán trách bản thân tại sao lại đặt tình cảm
vào một hố sâu không đáy. Tất cả những câu hỏi ấy bằng một lí do thôi.
Ừ, thì thương!
Thương - có bao giờ đòi hỏi sự đáp đền của đối
phương.
Thương- chỉ mong họ được hạnh phúc, mình đã
an lòng.
Thương là lúc trái tim mình học cách chấp nhận
- chập nhận những tháng ngày nhìn thấy nhau nhưng không thể nào đi cùng nhau
trên một hành trình.
Thương - như một ván bài mà mình biết rõ mình
sẽ thua trong cuộc chơi.
Thương - là từ bỏ những ích kỉ tầm thường,
không được phép ghen, chỉ được phép âm thầm chờ đợi.
Ừ, thì thương!
*********
CẤT NỖI BUỒN VÀO ĐÂU
Năm tháng ấy, nỗi buồn giống như một cơn ác
mộng dài đằng đẵng và lành nhanh cả tuổi trẻ. Mình như trơ trọi giữa chênh vênh
không một nơi bấu víu. Khóc không xong - cười không nổi. Mọi thứ cứ ở lưng chừng.
Năm tháng ấy, nỗi buồn đọng lại thành khối, đập
mạnh vào vách thành thương nhớ. mình chỉ biết sống những tháng ngày không nơi
nương tựa. Cuộc đời chỉ quanh quẩn đi làm - vài ba tách cà phê - lùa vội vài miếng
mì - rồi chỏng chơ chờ nắng ấm dần đến hong khô cõi lòng.
Năm tháng ấy, mình đặt nỗi buồn là
"anh". Mình giấu "anh" vào những tất bật dông dài, những
hoài nghi héo úa, những khóc cười bủa vây. Mình thôi không nhắc lại chuyện cũ -
thôi không chờ viễn vông - thôi tự mình huyễn hoặc.
Năm tháng ấy, mình tin vào số phận của mỗi
người như một chuyến tàu lửa. Sẽ chạy mãi không phanh dù lòng muốn rẽ, tim muốn
dừng những thương tâm khắc khoải. Mình tự hỏi phải làm sao để không còn nghe những
âm thanh mệt nhoài trong từng nhịp thở.
Năm tháng ấy, biết Cất nổi buồn vào đâu?
*********
CHỈ CẦN LÀ TÌNH YÊU
Tôi gặp chị ở một quán cà phê cũ trong
lòng thành phố một ngày mưa gió bão bùng. Ánh mắt chị vẫn trong xanh như ngày
còn đôi mươi.
Tôi hỏi:
" Chị mệt chưa? Như thế có phải sống đau?
Buông bỏ đi!".
Chị mỉm cười nhìn tôi:
"Em còn trẻ, khi nào bước qua
tuổi băm, có con cái thì sẽ hiểu tại sao chị lại chấp nhận như thế!".
Tôi biết chị cách đây bảy tám năm về
trước, lúc ấy chị là hoa khôi ở trường, biết bao nhiêu gã trai nhà giàu theo đuổi
chị. Vậy mà chị lại chọn anh, một chàng trai bình thường, mặc dù anh rất yêu chị.
Những tưởng đâu cuộc đời chị dù có chút nhọc nhằn trong cuộc sóng mưu sinh
thì vẫn còn nửa đời an yên bên anh.
Nào ngờ, khi về làm dâu nhà anh, hằng
ngày chị lại phải đối mặt với những ánh mắt dò xét của mẹ chồng, em chồng. Mỗi
ngày trôi qua, chị phải làm đủ việc trong nhà từ sáng sớm phải dọn hàng, rồi nấu
cơm, giặt giũ quần áo cho đến đưa con đi học, đón con về.
Anh làm việc nhà nước,
sáng đi làm chiều tối mịt mới về. Một mình đảm đương tất cả, chị cũng từ bỏ ước
mơ của mình thành cô giáo. Công việc bên nhà chồng nhiều đến nổi tôi hay trêu
chị, mỗi ngày chị mở mắt là cả núi công việc phía trước. Có khi chị im lặng.
Có khi chị cười xào.
"Ừ , tao có thiết tha gì. Nhưng khi nhìn vào các
con, khi chồng ôm vào lòng, hình như bao mệt nhọc bỗng tan biến đâu mất".
Nhiều
lúc tôi nói chị đơn giản thật, chỉ cần một cái ôm, một nụ hôn là chấp nhận gánh
trên vai bao nỗi nhọc nhằn. Phải chi chị xấu, chị dở, đằng này khi chị bước ra
ngoài kia, hàng tá đàn ông đang xếp hàng chờ chị.
Vậy mà đã gần chục năm, chị vẫn sống
trong ngôi nhà ấy. Mẹ chồng cay nghiệt khi đem những gia phong lễ giáo ngày xưa
đè lên cuộc đời chị. Lũ em chồng cũng ăn hiếp đủ điều. Duy chỉ có anh, người
đàn ông duy nhất trong nhà đứng về phía chị. Nhiều lúc thấy chị cực nhọc quá,
anh bảo hay vợ chồng dọn ra ở riêng. chị lại nói, anh con trai một, nhiệm vụ phụng
dưỡng mẹ già là trách nhiệm, khi chị không muốn anh vì mình mà mang tội bất hiếu,
không muốn anh khó xử. vậy nên,chị can tâm chấp nhận tất cả. Chấp nhận những bữa
cơm chan bằng nước mắt, chấp nhận những tiếng rầy la miệt thị, chấp nhận những
đem chưa trở mình trời đã sáng , chấp nhận một cuộc đời cay đắng. nhưng trong đắng
cay lại có hạnh phúc phần yêu thương từ anh.
Chị cần anh bên chị, trân trọng tình
yêu của chị. chị cần mỗi đêm được anh ôm vào lòng, được anh thủ thỉ những lời
yêu thương. Chỉ cần nhìn thấy đứa con được vui vẻ, khôn lớn. Đắng cay nào chị
cũng chịu hết!
Thế mới biết tình yêu đối với con người
mãnh liệt bết nhường nào. Khi bạn yêu ai đó bằng cả tấm lòng, hẳn bạn sẽ hi
sinh tất cả chỉ để được ở bên họ, cùng họ sống những phút giây hạnh phúc, dẫu
có là ngắt ngủi, dẫu phải đổi lấy bao nhọc nhằn gian nan, vẫn chấp nhân hết!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment