BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 15 - HẾT - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
BƠ ĐI MÀ SỐNG
Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống
CHƯƠNG 15 : TÔI CHỌN LẠC QUAN
Sống một cuộc đời lạc quan
Hôm đó trời mưa to, tôi phải gọi rất lâu mới có taxi
để về nhà. Lúc mở cửa vào trong xe, thấy cậu lái xe đang hát bài "Hà Nội
mùa này vắng những cơn mưa", nhìn ra bên ngoài trời thấy mưa rơi mỗi lúc một
nặng hạt, song lắng nghe cậu tài xế hát, tôi bỗng nhiên cảm thấy yêu cái trời
mưa này một cách lạ thường.
Cậu lái xe ngưng hát quay qua hỏi tôi:
- Chị về đâu ạ?
Tôi nhanh chóng đọc địa chỉ, cậu tài xế mỉm cười rồi
tiếp tục vừa lái xe vừa hát. Hát nốt bài hát đang hát dở, cậu tài xế quay ra cười
hi hi bảo tôi:
- Chị nghe em hát đừng cười nhé. Em quen rồi, lúc chạy
xe không hát thì buồn lắm.
- Không sao, bạn cứ hát đi.
Tôi mỉm cười trả lời cậu.
- Thế giờ chị thích nghe bài nào để em hát tặng chị
một bài.
- À thì bạn hát bài nào cũng được.
- Vâng thế chị tóc ngắn để em hát tặng chị bài Tóc
Ngắn dễ thương...
Tôi chưa kịp trả lời có đồng ý hay không, cậu ấy đã
cất giọng hát của mình. Tôi yên lặng lắng nghe cậu ấy hát, mặc dù giọng cậu ấy
không thua kém Chaien là mấy, nhưng tôi vẫn thấy rất thú vị, tôi thậm chí còn lẩm
nhẩm hát cùng cậu ấy. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, đường thì tắt nghẽn, nhưng
tôi thấy lòng thảnh thơi lạ thường.
Cùng làm chung một việc giống nhau, nhưng có người
thì thấy thú vị, có người lại luôn than phiền công việc quá tẻ nhạt, quá nhàm
chán. Tôi nghĩ bản chất công việc nó vốn là như thế rồi, thú vị hay tẻ nhạt do
suy nghĩ của mỗi người quyết định mà thôi. Nếu chúng mình học cách nhìn cuộc sống
lạc quan, sẽ thấy mọi việc luôn diễn ra vui vẻ nhẹ nhàng. Nếu chúng mình nhìn mọi
thứ với ánh mắt chán nản và bi quan, mọi thứ đều trở thành bế tắc.
Sống ở trên đời này, suy cho cùng, thái độ sẽ quyết
định tất cả, buồn hay vui cũng do thái độ của mình ra. Cho dù người ngoài nói rằng
mình đang có cuộc sống hạnh phúc mà bản thân mình không nghĩ vậy, thì mọi khổ hạnh
cứ tự nhiên sẽ đổ lên đầu mà chẳng hiểu vì sao. Còn khi chúng mình suy nghĩ mọi
chuyện lạc quan và tích cực thì cuộc sống cũng sẽ luôn dễ thương, đáng sống.
******
Sống một cuộc đời hạnh phúc
Có lần nói chuyện với một người bạn, cô ấy bảo thực
ra Mèo không có sướng, Mèo vất vả cực kì, nhưng là do Mèo cứ tự nghĩ là Mèo sướng
nên Mèo sướng thôi.
Tôi gặp rất nhiều người, trong bất kì hoàn cảnh nào
cũng than vãn, ví dụ trời nắng quá họ cũng than, trời mưa họ cũng than, trời
không nắng không mưa họ lại than buồn tẻ...
Tôi thì khác, ngay trong những lúc bế tắc nhất, tôi
vẫn luôn cố gắng tìm ra cái gì may may để động viên mình. Vì tôi luôn nghĩ,
cũng một cuộc đời như thế, người ta sống hạnh phúc được, tại sao tôi lại không
thể?
Tôi 30 và tôi vẫn còn độc thân. Con gái bước vào tuổi
30 mà chưa kết hôn như tôi, thì đương nhiên được xếp vào danh sách "ế chồng".
Nhiều cô gái ở tầm tuổi này vẫn ngày đêm cố gắng giải thích, chứng minh cho mọi
người thấy là mình không hề ế chồng, chẳng qua là chưa thích lấy mà thôi.
Tôi thì khác, tôi không giải thích, không phản bác
cũng không đồng tình. Bởi tôi thấy cuộc sống của mình, lựa chọn của mình, quan
trọng mình cảm thấy có hài lòng, có thực sự hạnh phúc với nó hay không, còn việc
người khác nhìn vào và nghĩ ra sao, thì mắc mớ gì đâu.
Tôi luôn dặn mình hãy sống cuộc đời hạnh phúc theo
cách mình muốn chứ không phải hạnh phúc theo chuẩn mực mà người khác đặt ra cho
mình. Với tôi mọi việc diễn ra cần đúng thời điểm, có khi là cùng một việc
nhưng mỗi người sẽ giải quyết việc đó vào những thời điểm khác nhau, không phải
cứ là thời điểm của mọi người thì nó cũng bắt buộc phải là thời điểm của mình.
Với tôi kết hôn hay sống độc thân không quan trọng,
quan trọng là chúng mình có đang sống một cuộc đời thực sự hạnh phúc hay không.
******
Bơ đi mà sống
Trước đây tôi đã từng có một khoảng thời gian luôn sống
và bận tâm xem mọi người nghĩ gì về mình. Tôi hay hỏi bạn bè và mọi người xung
quanh, họ thấy tôi thế nào. Hoặc tôi đi hỏi người này rằng người kia nói gì về
tôi, họ có yêu quý tôi không? Có nói xấu gì tôi sau lưng không?
Mỗi lúc hỏi như thế, tôi đều nhận được một câu trả lời
khác nhau.
Mỗi người lại nói về tôi một kiểu.
Có người bảo, chị thấy em tốt bụng, nhưng tính trẻ
con, hiếu thắng nên dễ mất lòng người khác.
Có đứa nói mày bị nhiều người ghét lắm, vì cái tính
tinh vi tinh tướng, chúng nó bảo mày xấu thấy gớm mà lúc nào cũng tỏ vẻ mình là
cái rốn vụ trụ.
Nghe xong tôi thấy vừa buồn vừa tức, lại hậm hực với
cả thế gian. Xong thậm chí còn thấy hoang mang nữa.
Tệ hại hơn cả là có những lúc tôi luôn cố gắng, nỗ lực
làm tất cả mọi thứ để hài lòng những người xung quanh, để không ai ghét tôi.
Nhưng sự thật là không phải thế, có nhiều khi người ta ghét tôi vì tôi được người
này người kia yêu quý. Kiểu như khi mà tôi được nhiều người yêu quý thì đồng nghĩa
với việc là sẽ có người ghét điều đó.
Cuộc đời về cơ bản là Méo chứ không Tròn.
Nhưng đó là chuyện của tuổi trẻ, đúng là hồi ấy tôi
cũng bồng bột và hiếu thắng, hay thích chứng tỏ mình.
Lâu nay thì tôi sống khác rồi, tôi luôn sống theo kiểu
tôi muốn gì, tôi thích gì, tôi nghĩ gì, thì tôi sẽ làm như thế.
Tôi chẳng bao giờ hỏi người khác xem tôi mặc bộ quần
áo này có đẹp không? Để kiểu tóc này có hợp không? Đi đôi giày này có xinh
không? Tôi tự nhìn ngắm mình trong gương và tự quyết định về mọi thứ tôi mang
trên người.
Tôi đã không còn bận tâm xem người ta nói gì về
mình, nghĩ gì về mình, cũng không sống để thỏa mãn phán xét của bất cứ ai. Tôi
sống một cuộc đời tôi muốn, có điều tôi luôn nhắc mình, muốn sống thế nào thì sống,
nhưng nhất định phải sống tử tế.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment