TỨ QUÁI TKKG - CHƯƠNG 37 - TẬP 03 - NGÔI MỘ TRỐNG TRONG ĐẦM LẦY
TỨ QUÁI TKKG
Tác giả : Stefan Wolf
Thể loại: Phiêu lưu, trinh thám, tiểu thuyết
TẬP 03: NGÔI MỘ TRỐNG TRONG ĐẦM LẦY
Bếp là căn phòng sau lưng người đàn
bà. Trên kệ chất đầy chén đĩa chưa rửa. Dưới cửa sổ có một chiếc đi-văng rộng
chứa một tấm mền sặc sỡ nhăn nhúm.
Rõ ràng mụ đàn bà son phấn vừa ngủ
trưa tại đây.
Mụ đưa cho Tarzan một gói giấy nhỏ
nhất giữa một đám gói lá thuốc xếp trên giá:
- Nó đây.
Tarzan ớn lạnh nhìn gói giấy. Bên
ngoài gói là hàng chữ “Thuốc trị đường ruột” viết xấu ỉn.
Đúng thời điểm đó, hắn ngó qua cửa
sổ, căn bếp nằm sát đường nên hắn có thể thấy được một phần phố Brich Aiden.
Hắn lạnh toát cả người. Fungco đang
đạp xe vùn vụt với cử chỉ đầy sốt ruột. Người đàn bà cũng liếc thấy reo lên:
- Fungco về kia rồi. Chú bé cần gì
thêm cứ nói với anh ấy.
Tarzan giúi đồng ba mark vào tay mụ.
Hắn ấp úng:
- Vâng, vâng… nhưng em còn kẹt một…
con chó ngoài vườn. Em phải chạy ra coi nó còn ở đó hay không?
Hắn chụp ngay gói thuốc phóng một mạch
qua hành lang ra cửa sau. Lúc này phải tính đến từng phần trăm giây cho guồng
chạy tốc độ.
Giọng người đàn bà rượt theo ơi ới:
- Ở ngoài đó có con chó săn của
Fungco trấn giữ rồi. Từ từ mà chạy…
Tarzan “bay” ra vườn. Fungco chưa
ló mặt nhưng gã có thể xuất hiện bất cứ lúc nào sau khi dựng xe ở góc nhà.
Tarzan đóng sập cửa lại đề phòng và
nhanh như một tia chớp nhảy ba bước khuất sau bụi cây dâu rậm rạp. Hắn dán người
xuống đất vừa đúng lúc nghe tiếng “gừ gừ” của một con vật vĩ đại đang bị xích ở
gốc cây gần đó. Chúa ơi, một con béc-giê thuộc giống chó săn nhà nòi. Cũng may
là nó đã bị rọ mõm, nếu không tiếng “gừ gừ” đã trở thành “gâu gâu” và Tarzan đã
mang họa vào thân. Fungco đang rẽ vô vườn. Gã vừa hắng giọng vừa nhổ nước bọt.
Không có trang bị nào trên người gã…
Tarzan do dự. Hắn chưa quyết định nằm
nguyên tại chỗ hay đánh bài chuồn, tuy nhiên hắn vẫn không nhúc nhích. Tiếng “gừ
gừ” ghê rợn của con béc-giê đang choán hết đầu óc hắn.
Chưa được một phút, Fungco đã từ
trong nhà trở ra. Gã còn hấp tấp hơn cả lúc phóng về. Coi, gã ngó chung quanh
dáo dác rồi đi ra cổng. Phước ba đời cho Tarzan là gã không dừng ánh mắt ở chỗ
gốc cây xích con chó dữ.
“Gã không tin là mình dắt theo một
con chó, bởi nếu có thì con chó đó đã chạy lại chỗ đồng loại của nó là con
béc-giê gớm ghiếc kia. Vậy thì chỉ có thể là gã đi tìm mình.” Tarzan nghĩ đến
đó, tiếng khàn khàn của Fungco đã nổi lên:
- Ê, ba đứa nhãi ranh lại đây.
Tarzan nhấp nhổm không yên. Có
nghĩa là Fungco đã phát giác ra Karl, Kloesen và Gaby. Tiếng Karl Máy Tính cực
kì dõng dạc:
- Có phải ông định gọi chúng tôi?
- Còn phải hỏi. Tụi bay tưởng rằng
trốn ở bến ô tô buýt là qua mắt được tao ư? Còn lâu bọn nhãi nhép ạ. Nào, nghe
tao hỏi đây: tụi bay có thấy một thằng lỏi con chừng mười sáu tuổi dắt theo một
con chó qua đây không?
Tiếng của Karl hơi mất bình tĩnh:
- Làm gì… có.
- Á à, không có hả. Vậy… con chó chết
rấp đứng cạnh con nhỏ kia là con gì. Không thể tin tụi bay được. Có thể tụi bay
cùng một băng với nhau. Hừm, tao nhớ ra rồi. Hồi nãy tụi bay túm tụm trên bãi
xe cạnh nhà ga theo dõi tao bán rượu, còn hôm qua tụi bay rửng mỡ trong… Thức
Ăn Địa Ngục.
- Thưa ông, chúng tôi chưa từng sống
dưới địa ngục, và…
- Tao muốn nói là quán trọ Thức Ăn
Địa Ngục rõ chưa. À á a, thằng mới đột nhập nhà tao đúng là một thằng trong
băng tụi bay. Nó đâu? Hả?
Không gian trở nên im lặng tuyệt đối.
Một sự im lặng nghẹt thở.
Tarzan lại nghe gã săn trộm gầm gừ:
- Vậy chứ, cái xe đạp thứ tư là của
thằng nào hả?
Máy Tính Điện Tử ngập ngừng:
- Của tôi. Xe đạp tôi bị hư hôm qua
gửi sửa ở tiệm. Ông còn… thắc mắc gì không?
Fungco đột nhiên im lặng. Gã nghẹn
lời trong im lặng để chuẩn bị cơn điên tiết. Có điều chỗ gã đang đứng cách bọn
trẻ không được gần lắm, chưa kể chúng đều có xe đạp trong tư thế nhảy lên yên.
Gã dự định chụp cổ thằng Karl đang đứng khá xa bến ô tô buýt. Tiếng gã gay gắt:
- Đồ khốn nạn, tao…
Fungco vừa định tấn công thì đã
nghe một âm thanh vang dội như tiếng búa thợ rèn nện mạnh:
- Coong!
Hòn đá lớn bằng trái banh nhỏ mà
Tarzan mới lượm dưới bụi cây đã bay chính xác đến mục tiêu cần thiết. Hòn đá va
mạnh vào xác chiếc xe hơi làm bắn ra những tia lửa đỏ rực.
Nhanh như sóc Tarzan lao thẳng đến
góc nhà và… chạy theo hướng ngược lại. Trước mắt hắn đầy những bụi cây và hoa
hướng dương cản đường.
Nháy mắt, hắn đã vọt qua cửa sổ nhà
bếp. Các bạn hắn đang dắt xe đạp đứng ngơ ngác cạnh cửa vườn.
Chúng đánh lạc hướng gã bằng cách
giả đò ngó khoảng vườn phía bên kia. Quả nhiên Fungco lọt bẫy. Gã đần độn nhìn
theo lũ trẻ.
Khi ấy thì Tarzan thoát nạn. Hắn
nhanh chóng băng qua bờ rào. Ba chiến hữu cùng con Oskar vẫy đuôi chạy đến.
Tarzan nhảy lên xe.
- Biến!
Tarzan hét lớn. Cả đám đạp xe phóng
liền, chỉ tội nghiệp con Oskar thu hết sức lực cạnh tranh tốc độ bằng sức… chó.
Chạy khoảng một trăm mét, bấy giờ
Tarzan mới ngoái lại. Trời ạ, gã Fungco bắt đầu chạy ngược vào đúng con đường
mà hắn đã thoát ra lúc nãy.
- Coi chừng gã đi kiếm xe đạp…
Tròn Vo hổn hển:
- Sao?
- Sao… trên trời, quỷ sứ ạ. Fungco
định truy đuổi chúng ta.
- Hả, chuồn cho lẹ các bạn ơi!
Gaby thở ra muốn khóc:
- Chúa ơi, con Oskar hết muốn chạy
rồi…
Trước khi rẽ trái ở ngã tư, cô bé
ráng nén hồi hộp liếc xéo. Ôi chao, Tarzan đã đoán trúng phóc. Gã Fungco đang
phóng băng băng trên đường phố, chiếc xe đạp của gã đảo liên tục theo hình chữ
chi.
- Núp sau bức tường quảng cáo mau
lên các bạn!
Bốn đứa khuất sau tấm panô quảng
cáo tức thì. Chúng đồng loạt xuống xe, ép mình sát vào tấm gỗ. Tấm gỗ tuy không
đè sát mặt đất nhưng cỏ dại cao ngất đã che kín hết khe hở.
Gaby đứng sát Tarzan. Mùi thơm từ
tóc cô bé tỏa ra chung quanh.
Tiếng Gaby nhẹ như hơi thở:
- Lạy trời gã không thấy tụi mình.
Mình sợ gã này quá chừng.
- Có gì mà sợ, Gaby. Tụi mình đã
làm gì động tới gã đâu. Tôi chỉ không muốn gã nhìn thấy tụi mình nữa thôi.
Giữa các tấm gỗ liên kết thành cái
panô khổng lồ có những kẽ hở. Tarzan ghé mắt nhìn. Coi, gã Fungco đột ngột thắng
xe lại và chống một chân xuống đất. Mặt gã đỏ như một con gà chọi. Tarzan hơi rợn
người. Có cảm giác rằng gã đã thấy hắn. Lúc nhìn gần, mặt gã lộ hết nét đê tiện
và gian xảo. Đối với một kẻ chẳng cần biết đến sự sống chết vì ngộ độc rượu của
trẻ con, lại tỉnh bơ giết một con hoẵng mẹ vừa sinh nở thì… quả là chẳng còn gì
để bàn. Gã hoàn toàn mất nhân tính.
Hãy coi “con thú” gào thét:
- Chường mặt ra bốn đứa nhãi con
kia. Tao thừa biết tụi bay trốn ở đâu…
Tròn Vo giật thót mình định cựa quậy
nhưng nó đã bị ngay một cú thúc sườn đau điếng. Nó thấy Tarzan lạnh lùng đặt một
ngón tay trỏ lên môi.
Fungco chỉ bắt nọn. Gã làm sao đủ bản
lãnh để thi thố sự kiên nhẫn với lũ trẻ ở trò chơi quen thuộc này. Và tất nhiên
gã mất kiên nhẫn trước.
Fungco chờ đợi một cách vô ích để rồi
đành… quay xe đạp ngược trở lại.
*************
Mặt trời buổi chiều hắt ánh nắng
vàng nhạt xuống băng đá. Hội nghị Tứ quái bắt đầu bằng lời tường thuật của
Tarzan.
Tarzan kết luận:
- Tớ đâu có ngờ gã có cô bồ trong
nhà. Dù sao, tụi mình đã đánh động Fungco mất rồi. Và bởi vậy, chuyến trinh sát
vừa rồi đã thất bại.
Tròn Vo nhíu mày:
- Gã có thể giấu kho báu ở đâu, các
huynh?
- Làm sao biết được. Nhưng chắc chắn
không thể ở kiốt. Bởi lẽ, sau khi thuổng kho báu gã phải về nhà trước đã. Theo
tao, hiện thời kho báu vẫn ở trong nhà. Này, ông mập, bữa nay thứ mấy rồi mày?
Tròn Vo cười ngất:
- Mày đãng trí rồi đại ca ơi. Hôm
nay thứ bảy mà.
Tarzan cũng cười:
- Thì… thứ bảy nên tao mới hỏi mày.
Thế này nhé, tối thứ bảy trước sau gì cô bồ tóc đỏ của Fungco cũng sẽ đòi đi
chơi. Tao đã chứng kiến mụ đánh son môi đỏ chót và bôi phấn bê bết rồi. Đợi anh
ả đi khỏi, căn nhà chìm vào bóng đêm là tao sẽ vào ngay…
Gaby đặt tay lên cánh tay Tarzan:
- Chúa ơi, bạn lại “đơn thương độc
mã” nữa. Nhớ đề phòng nghe.
Tarzan cố giữ cánh tay thật yên,
cho tới lúc Gaby nhẹ nhàng rụt tay về.
- Yên tâm đi Gaby! – Giọng hắn chợt
nhỏ lại.
Kloesen phá tan không khí ai oán:
- Nếu bị tóm, mày vẫn có thể huyên
thiên về ông nội tưởng tượng mà. Nhưng các gói “dược thảo” ở đâu rồi?
Tarzan bật cười:
- Mày nhắc tao mới nhớ. Tao liệng mất
tiêu hồi nào. Bây giờ thì làm ơn xuất quỹ ba mark đi Tròn Vo. Lỡ đụng độ gã
Fungco là tao có tiền xì ra ngay ba mark. Phải biết đóng vai đi mua lá thuốc trị
dạ dày cho ông nội chớ… Hả?
Gaby lúc đó mới nhìn đồng hồ, kêu:
- Chết, mình phải về nhà lập tức.
Đêm nay hai mẹ con sẽ khai trương món thức ăn gia chánh mới là… bánh hoa quả.
Tròn Vo thở ra toàn nước bọt:
- Bao giờ thì… ăn?
- Tận chiều mai, phải đợi ba mình
đi làm về chứ. Cuối tuần này ba phải trực ở Sở cảnh sát. Ơ… bạn sao vậy
Kloesen? Tôi sẽ để dành cho bạn một miếng lớn cơ mà…
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment