TỨ QUÁI TKKG - CHƯƠNG 23 - TẬP 02 - LÃO THẦY BÓI MÙ
TỨ QUÁI TKKG
Tác giả : Stefan Wolf
Thể loại: Phiêu lưu, trinh thám, tiểu thuyết
TẬP 02: LÃO THẦY BÓI MÙ
Nước mắt giàn giụa quanh mắt bà. Bà
khẽ nấc lên rồi tiếp tục:
- Mà... dùng thuyết “thần giao cách
cảm” huyền bí để liên lạc với cháu Volker, con trai độc nhất của gia đình tôi.
Bọn độc ác đã bắt cóc cháu. Chúng tôi rồi sẽ phải trả tiền chuộc theo yêu cầu của
chúng. Nhưng trước hết chỉ có thầy Raimondo là biết cháu ở đâu. Tối nay...
Raimondo nói mà miệng vẫn không mấp
máy:
- Có người lạ ở đây!
Bà Edith Krause giật nảy người:
- Dạ, thưa thầy, thầy quả thật có
“con mắt bên trong”. Hôm nay có mặt chồng tôi, ông ấy rất kính trọng thầy.
Ngoài ra còn có ông Kramer, người đang nghiên cứu thông linh học, và... Peter
Carsten, bạn học của cháu Volker.
Tarzan không ngờ bà Krause đối phó
nhanh đến thế. Có lẽ lần đầu tiên bà “nói dối”... giáo chủ. Kìa, coi mặt bà dường
như tái hẳn đi.
Khỏi phải bàn đến ông bà Berger và
ông bà Kleinschmidt. Hai cặp tín đồ này đang há hốc miệng ngắm... “con mắt bên
trong” của giáo chủ. Họ khâm phục gần như định quỳ mọp xuống. Ôi trời đất ạ,
ông thầy mù lòa “thấy” được “người lạ” hẳn hoi.
Chỉ riêng Tarzan và thanh tra
Glockner là bình tĩnh. Họ cùng có một ý nghĩ khôi hài là có thể mụ Amanda đã
véo tay lão thầy bói mù lúc không ai để ý.
**********
Không gian lạnh ngắt. Cuộc hành lễ
tại thư viện biệt thự Krause đã chuẩn bị đâu vào đấy. Tarzan hầu như chẳng nhận
ra thư viện dù hắn đã đến đây với thằng Volker vài lần. Coi, trước các giá sách
đều kéo ruy-đô màu tối, những tấm rèm dày che kín cửa sổ. Mưa đang quất xối xả
vào các khung kính nhưng nghe như ở xa lắc xa lơ, một thứ âm thanh mơ hồ. Các bức
tường đều được cách âm.
Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ u
ám, ghế xếp chung quanh. Trên bàn là một ngọn đèn dầu cổ lỗ sĩ hắt ra quầng ánh
sáng duy nhất. Trong bóng tối kinh dị, mọi người di chuyển như những bóng ma.
Bà Krause xếp Tarzan ngồi giữa
thanh tra Glonkner và... giáo chủ Raimondo. Hắn liếc thấy bà đồng Amanda tách
ra khỏi mọi người. Mụ yên vị trên một chiếc ghế kê riêng trước một ô cửa sổ.
Khi mụ đặt người xuống, một con cú ngoài vườn đột nhiên cất tiếng kêu ai oán
làm mọi người rùng mình. Phải chăng tiếng cú đêm nay là một điềm gở báo trước?
Raimondo giơ tay như giáo chủ ban
phép lành. Lão từ từ quay cái đầu trọc lóc về phía Amanda. Mụ này đang nhắm mắt
khít rịt, tay đặt trên đùi, đầu cúi, gối chụm, hai bàn chân dính liền nhau.
Raimondo nhếch mép hài lòng:
- Bây giờ thì mời các “tín đồ” nắm
tay nhau. Chúng ta nối một vòng tròn ma thuật.
Cái giọng khàn khàn của lão như một
mệnh lệnh của thầy mo trong một bộ lạc. Ai nấy đều đưa tay cho người bên cạnh.
Thanh tra Glockner đặt bàn tay che chở và ấm áp lên tay Tarzan, trong khi hắn nổi
da gà vì bàn tay của lão Raimondo. Nó lạnh và ươn ướt giống một con cá chết mới
ướp đá cục.
Giọng Raimondo lại rè rè:
- Các ý nghĩ hãy hướng về Volker
Krause. Các tín đồ hãy tập trung vào cậu bé. Bằng “nhân điện” trong đầu mình.
Amanda đã rơi vào trạng thái xuất
thần. Khuôn mặt mụ bất động, nhưng thân trên thì lắc lư một cách vô thức, cặp
môi mụ run run. Hình như mụ chờ Raimondo chất vấn.
Và Raimondo nói rền rĩ:
- Volker. Cháu có nghe chúng tôi gọi
không? Hãy bắt liên lạc với chúng tôi, chúng tôi là bạn bè của cháu. Hãy lên tiếng
hỡi Volker!
Amanda đột ngột ngẩng đầu dậy. Hai
mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng âm thanh phát ra làm mọi người sững sờ. Đúng là giọng
nói đặc biệt của Volker không còn nghi ngờ gì nữa:
- Mẹ, mẹ ơi. Con... con không thể...
chịu đựng. Mẹ ơi... cứu... con, cứu con... với!
Sau đó là tiếng rít của cái lưỡi mụ
nghe như ngôn ngữ của loài dơi rồi im bặt. Đầu Amanda lại gục xuống ngực như
cũ. Sau đó là tiếng nức nử của bà chủ nhà Krause. Sau đó là... Raimondo thì
thào:
- Màn sương mù dày đặc. Nó vẫn còn
đó mang theo thế lực của bóng tối. Tuy nhiên tôi đã linh cảm được phương hướng,
con đường sinh lộ dẫn về hướng tây. Ô kìa, sương mù đang loãng dần. Volker.
Đúng thế, Volker đây rồi. Cậu bé vẫn còn sống, nhưng... cậu đang tê liệt vì sợ
hãi. Nhân điện trong người cậu đã bị tắt lịm, vậy là thông điệp của Volker
không phát được đến chúng ta. Có điều Volker vẫn... sống.
Raimondo vừa nói vừa bấu chặt bàn
tay Tarzan khiến hắn phải áp dụng phương pháp thả lỏng theo luật nhu chế cương
trong võ thuật. Trán lão thầy bói đầm đìa mồ hôi, đôi mắt trong suốt vẫn trừng
trừng.
- Tôi không thấy gì nữa. Màn sương
mù đã... trở lại.
Vậy là coi như tàn cuộc... lên đồng.
Thanh tra Glockner ho húng hắng. Tarzan lén chùi bàn tay vừa bị Raimondo nắm
vào ống quần. Hắn có cảm giác mới rút tay khỏi đống sình.
“Các thế lực của bóng tối vẫn mạnh
hơn chúng ta”. Lão Raimondo kết luận. Mọi người cùng thở phào. Ông Berger loay
hoay hỉ mũi. Bà Krause lau nước mắt sụt sùi. Bà nói rất khẽ:
- Tôi xin cảm ơn thầy. Và bà nữa,
thưa bà Amanda.
Hai vị “phù thủy” gật đầu rất kiểu
cách. Khi trở lại phòng khách, Tarzan nghe mọi người trò chuyện loáng thoáng:
- Đội ơn... Chúa, ít ra thì thằng
cháu Volker vẫn còn sống.
Tarzan không hiểu tại sao người ta
có thể dốt nát cỡ đó.
Bàn tay thanh tra Glockner đã đặt
lên vai hắn:
- Về chứ Peter!
Tarzan gật đầu. Lúc đi ngang qua lò
sưởi, hắn thấy lão Raimondo và mụ Amanda đang nâng ly rượu lên môi. Phải chăng
cặp phù thủy kia sắp ăn mừng một món tiền lớn? Ra đến cửa hắn lại đụng đầu cô
gái Paris. Suzanne nháy mắt với hắn cực kì ranh mãnh. Điều đó càng củng cố
trong hắn một ý nghĩ xuyên suốt: Nào, chứng kiến xong trò lừa đảo những “tín đồ”
nhẹ dạ thì... phải có biện pháp gì chứ?
********
Khi thanh tra Glockner và Tarzan rời
khỏi biệt thự Krause thì trời đổ mưa tầm tã. Tarzan không còn cách nào khác là
quăng xe đạp vào cốp chiếc Kombi rộng rãi của viên thanh tra.
Glockner cầm lái. Ánh đèn lướt ngoài
cửa xe. Gió đang giành giật sự sống của các hàng cây trong những khu vườn.
- Nào, Tarzan, chú muốn biết cảm tưởng
của con về buổi... lên đồng?
- Lão Raimondo và mụ Amanda diễn xuất
cực giỏi!
- Một trò bịp bợm, đúng chớ?
- Hơn cả bịp bợm, thưa chú
Glockner. Bịp bợm chỉ đánh lừa người ta một lần, còn lừa đảo đánh lừa người ta
tới một ngàn lần. Cháu khẳng định đây là trò lừa đảo. Câu chuyện “bức màn sương
và các thế lực bóng tối” là sản phẩm của tưởng tượng. Lão Raimondo moi tiền bà
Krause đều đều chỉ vì bà ta mê tín và đã trở thành một “đồ đệ” của lão. Lão làm
đủ mọi trò buông rèm đêm, đốt đèn dầu để bà Krause mỗi ngày mỗi bị ám ảnh bởi
màu sắc u ám của cái chết đến nỗi trở thành tín đồ của lão lúc nào không hay.
Thử hỏi đêm nào vị giáo chủ cũng rỉ tai bà Krause rằng bà ta là nữ công tước
Editha Eleonora Phôn Brabant thì bà ta không mềm lòng sao được.
- Phải, tất cả những trò đó chỉ là
lừa đảo thôi, kể cả nghệ thuật “nhái” giọng tài tình của Amanda.
- Có đúng ông thầy bói tên là
Biersack không thưa chú?
- Đúng, Peter ạ. Ông ta và bà Klara
Bichler, tức Amanda huyền bí, trước kia cùng sinh sống ở Viên nhưng cả hai đều
không phải dân Áo. Ở đó họ chưa hề phạm pháp khiến cảnh sát phải sờ tới gáy. Hiện
nay họ đang cư trú tại một nông trại đổ nát tới phân nửa ở Stockhausen.
- Nghĩa là trong thành phố của
chúng ta?
- Ừ, ở ngoại ô thì đúng hơn.
Stockhausen chưa được sát nhập vào thành phố, nhưng từ đó vào trung tâm chỉ tốn
nửa giờ.
Tarzan đã biết Stockhausen. Đó là một
cái làng. Mùa hè, lũ bò cái dạo bước trên đường phố và trên mỗi đống phân thải
ra có ngay một chú gà trống gáy te te. Trong những năm sau này, làng
Stockhausen dần dần đô thị hóa. Tarzan đã đôi lần cùng bạn bè đạp xe đến đó để
tìm không khí vùng quê trong lành.
Hắn thận trọng hỏi thanh tra
Glockner một câu cuối cùng, tất nhiên là tối quan trọng:
- Chú có nghĩ rằng cặp phù thủy
Raimondo và Amanda là hung thủ bắt cóc Volker không?
Thanh tra hình sự Glockner nhìn
Tarzan do dự:
- Chú chưa thể nói gì lúc này. Cảm
giác và phỏng đoán không ích gì. Chú không ưa hai người đó và những trò phù thủy
của họ, đó là một chuyện. Nhưng họ có phạm tội hình sự không thì lại là chuyện
khác. Tuy nhiên, vẫn phải theo dõi họ. Biết đâu đó...
Vừa lúc chiếc Kombi dừng trước cổng
trường. Thanh tra Glockner giúp Tarzan lấy xe đạp rồi vẫy tay:
- Chúc con ngủ ngon, Tarzan!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment