TRẠI HOA VÀNG - CHƯƠNG 29 - NGUYỄN NHẬT ÁNH - TRUYỆN THIẾU NHI
TRẠI HOA VÀNG
Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Truyện Thiếu Nhi, truyện teen
CHƯƠNG 29:
Ba tôi trước nay chúa ghét tôi bạn
bè đàn đúm. Ngoại trừ Phú ghẻ, bất cứ đứa bạn xấu số nào lỡ "lạc bước"
đến nhà tôi đều từng được chứng kiến vẻ mặt quạu quọ và những tiếng gầm gừ cứ
chốc chốc lại phát ra từ cổ họng của ông. Tính nết kỳ quặc của ba tôi Cường và
Phú ghẻ đều biết, không phải tự nhiên mà tụi bạn hồi cấp hai của tôi đặt cho
ông cái biệt danh không mấy mỹ miều là "ông già hắc ám". Vậy mà không
hiểu sao bữa nay hai thằng quỷ sứ này lại nổi hứng kéo bè kéo lũ xộc đến nhà
tôi, trong đó lại có đến những ba mống thuộc diện "cực kỳ độc hại" là
Liên móm, Thùy Dương và Cẩm Phô nữa mới đáng hãi chứ! Cũng may là giờ này ba
tôi đi vắng. Nếu ông ở nhà và tận mắt nhìn thấy cái cảnh bạn bè kéo tới hè nhau
"làm hư" tôi, chẳng biết ông sẽ đối phó bằng những "chiêu thức"
gì!
Tôi vừa mở cổng, Cường đã hỏi ngay:
- Ba mày có nhà không?
Tôi không đáp, mà lườm nó:
- Sợ sao mày còn tới?
Cường gãi đầu:
- Nhưng tao lại sợ... Thùy Dương
hơn! Ba cô nàng này cứ nằng nặc bắt tao và Phú ghẻ dẫn tới "tham
quan" vườn hoa xuân của mày!
Liên móm đứng trước quay lại
"hứ" một tiếng:
- Tụi này dư sức đi một mình chứ
không thèm bắt buộc ai hết à nghen! Chỉ có ông cứ lẽo đẽo xin theo Thùy Dương
thì có!
Phú ghẻ đẩy lưng Cường:
- Thôi, vào đi! Khi nãy mày nấp bên
kia đường thấy ba thằng Cường chạy xe ra khỏi nhà rồi mà còn làm bộ hỏi!
Câu nói huỵch toẹt của Phú ghẻ khiến
tôi sượng đỏ cả mặt. Tôi liếc Cẩm Phô, môi nở một nụ cười gượng gạo:
- Các bạn cứ vào chơi tự nhiên đi,
đừng thèm nghe lời nói bậy của hai tên giặc đó! Thấy mấy bạn tới chơi, ba mẹ
tôi... vui lắm!
Tôi nói vừa dứt câu, thằng Cường đột
ngột ôm bụng và ngồi thụp xuống, làm như mặt đất dưới chân nó đang chấn động cỡ
7 độ rích-te vậy.
Phú ghẻ thì quay mặt đi chỗ khác giả
vờ ho để cố nén một tràng cười sặc sụa.
Trong bọn chỉ có thằng Luyện đi lững
thững phía sau là trông thấy hành vi kỳ quặc của hai thằng quỷ này nhưng nó
không nói gì, chỉ tủm tỉm cười. Còn ba đứa con gái thì đang ríu rít chỉ trỏ về
phía cuối vườn nơi những cánh hoa óng ả đang lung linh khoe sắc.
Thùy Dương xuýt xoa:
- Ôi, đẹp quá!
Thằng Cường ở đâu phía sau trờ tới:
- Bữa trước Thùy Dương bảo tôi xấu
như ma lem sao bữa nay lại bỗng dưng khen đẹp?
- Xí!
Thùy Dương bĩu môi
- Ai mà
thèm khen Cường! Người ta khen vườn hoa chứ bộ!
Liên móm nhún vai, ca cẩm:
- Có cái trại hoa vàng xinh xắn như
thế này mà chẳng bao giờ thấy ông Chuẩn rủ bọn mình tới chơi. Cũng chẳng thèm tặng
cho bọn mình lấy một cành hoa làm thuốc. Tệ ơi là tệ!
Tôi cười cầu tài:
- Lát nữa các bạn về, tôi sẽ tặng
cho mỗi người một cành.
Liên móm trừng mắt:
- Mỗi người chỉ có một cành thôi hả?
Đúng là đồ keo kiệt! Mai mốt con Cẩm Phô về làm chủ ở đây tôi sẽ xúi nó...
Đang thao thao bất tuyệt, Liên móm
bỗng kêu "oái" một tiếng và quay lại phía sau nạt Cẩm Phô:
- Làm gì mà mày ngắt đau thí mồ vậy!
Bộ tao nói vậy không đúng với tâm sự của mày sao?
Đúng vào lúc cả tôi lẫn Cẩm Phô
đang dở khóc dở cười trước sự trêu chọc độc địa của Liên móm thì "cứu
tinh" bỗng kịp thời xuất hiện. Nhỏ Châu ở đâu trong nhà cắm cúi chạy ra,
chợt thấy nguyên một đám lố nhố ngoài vườn, nó liền đứng sững lại, mặt mày ngơ
ngác như từ trên cung trăng rớt xuống. Có lẽ kể từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay
nó chưa từng trông thấy một hiện tượng lạ như vậy bao giờ. Bạn bè của tôi trước
nay nó chỉ toàn nghe tôi kể. Thường xuyên lui tới chỉ có mỗi Phú ghẻ và Cường.
Những đứa khác bạo lắm cũng chỉ dám đứng lấp ló ngoài bờ rào hú hú, huýt huýt.
Bữa nay đùng mọt cái, cả một lô một lốc vừa nam vừa nữ hiên ngang ùa vào vườn
hò hét ầm ĩ, chẳng coi "ông già hắc ám" ở cái nhà này ra kí-lô nào cả,
bảo nó không há hốc mồm ra sao được!
Nhưng đang choáng váng trước miếng
đòn ác hiểm của Liên móm, tôi chẳng còn lòng dạ nào để ý đến vẻ mặt ngỡ ngàng của
nhỏ Châu. Thấy nó thình lình xuất hiện, tôi mừng rơn, vội ngoắc lia:
- Lại đây Châu! Lại đây anh giới
thiệu bạn anh cho em nè!
Tự dưng thấy tôi đổi giọng từ
"mày tao" sang "anh em" ngọt xớt, miệng mồm nhỏ Châu càng
há hốc hơn nữa. Nhưng nó vẫn từ từ bước về phía tôi.
- Đây là anh Luyện, học chung lớp với
anh Cường bên Huỳnh Thúc Kháng!
Tôi chỉ tay vào từng người một
- Đây là chị
Liên học chung trường với anh! Đây là chị Thùy Dương, cùng lớp với chị Liên!
Còn đây là chị Cẩm Phô...
Tôi giới thiệu tới đâu, nhỏ Châu gật
đầu chào tới đó. Dáng điệu ngoan ngoãn, lễ phép của nó khiến tôi khoái chí ngầm
trong bụng. Mặt tôi nhơn nhơn, ra vẻ ta đây là một ông anh biết dạy em lắm lắm.
Nhưng đến khi tôi thốt ra hai chữ "Cẩm Phô", nhỏ Châu bỗng trợn tròn
mắt "á" lên một tiếng và không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào nó lại
buột miệng hỏi một câu ngô nghê hết sức:
- Chị hai đây hả?
Thắc mắc không đúng lúc của nó làm
tôi nóng ran cả mặt mày. Tôi tính quát lên "Chị hai cái đầu mày!"
nhưng không sao mở miệng nổi. Những tiếng cười hí hí như chuột rúc vang lên
chung quanh khiến tay chân tôi xụi lơ như chết rồi. Nhỏ Châu cũng kịp nhận ra sự
hớ hênh của mình, vội đưa tay lên bụm miệng. Nhưng bây giờ có lấy cả tấn hắc-ín
trám lấy cái mồm lanh chanh của nó cũng chẳng cứu vãn được gì.
Phú ghẻ đưa hai tay lên trời:
- Đúng là anh nào em nấy!
Cường bất lịch sự hơn. Nó cười hô hố:
- Ông anh "đầu độc" cô em.
Tự nhiên vơ lấy người quen vào
mình!
Câu vè ngẫu hứng của Cường khiến
người tôi muốn đông lại thành đá.
Vẻ mặt khó coi của tôi không làm
Liên móm động tâm. Nó quay sang Cẩm Phô nói oang oang:
- Thấy chưa! Tao đã nói trước sau
gì mày cũng trở thành bà chủ ở đây mà mày không tin! Bây giờ em gái mày xác nhận
rồi kia kìa!
Cẩm Phô vốn bạo dạn, lém lỉnh hơn
tôi. Trước nay tha hồ cho Liên móm chọc ghẹo, nó cứ phớt tỉnh, thậm chí còn nhe
răng cười... đồng tình. Vậy mà bữa nay mặt nó sượng trân. Có lẽ sự có mặt bất
ngờ của nhỏ Châu làm nó luống cuống.
Thái độ của Cẩm Phô càng khiến tôi
lo ngay ngáy. Nhỡ thẹn quá hóa giận, mai mốt nó không thèm nhìn mặt tôi nữa thì
khốn. Càng nghĩ tôi càng rủa thầm nhỏ Châu không tiếc lời. Lúc nãy thấy nó ló mặt
ra, tôi mừng như bắt được vàng. Tôi cứ đinh ninh sự xuất hiện của nó sẽ
"giải vây" cho tôi, nào ngờ nó lại làm cho mọi chuyện rối beng thêm.
Nhưng cũng may nhỏ Châu không phải
là thân nhân duy nhất của tôi. Ngoài nhỏ Châu, tôi còn có mẹ.
Mẹ tôi chắc đang bán nước giải khát
cho khách, kêu khản giọng không thấy nhỏ Châu đập đá, liền chạy ra vườn tìm.
Bất thình lình đụng đầu nguyên một
đám lủ khủ đang túm tụm sau nhà, thoạt đầu mẹ tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi mẹ
nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười thường ngày và bước lại niềm nở:
- Các cháu đến chơi hả?
Cả sáu cái miệng cùng "dạ"
một lúc, nghe muốn điếc con ráy.
Trong sáu đứa, mẹ tôi chỉ biết có
Cường và Phú ghẻ. Tôi một lần nữa lại phải ngoác mồm ra giới thiệu bốn đứa kia.
Khi nghe đến tên Cẩm Phô, mẹ tôi
không giật bắn người lên như nhỏ Châu, cũng không hỏi "chị hai nhỏ Châu đó
hả?". Nhưng ánh mắt mẹ dừng lại trên gương mặt Cẩm Phô hơi lâu và đôi môi
mẹ dường như thoáng điểm một nụ cười... bí ẩn.
Nhìn nét mặt của mẹ, tôi không khỏi
chột dạ. Chắc chắn con quỷ Châu đã thóc mách gì với mẹ nên mẹ mới có những biểu
hiện lạ lùng như thế. Cẩm Phô hình như cũng có những cảm giác giống như tôi nên
tôi thấy nó e lệ cúi gầm mặt xuống.
Nhưng mẹ tôi không muốn làm cho tôi
bối rối lâu hơn. Sau khi xuất hiện "giải vây" cho tôi xong, mẹ vui vẻ
nói:
- Thôi, các cháu cứ ở chơi tự nhiên
nghen! Bác phải vào bán hàng!
Sáu cái miệng lại đồng loạt "dạ"
rân.
Nhỏ Châu theo mẹ tôi vô nhà một hồi,
lại thấy nó đi ra. Lần này trên tay nó là một cái khay bày bảy ly nước ngọt.
Không để ai kịp hỏi, nó cười hì hì:
- Mẹ bảo đem ra cho các anh chị uống!
Liên móm nháy mắt với tôi:
- Mẹ ông Chuẩn dễ thương ghê hén!
ồi nó tặc lưỡi "đế" thêm
- Con Cẩm Phô thật tốt phước!
Cẩm Phô thò tay ra chưa kịp ngắt
thì Liên móm đã nhảy ra xa, trợn mắt:
- Cái con này! Bộ mày tưởng móng
tay mày không có độc hả?
Trong khi đó, Cường quay sang Thùy
Dương, cười nhăn nhở:
- Mẹ tôi dễ thương không thua gì mẹ
tên Chuẩn này đâu nghen!
Thùy Dương nguýt Cường một cái dài:
- Mẹ Cường dễ thương mà sao sinh ra
một ông con dễ ghét dữ vậy?
Cú phản kích của Thùy Dương làm Cường
nhảy dựng. Nó la rầm:
- Trời ơi, Thùy Dương có nói lộn
không đó! Hôm trước Thùy Dương nói khác, sao hôm nay lại...
Cường chưa nói dứt câu đã đột ngột
nín bặt khiến tụi tôi ngoảnh lại dòm nó và theo ánh mắt của nó, cả bọn nhất loạt
quay mặt nhìn vào trong nhà. Trong một thoáng, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Không biết tự bao giờ, ba tôi đang đứng lù lù tại hiên sau, câm nín trông ra.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment