TRẠI HOA VÀNG - CHƯƠNG 26 - NGUYỄN NHẬT ÁNH - TRUYỆN THIẾU NHI
TRẠI HOA VÀNG
Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Truyện Thiếu Nhi, truyện teen
CHƯƠNG 26:
Sự cãi thiện quan hệ giữa tôi và
Liên móm còn đưa đến lắm chuyện lạ đời khác nữa.
Bây giờ đi đâu Liên móm cũng bốc
tôi lên tận mây xanh. Thật chả bù với ngày nào nó "chơi" tôi không
ngóc đầu lên nổi. Nó khoe với Thùy Dương là tôi học giỏi không thua gì ông
Lương Thế Vinh hồi nhỏ. Nó bảo chính nhờ tôi "dạy dỗ" mà Cẩm Phô tiến
vùn vụt như tên lửa.
Cẫm Phô tiến quả có tiến, nhưng tiến
chậm như rùa chứ có đâu mà "vùn vụt như tên lửa". Nó nói trạng như vậy
mà con nhỏ Thùy Dương lại tin. Điều nực cười là Thùy Dương cũng học chung lớp với
Cẩm Phô và Liên móm, sức học của Cẩm Phô ra sao lẽ?ào nó không biết, vậy mà nó
lại tin răm rắp những điều Liên móm "quảng cáo" về tôi. Và thế là
ngay hôm sau, lúc gặp Cường, nó lại đem tôi ra "quảng cáo". "Quảng
cáo" ngay với cái thằng biết tôi tỏng tòng tong từ đầu đến gót, thậm chí
Cường biết tôi còn rõ hơn là biết chính nó.
May một nỗi, Cường không phải là đứa
ưa hại bạn. Nghe Thùy Dương ca tụng tài học của tôi hết lời, Cường muốn xỉu,
nhưng nó ráng ôm bụng nén cười và giả vờ kêu đau bụng để chạy ra khỏi nhà càng
mau càng tốt. Và ngay lập tức, nó ba chân bốn cẳng đi kiếm tôi.
- Lâu nay trốn biệt ở đâu vậy mày?
Vừa thấy cái đầu bù xù quen thuộc của Cường lấp ló ngoài cổng rào, tôi mừng rỡ
kêu lên.
- Tao bận.
Tôi giận lẫy:
- Bận thì đi luôn đi chứ ghé tao
làm chi!
Cường chẳng buồn để ý đến lời xua
đuổi của tôi. Nó đẩy cổng lách vào nhà và cười hì hì:
- Tao tới xem người học giỏi nhất
thị trấn mặt mũi ra sao!
Thái độ của Cường khiến tôi chột dạ:
- Mày nói nhăng nói cuội gì vậy?
Cường hừ mũi:
- Mày đừng có giả vờ! Ở ngoài phố
người ta đang đồn ầm!
- Đồn sao?
Tôi trố mắt.
- Thì đồn mày học giỏi nhất thị trấn
chứ đồn sao!
- Dẹp mày đi!
Tôi nói và nghe mặt
mình đỏ tới mang tai
- Bộ hết chuyện làm rồi sao mà mò đến đây chọc quê tao?
Cường tiếp tục giọng bỡn cợt:
- Tao chọc quê mày làm chi! Hồi nãy
chính tai tao nghe người ta ca tụng mày rõ ràng!
Tôi nhún vai:
- Đứa nào khùng vậy?
Cường nhảy nhổm:
- Nè, phát ngôn cẩn thận chút
nghen! Chính Thùy Dương của tao nói chứ đứa nào!
Tôi "xì" một tiếng:
- Thùy Dương của mày thì biết cóc
gì về tao!
- Nhưng nó nghe con Liên móm kể.
Liên móm bảo mày lúc này đi làm thầy thiên hạ. Nhỏ Cẩm Phô theo học mày mới một
tháng mà đã muốn lên đứng nhất lớp rồi!
Hóa ra mọi sự bắt nguồn từ Liên
móm. Nó khen tôi hóa ra lại làm khổ tôi. Nghe thằng Cường "cà khịa" một
hồi, tôi không biết nên cười hay nên khóc.
- Hơi đâu mày đi nghe con nhỏ miệng
móm đó!
Cuối cùng, tôi nhăn nhó đáp.
Thằng Cường này đúng là dai hơn đĩa
đói. Tôi nói vậy mà nó chẳng chịu thôi.
Nó dòm tôi lom lom:
- Nhưng mỗi tuần mày đến dạy học
cho Cẩm Phô ba buổi, đúng không?
Tôi tặc lưỡi:
- Tao đến học chung với nó chứ dạy
dỗ cái mốc gì!
Rồi sợ Cường giả bộ hỏi tới hỏi lui
để kiếm cớ trêu tôi, tôi liền kể tỉ mỉ cho nó nghe về cái "sự tích học
chung" của tôi với Cẩm Phô. Tôi cũng không giấu nó chuyện tôi rước Phú ghẻ
về nhà kèm cặp mỗi ngày như thế nào và tôi đã phải gò lưng tôm học lấy học để
ra làm sao.
Cường chăm chú nghe, mắt thao láo.
Nghe xong, nó gật gù:
- Hèn gì dạo này chẳng thấy mày
đâu! Té ra mày đang âm mưu dời quán bà Thường về nhà chị Cẩm Phiêu!
Tôi gãi gáy:
- Tao tới đó để ôn tập chứ bộ!
Cường nhìn lên trời, giọng ranh
mãnh:
- Mày ôn tập hay ôn thứ gì, làm sao
tao biết được!
Rồi nó hít hà nói thêm
- Nhưng dù sao nhờ vậy tao cũng đỡ đau
tay!
Câu nói ỡm ờ của Cường khiến tôi
không kềm được thắc mắc:
- Đỡ đau tay là sao?
- Từ ngày mày có điểm hẹn mới, tao
khỏi phải bật bật ngón tay để hẹn hò giùm mày nên nó đỡ đau chứ sao!
Cường vừa nói vừa nhe răng cười hề
hề trông nham nhở hết sức.
Tôi tính phang lại nó một câu nhưng
nghĩ tới nghĩ lui một hồi chẳng tìm ra câu nào đích đáng, đành nhe răng cười
theo.
- Nhưng mà nè!
Cường bỗng khều
vai tôi, vẻ nghiêm nghị.
- Gì?
- Lạ quá mày ạ!
- Lạ chuyện gì?
- Chuyện con Liên móm ấy!
- Nó sao?
Cường khịt mũi:
- Hồi trước, lúc mày với Cẩm Phô
thường gặp nhau trong quán bà Thường, đi đâu nó cũng chọc mày, sao bây giờ nó
đâm ra tử tế với mày tợn?
Tôi chớp mắt:
- Làm sao tao biết được!
- Lạ thật đấy!
Cường nói, rồi nó
tự giải thích
- Chắc trước đây nó thấy mày suốt ngày cứ theo hẹn hò tán tỉnh Cẩm
Phô như một tên ma cà bông nên nó ghét, còn bây giờ nó thấy mày ôm tập tới ngồi
học với bạn nó đàng hoàng nên nó... thương?
Tôi lại lắc đầu:
- Tao không biết.
Dĩ nhiên tôi không hoàn toàn tán
thành lập luận của Cường, nhưng tôi không nói ra. Tôi tin rằng sở dĩ Liên móm tử
tế với tôi chỉ vì nó thấy tôi tử tế với nó. Cũng có thể vì trước đó nó đã được
Cẩm Phô dặn dò kỹ lưỡng. Rằng nhà chị Cẩm Phiêu là điểm hẹn cuối cùng của hai đứa
tôi. Nó phá trong quán bà Thường, tụi tôi xách dép chạy ra đây. Nó phá ở đây nữa,
tụi tôi chẳng biết khăn gói đi đâu. Có thể vì vậy mà nó đâm ra rộng lượng với
tôi cũng nên.
Nhưng dù sao, những điều Cường nói
cũng không phải trăm phần trăm sai trật. Từ ngày "kèm cặp" Cẩm Phô có
hiệu quả, tôi có cảm giác Liên móm nhìn tôi bằng ánh mắt khác trước. Bây giờ nó
tỏ ra nể phục tôi chứ không còn coi tôi là thằng Chuẩn quần thừa áo vá, gia tài
chỉ có mỗi chiếc Huy Chương Vàng còn đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng. Chỉ đến
bây giờ, nó vẫn đinh ninh tôi là học sinh giỏi nhất lớp 10A1, cỡ Phú ghẻ chỉ
đáng đi theo đấm lưng cho tôi để mong được cóp-pi bài làm.
Chính vì những "hiểu lầm"
khủng khiếp đó mà dạo này gặp ai, Liêm móm cũng không ngần ngại bốc tôi lên tới
chín tầng trời và một trong những hậu quả trước mắt là bữa nay thằng Cường phải
mò tới tận nhà tôi để "chiêm ngưỡng" thằng bạn nối khố của nó.
Tất nhiên trò tán dương và thổi phồng
của Liên móm có phần quá lố. Nhưng mặt khác, nó cũng đem lại cho tôi một niềm
kiêu hãnh ngấm ngầm và cái cảm giác này thật là mới mẻ. Nó khiến tôi nhớ lại sự
quan tâm đặc biệt mà ba mẹ tôi dành cho tôi trong thời gian gần đây. Tất cả những
điều đó khiến tôi lờ mờ nhận ra một khi tôi không còn là thằng Chuẩn lười biếng
như trước đây, nghĩa là một khi tôi thay đổi thì thế giới chung quanh cũng đột
nhiên thay đổi theo, và dĩ nhiên thay đổi theo cái hướng có lợi cho tôi.
Chẳng hạn như Phú ghẻ. Dạo này đến
học chung với tôi, nó không còn ôm mặt kêu "Trời ơi" hoặc hất hàm hỏi
"Cặp mắt mày để ở đâu vậy" như trước đây nữa.
Trước sự tiến bộ không ngừng của
tôi, Phú ghẻ đã thôi trò quát tháo và đập bàn la hét lung tung. Nó đã đối xử với
tôi "bình đẳng" hơn, như thể tôi chưa bao giờ bảo nó nhấc cùi chỏ lên
cho tôi chép vội chép vàng bài làm của nó trong những kỳ kiểm tra ở lớp dạo
nào.
Một hôm Phú ghẻ cười cười hỏi tôi:
- Sao, mày thấy tình hình có nhúc
nhích được chút xíu nào không?
- Tiến bộ nhiều chứ!
Tôi hớn hở
đáp
- Bây giờ tao đã theo kịp chương trình ở lớp rồi!
Phú ghẻ nheo mắt:
- Tao không hỏi chuyện đó! Tao muốn
biết chuyện tình cảm giữa mày với Cẩm Phô kìa!
Câu hỏi đột ngột của Phú ghẻ khiến
tôi bất giác ngẩn người ra. Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi bối rối lắc đầu:
- Tao cũng không biết nữa!
Phú ghẻ ngạc nhiên:
- Chuyện của mày sao mày không biết?
Tôi nhăn nhó:
- Nhưng làm sao tao biết nó có
"nhúc nhích" hay không?
Phú ghẻ có lẽ không tin lời tôi. Nó
dò hỏi:
- Chứ mỗi lần gặp Cẩm Phô ở nhà chị
nó, mày nói gì với nó?
- Tao nói "Bữa nay mình học
bài gì hén?".
Câu trả lời thật thà của tôi làm
Phú ghẻ nhăn mặt. Nó hừ giọng:
- Chuyện đó thì nói làm gì! Ngoài
chuyện học tập, mày còn nói câu gì nữa không?
- Tao có nói gì nữa đâu!
- Mày nhớ kỹ lại đi! Chẳng hạn mày
có nói với nó là mày nhớ nó ghê gớm không?
- Bậy!
Tôi đỏ mặt
- Ai lại nói
như vậy!
Phú ghẻ nhìn tôi bằng ánh mắt xoi
mói:
- Chứ mày gặp nó mỗi tuần ba buổi để
làm gì!
Tôi liếm môi:
- Thì để... học!
- Chỉ để học thôi hả?
Tôi gãi đầu:
- Chứ để làm gì nữa?
- Nhưng lúc đầu mày hẹn với Cẩm Phô
đâu phải vì chuyện học!
Phú ghẻ vặn lại
- Học chỉ là cái cớ thôi!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment