TRẠI HOA VÀNG - CHƯƠNG 25 - NGUYỄN NHẬT ÁNH - TRUYỆN THIẾU NHI

TRẠI HOA VÀNG

truyenhoangdung - truyện thiếu nhi
 Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Truyện Thiếu Nhi, truyện teen

CHƯƠNG 25: 


Tôi và Cẩm Phô học chung với nhau êm đềm và suôn sẻ được chừng hai tuần thì Liên móm đột ngột xuất hiện. Hôm đó hai đứa tôi đang ngồi ôn lại bài lũy thừa với số mũ hữu tỉ, Cẩm Phô hỏi tôi:

- Tại sao số âm lại không có căn bậc chẵn?

Tôi chưa kịp trả lời thì bỗng có một giọng ngâm nga:

- Số âm ngồi cạnh số dương.

Chính là bậc chẵn, còn hỏi han nỗi gì?

Trong một thoáng, người tôi như bị dán chặt xuống ghế. Không cần quay lại, tôi vẫn biết thừa người mới đến là ai. Trên khắp trái đất này, chỉ có nhỏ Liên móm mới có cái giọng chua lè chua lét như thế. Khi bỡn cợt, chọc ghẹo, cái giọng của nó càng eo éo, nghe muốn buốt óc.

Sự xuất hiện bất ngờ của nó ngay tại "hiện trường" khiến trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Lần trước, cũng chính vì sự châm chọc của nó mà tôi và Cẩm Phô đành phải chia tay những buổi hẹn hò thơ mộng trong quán bà Thường. Bây giờ hai đứa tôi đã biết thân phận rút vào "hoạt động bí mật", vậy mà chẳng hiểu ma xui, quỷ khiến thế nào nó lại lò dò dẫn xác tới. Và ngay câu đầu tiên, nó đã chẳng tỏ ra ý định tự tế gì. Có vẻ như nó quyết theo "hại" tôi đến cùng.

Trong khi tôi ngồi chết cứng trên ghế với bao nhiêu ý nghỉ đen tối trong đầu và mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán, Cẩm Phô lại thản nhiên như không. Nó nhìn về phía cửa phòng, niềm nở:

- Vô đây chơi! Đi đâu về ghé vậy?

- Tao đi tìm mày chứ đi đâu! Tao lại đằng nhà, gặp thằng nhóc Luyện. Nó bảo mày đang hẹn hò ở đây!

Liên móm vừa đáp vừa thong thả bước lại ngồi xuống cạnh Cẩm Phô. Tôi lập tức đưa mắt ngó lơ chỗ khác, bụng phân vân không biết nên ngồi chịu trận hay là bỏ ra sau nhà quách. Cứ cái đà này, chẳng biết con nhỏ miệng móm này sẽ còn ăn nói vung vít những gì gì nữa! Tự dưng tôi đâm giận Cẩm Phô quá chừng. Liên móm là con nhỏ "ác nhơn thất đức" như thế, nó đi đến đâu là "hạnh phúc" người ta "tan vỡ" đến đó, gặp nó nếu không suỵt chó cắn thì cũng nên tìm cách đuổi khéo nó đi, ai đời lại rước nó vô nhà cho nó "nói hành nói tỏi"!

Nhưng Cẩm Phô làm như chẳng thèm để ý đến bộ mặt rầu rĩ của tôi. Nó đập tay lên vai Liên móm, trách móc bằng một giọng tươi tỉnh:

- Mày sao lúc nào cũng nói bậy được! Tụi này đến đây để học chung chứ đâu phải để ngồi tán dóc!

- Khỏi cần quảng cáo! 

 Liên móm khịt mũi 

- Dạo này thấy mày giỏi giang hẳn ra, tao biết ngay là mày đang lén lút "tầm sư học đạo" với ai rồi!

Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Liên móm nhưng tai tôi vẫn dỏng lên để xem thử con nhỏ miệng móm này xỏ xiên gì mình. Nào ngờ nó "phán" một câu khiến tôi mát dạ quá chừng. Cứ theo giọng lưỡi của nó thì tôi không phải là thằng Chuẩn dốt kinh niên và suýt chút nữa bỏ học ở nhà đi giữ bò mà là một thằng Chuẩn uy tín đầy mình, học giỏi ngay từ khi còn ngậm vú mẹ.

Rồi dường như chưa cho thế là đủ, Liên móm day sang tôi, hỏi bằng giọng thân mật:

- Chuẩn học giỏi quá hén! Chắc năm nào Chuẩn cũng là học sinh xuất sắc phải không?

Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi được nghe người khác hỏi tôi một câu lạ lùng như thế và tai tôi lùng bùng mất mấy giây. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, tôi kịp nhận ra nhỏ Liên móm tử tế hơn tôi tưởng nhiều và giọng nó không phải lúc nào cũng chua lè chua lét. Như lúc này chẳng hạn, khi nó kêu tôi bằng tên thay vì bằng "ông" như mọi lần, giọng nó ngọt ngào không thua gì đường phèn.

Đã mấy lần tôi định gật đầu nhận đại mình là học sinh xuất sắc cho oai, nhưng nhớ đến thằng Cường tôi đành nuốt nước bọt làm thinh, chỉ nhe răng cười cười ra vẻ ta đây khiêm tốn không tiện nói về mình.

Cường học chung lớp với tôi từ nhỏ. Mỗi tuần tôi lãnh mấy con zê-rô, nó đều biết. Mỗi tháng tôi lãnh mấy cú "thiết cước" của ba tôi vào "hạ bàn" về cái tội học hành lẹt đẹt, nó đều hay. Cường lại thường xuyên gặp gỡ và bốc phét với Thùy Dương ở nhà Liên móm. Nếu bây giờ tôi nhận vơ cái danh hiệu học sinh xuất sắc vào mình, nhỡ mai mốt Cường cao hứng rêu rao "thành tích học tập" của tôi trước mặt hai đứa này, lúc đó tôi chỉ có nước kiếm đường chui xuống đất.

Thấy tôi không ừ không hử, chỉ ngồi cười ruồi, Liên móm lại nói:

- Mai mốt học bài có chỗ nào không hiểu, tôi đến hỏi Chuẩn nghe?

Đề nghị của Liên móm khiến tôi giật thót. Tôi đâu phải là Phú ghẻ. Trình độ tôi chỉ đủ sức làm thầy một đứa học trò lưu ban như Cẩm Phô. Cỡ Liên móm hay Thùy Dương, tụi nó hỏi đâu chắc tôi bí tới đó. Nhưng khổ nỗi, Liên móm đánh giá tôi cao vòi vọi, tôi lại ậm ừ tỏ vẻ ta đây tài cao thật, bây giờ tình thế bất ngờ đưa đẩy quá xa, tôi muốn tuột xuống thì đã muộn.

Trong khi tôi đang loay hoay gãi đầu gãi cổ và chưa kịp nghĩ ra kế nào thoát hiểm thì "Cẩm Phô" đã kịp thời "cứu bồ". Nó lườm Liên móm:

- Thôi đừng có làm bộ! Học sinh giỏi như mày với con Thùy Dương mà "học bài không hiểu" thì còn ai hiểu nỗi!

- À, à, 

 Liên móm nheo nheo mắt 

- Mày muốn độc quyền sư phụ của mày, không thèm "san sẻ" cho bạn bè hén!

Lời trêu chọc của Liên móm khiến tôi đỏ mặt. Nhưng từ khi nó khen tôi "Chuẩn học giỏi quá hén", tôi đã không buồn giận nó nữa. Tôi mặc nó muốn nói gì thì nói.

- Nói bậy nè! 

 Cẩm Phô cấu vào lưng Liên móm 

- Khai thật đi! Mày kiếm tao có chuyện gì?

Liên móm vừa la "oai oái" vừa nhảy ra xa:

- Tao tìm mày để mượn cuốn sách đại số chứ để làm gì! Cuốn của tao không biết rớt ở xó xỉnh nào, tao kiếm hoài không ra!

Rồi vẫn đứng tuốt đường xa, nó vuốt tóc nói thêm:

- Nhưng nếu mày với ông Chuẩn đang học thì thôi, tao về!

Không biết tự bao giờ, tôi không còn coi Liên móm là con nhỏ ác ôn nữa. Tôi thấy miệng nó tự dưng hết móm. Giọng nó cũng hết chua. Vì vậy, tôi chìa cuốn sách ra:

- Liên cứ cầm cuốn này về học đi!

Liên móm có vẻ ngạc nhiên trước thái độ thân thiện của tôi. Nó chớp mắt:

- Còn mấy người thì sao?

- Liên cứ yên tâm, tụi này còn cuốn khác! 

 Tôi đáp và lấy làm lạ khi nghe giọng mình dịu dàng khác hẳn ngày thường.

Cẩm Phô cũng gật đầu hùa theo:

- Phải đó! Mày cứ lấy cuốn này mà học!

Liên móm không khách sáo. Nó bước lại bàn lấy cuốn sách trên tay tôi, nhét vào cặp:

- Cảm ơn mấy người nghen! Kể từ phút này, mấy người được... tự do!

Nói xong nó quày quả đi thẳng ra cửa. "Số dương" ngồi cạnh "số âm" đực mặt ngó theo, miệng méo xẹo.

Không biết có phải nhờ cuốn đại số "hối lộ" đó hay không mà từ bữa đó trở đi, Liên móm không buồn chọc ghẹo tôi nữa. Gặp nhau trên trường hoặc đụng đầu nhau ngoài phố, nó chỉ cười cười nhìn tôi. Nhằm bữa cao hứng, nó cũng ba hoa xích đế đủ chuyện trên đời, nhưng từ đầu đến cuối nó tuyệt nhiên không hề đã động gì đến chuyện tình cảm giữa tôi và Cẩm Phô.

Những lần ghé thăm tổ học tập của hai đứa tôi, thỉnh thoảng nó cũng ngứa miệng cợt đùa vài câu. Nhưng từ ngày biết nó không ác ý gì với tôi, tôi chẳng sợ nó trêu nữa. Thậm chí bây giờ nghe nó "cáp đôi" tôi với Cẩm Phô, tôi còn khoái ngầm trong bụng và những lúc như vậy bao giờ tôi cũng len lén liếc trộm "chị hai nhỏ Châu" bằng ánh mắt hí hửng và gian manh khó tả. Cặp mắt tôi lúc đó chắc giống hệt như hai cái... tam giác Béc-mu-đa.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.