TRẠI HOA VÀNG - CHƯƠNG 24 - NGUYỄN NHẬT ÁNH - TRUYỆN THIẾU NHI
TRẠI HOA VÀNG
Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Truyện Thiếu Nhi, truyện teen
CHƯƠNG 24:
Tôi vừa đút đầu vô cổng, đã thấy
Phú ghẻ ngồi đợi ở cửa. Vừa thấy tôi nó hỏi ngay:
- Tốt đẹp cả chứ?
Tôi hầm hầm:
-Tốt đẹp cái con khỉ!
Giọng điệu gây gổ của tôi khiến Phú
ghẻ chưng hửng. Nó đi tò tò theo tôi, giọng không giấu vẻ lo âu:
- Có chuyện gì vậy? Bộ không thuộc
bài bị "cô giáo" bắt bí hả?
Tôi "xì" một tiếng, môi
dài cả thước:
- Nó học dốt như bò mà bắt bí nổi
ai!
- Chứ sao mày đỏ mặt tía tai như
con gà chọi vậy? Hay là mày bị chị Cẩm Phiêu vác gậy rượt chạy toé khói?
Tôi nhún vai:
- Chị Cẩm Phiêu hiền nhất thế giới!
Tới đây thì Phú ghẻ ngẩn người ra.
Mặt nó ngơ ngơ ngác ngác trông đến tội. Chắc nó không tài nào hiểu được tại sao
một cái đứa ngày hôm qua còn hùng hùng hổ hổ về chuyện học chung với người yêu
mà hôm nay từ điểm hẹn trở về, người ngợm lại trông tả tơi như một cái mền
rách.
- Mày có nghĩ đến già cũng không ra
đâu!
Cuối cùng tôi sợ Phú ghẻ đứng lâu
hóa đá, tôi vỗ vai nó và tặc lưỡi kể cho nó nghe câu chuyện vừa xảy ra ở nhà chị
Cẩm Phiêu.
Tôi tưởng nghe xong, Phú ghẻ sẽ vì
tình bạn mà hùa theo tôi chửi Cẩm Phô tơi tả. Nào ngờ tôi vừa kể dứt, nó liền
ôm bụng cười bò:
- Trời ơi là trời! Ông Bec-mu-đa ơi
là ông Bec-mu-đa!
- Béc-mu-đa cái đầu mày!
Tôi nổi
nóng.
- Cái đầu mày thì có!
Phú ghẻ hừ
giọng.
- Thật tao chưa thấy đứa nào ngu đếm
mức học chung với người yêu mà bày đặt nạt nộ quát tháo như mày! Mày đâu phải
là thầy hiệu trưởng hay thầy giám thị!
Tôi đỏ mặt:
- Tại nó chứ bộ! Ai bảo tao giảng
hoài mà nó cứ ngồi giương mắt ếch dòm tao chi!
- Thì ai mà chẳng vậy!
- Tao đâu... đâu...
Đang cơn hăng máu, tôi định nói
"Tao đâu có như vậy" nhưng vừa mới mở miệng, tôi sực nhớ mấy bữa đầu
tiên ngồi học với Phú ghẻ, tôi còn ấm ớ hơn Cẩm Phô bữa nay nhiều, liền vội vàng
tốp lại. Phú ghẻ biết tỏng bụng dạ tôi, liền chọc:
- Mày định nói gì?
Tôi cười hì hì:
- Tao định nói là tao đâu có cố ý
diễu võ giương oai với Cẩm Phô làm chi! Tại lúc nãy trời nóng bức, tự nhiên tao
đâm quạu.
Phú ghẻ không buồn để ý đến lời
phân trần vụng về của tôi. Nó chép miệng bình luận:
- Nhỏ Cẩm Phô kêu mày bằng
"tam giác Béc-mu-da" là còn hiền, gặp con Liên móm, mày quát nó kiểu
đó, chắc nó liệng guốc lên đầu mày quá!
Phú ghẻ làm tôi ăn năn quá chừng.
Nhớ lại buổi học chung khi nãy, tôi thấy lời lẽ và cử chỉ của tôi quả có phần
quá đáng. Vấn là đứa học hành chẳng ra gì, từ lúc bắt đầu ôm tập đi học đến nay
toàn bị thiên hạ coi thường nay bỗng dưng được làm thầy một đứa khác, cái sự
"đổi đời" đột ngột đó khiến tôi không tài nào giữ bình tĩnh được. Trước
nay tôi thường nghe Phú ghẻ giảng bài, bây giờ tự dưng có một đứa ngồi vểch tai
lên nghe những lời vàng ngọc của mình, cái "hương vị" đó nó lạ quá, bảo
tôi không "Tận hưởng" sao được!
Chỉ tội cho Cẩm Phô. Thật ra nó
không đến nỗi dốt lắm, nhưng thấy tôi hò hét gầm gừ ghê quá, nó hoảng vía quên
sạch hết những gì đã học. Và nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, chỉ cần học
chung với tôi ba buổi thôi, chắc Cẩm Phô phải xin vô bịnh viện thần kinh nằm điều
trị ít nhất là sáu tháng!
Tôi liếc Phú ghẻ, giọng áy náy:
- Giờ tao phải làm sao mày?
Phú ghẻ cười khảy:
- Thì gặp nó xin lỗi chứ sao!
- Nhưng biết Cẩm Phô có chịu gặp
tao nữa không?
Tôi hỏi Phú ghẻ mà như tự hỏi mình. giọng đầy hoang mang.
- Cái đó thì tao không biết! Mày phải
tự mình đi gặp nó mà hỏi lấy!
Cái thằng ghẻ ngứa này, tôi chưa kịp
mở miệng nhờ nó, nó đã muốn dang ra! Bạn bè thế mà cũng gọi là bạn!
Nhưng nỗi lo lắng của tôi không kéo
dài lâu.
Trưa hôm sau, lúc tôi đi học về
ngang qua tiệm thuốc tây Hồng phát, thằng Luyện đã đứng đợi sẵn bên đường, chặn
tôi lại:
- Chị Cẩm Phô gởi cho anh cái này
nè!
Tôi chưa kịp phản ứng thì nó đã
nhét dấm dúi mảnh giấy vào túi áo tôi rồi dọt lẹ vào nhà.
Trên đường về, đã mấy lần tôi muốn
dừng xe lại mở "bức thư tình" ra xem, nhưng rồi sợ phải đọc thấy những
lời trách móc, xỉ vả, tôi đành bấm bụng ráng lết về tới nhà.
Giúi đại chiếc huy chương vàng vào
góc nhà tôi tót vào phòng học và sau khi chốt cửa lại cẩn thận, tôi lật đật móc
tờ giấy trong túi ra xem.
Lướt qua lá thư nỗi hồi hộp trong
lòng tôi từ từ tan biến và mặt tôi mỗi lúc một giãn ra. Hóa ra đó không phải là
"tối hậu thư" của chị hai nhỏ Châu. Cũng không có dòng nào trách cứ
hoặc hờn dỗi. Trong thư nó bày tỏ sự hối hận về cái từ "tam giác
Béc-mu-da" bất kính mà nó đã buột miệng thốt ra trong một khoảnh khắc bàng
hoàng không tự chủ. Và nó mong tôi đừng để bụng chuyện đó mà vẫn tiếp tục đến
nhà chị Cẩm phiêu để học chung với nó theo kế hoạch dã dự định.
Nói chung, lời lẽ trong thư vô cùng
thành khẩn. Tôi đọc đến đâu, ruột gan mát đến đó. Và trong khi đủng đỉnh nhấm
nháp từng câu từng chữ trong lá thư - cũng khoái trá chẳng kém gì khi thưởng thức
món thịt bò xào hôm nọ - một lần nữa tôi nhận ra không có người con gái nào
trên đời đáng yêu bằng Cẩm Phô. Đáng yêu nhất là tôi chưa kịp xin lỗi nó, nó đã
lo xin lỗi tôi trước khiến tôi đành phải bỏ dở cái ý định tốt đẹp của mình một
cách sung sướng.
Phú ghẻ không biết gì về cái sự cố
êm ái đó nên bữa hôm sau, gặp tôi trên lớp, nó hất hàm nhắc nhở:
- Làm bổn phận chưa?
- Bổn phận gì?
- Đi xin lỗi Cẩm Phô chứ bổn phận
gì!
Tôi hừ mũi:
- Tao không đi nữa!
Rồi tôi ưỡn
ngực dõng dạc
- Tao nghĩ lại rồi! Lẽ ra nó phải xin lỗi tao chứ chẳng việc gì
tao phải vác xác đi xin lỗi nó!
Phú ghẻ ôm lấy đầu:
- Trời ơi là trời! Ngu ơi là ngu! Vậy
mà cũng bày đặt đi yêu người ta!
- Có mày ngu thì có!
Vừa nói tôi
vừa rút mẩu giấy trong túi chìa ra trước mặt Phú ghẻ, giọng đắc thắng như một
tên được bạc
- Coi đây nè!
Phú ghẻ dòm vô lá thư, mắt trố lên
và miệng mồm lập tức cứng đơ.
- Sao?
Tôi nheo mắt nhìn Phú ghẻ
giọng hí hửng.
- Còn trăng với sao gì nữa!
Phú
ghẻ thở một hơi dài thườn thượt
- Tao tưởng chỉ có mình mày ngu, hóa ra Cẩm Phô
cũng ngu nốt!
- Dẹp mày đi, đồ ghẻ ngứa!
Tôi hét lên và giật tờ giấy lại. Rõ
là cái giọng ghen tị với hạnh phúc của người khác! Bạn bè ba đứa chơi với nhau,
thằng Cường lọt vô mắt xanh Thùy Dương, tôi lọt vô tiệm thuốc tây Hồng Phát,
còn Phú ghẻ chẳng được ai đoái hoài, chỉ có lọt... xuống hố, chắc vì vậy nên nó
tức mình nó chửi tụi tôi ngu. Đi một quãng xa, lòng tôi vẫn chưa hết hậm hực.
Nhưng tôi chỉ ức Phú ghẻ được có một
ngày.
Qua ngày hôm sau, lúc ngồi ở nhà chị
Cẩm Phiêu ôn lại môn vật lý, gặp phải bài gia tốc trong chuyển động cong và
chuyển động tròn đều, Cẩm Phô thắc mắc đến đâu, tôi đáp ro ro đến đó, tự dưng
tôi cảm thấy biết ơn Phú ghẻ vô kể. Vật Lý là môn xưa nay tôi vẫn chạy dài,
chính vì nó mà cây đàn cáu của tôi bị ba tôi đập vỡ, vậy mà nhờ Phú ghẻ tận
tình kèm cặp một thời gian, bây giờ tôi có thể ung dung ngồi giảng giải cho Cẩm
Phô từng li từng tí, hệt như thể tôi là Newton tái thế. Sự đời quả là lắm nỗi
tréo ngoe, chả làm sao lường trước được!
Lần này rút kinh nghiệm, tôi không
ngoác mồm la lối om sòm như một tên du côn du kề nữa. Tôi bắt mình mở âm lượng
vừa đủ nghe, nói năng nhỏ nhẹ như con gái về nhà chồng... ba bữa đầu. Tôi phải
chứng tỏ với Cẩm Phô một người mang "tam giác ác quỷ" phía sau mông vẫn
có thể mang một "trái tim thiên thần" trong lồng ngực.
Khi nãy lúc tôi vừa đến, Cẩm Phô đứng
đón ngay ở cửa, hỏi:
- Anh có còn giận Cẩm Phô không?
Tôi hùng hồn:
- Không! Tôi có giận gì Cẩm Phô
đâu! Tôi chỉ giận cái thói nóng nảy của tôi thôi!
Nghe tôi nói vậy, Cẩm Phô lườm tôi
một cái. Nó không nói gì nhưng tôi vẫn đọc thấy sự vui sướng long lanh trong mắt
nó. Chắc nó nghĩ khi kết bạn với tôi, nó quả đã không chọn lầm người! Chỉ tiếc
là không có Phú ghẻ ở đây. Nếu được tận mắt chứng kiến cảnh tôi ăn nói văn hoa
lịch sự thế nào và Cẩm Phô nhìn tôi âu yếm ra sao, chắc có cho vàng nó cũng
không dám bảo tụi tôi ngu nữa!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment