TRẠI HOA VÀNG - CHƯƠNG 18 - NGUYỄN NHẬT ÁNH - TRUYỆN THIẾU NHI
TRẠI HOA VÀNG
Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Truyện Thiếu Nhi, truyện teen
CHƯƠNG 18:
Nói xong tôi ngoác miệng hát liền,
sợ để lâu nó cụt hứng:
- "Mỗi năm đến hè lòng mang
mát buồn
Chín mươi ngày qua chứa chan tình
thương...
Tôi đang lim dim mắt rống hết cỡ,
nhỏ Châu bỗng "xì" một tiếng, chen ngang:
- Bữa nay còn chưa đến Tết, hè đâu
mà hè!
Bị phá bĩnh, mặt tôi nhăn như bị:
- Thì đợi đến hè tao hát! Tao có
hát bây giờ đâu!
- Chứ bây giờ anh hát bản gì ?
Tôi nhún vai:
- Thiếu gì bản, Phú ghẻ dạy tao cả
khối!
Và tôi liếm môi:
- Thôi để tao hát cho mày nghe bản
này!
- Bản gì vậy ?
Không buồn trả lời nhỏ Châu, tôi cuối
đầu nhìn xuống cần đàn tìm chỗ để... đặt mấy đầu ngón tay. Tôi gảy "chách
chách chách chùm chum" và hát:
- Em nỡ lạnh lùng đến thế sao
Tim anh tan nát tự hôm nào...
Lần này cũng vậy, tôi mới "biểu
diễn" được hai câu, nhỏ Châu đã nhảy tót vô họng tôi:
- Bữa trước anh bảo chị Cẩm Phô nhớ
anh muốn chết, sao bây giờ lại hát "Em nỡ lạnh lùng đến thế sao"?
Bị "đâm hông" hoài, tôi
nhịn hết nổi, bèn giơ nắm đấm ra:
- Mày không biết thưởng thức văn
nghệ, thì tìm đường xéo đi cho tao nhờ!
Đứng đó tao nổi khùng lên là tao cốc
cho u đầu bây giờ!
Nhỏ Châu chắc chẳng ham gì cái chuyện
"thưởng thức" giọng ca rè như thùng thiết bể của tôi. Nghe tôi đuổi,
nó co giò chạy biến, mặt mày rạng rỡ.
Ngồi lại một mình giữa vườn hoa,
tôi tiếp tục gò người trên thùng đàn, thả hồn theo tiếng tơ trầm bổng. Thỉnh
thoảng, cây đàn dưới tay tôi lại phát ra những âm thanh "tạch tạch"
nhưng tôi mặt kệ. Những cánh hoa vàng rung rinh trước gió khiến lòng tôi bỗng
chốc trở nên dịu dàng và thanh thản. Tôi ngắm màu hoa và khe khẽ hát:
- Sao em không nói một lời gì
Dẫu chỉ một lời không đáng chi...
Tôi hát và bất giác nhớ đến
"chị hai nhỏ Châu". Tôi nhớ trước nay nó chẳng nói với tôi được
"một lời gì" ý nghĩa. Gặp tôi trong quán bà Thường, nó chỉ nói chuyện
lông bông. Rồi cắm cúi ăn chè. Ăn mệt nghỉ. Dường như nhỏ Châu nói đúng. Cẩm
Phô chỉ thích ăn chè chứ đâu phải thích tôi.
Trước nay, chẵng bao giờ tôi để ý đến
những chuyện "vặt vãnh" đó. Hễ ngồi cạnh Cẩm Phô là tôi khoái. Ngồi cạnh
nó, tôi sướng mê tơi. Lòng lâng lâng, tôi chẳng ao ước gì hơn nữa. Nhưng bữa
nay, ngâm nga hát hỏng một hồi, tôi sực nhớ ra Cẩm Phô chưa từng "hứa hẹn"
gì với tôi. Mà tôi, hình như tôi cũng chưa hề "thề thốt" gì với nó.
Sao lạ vậy nhỉ.
Suốt mấy ngày liền, tôi tập tới tập
lui hai bản "Lạnh lùng" và "Nỗi buồn hoa phượng". Các đầu
ngón tay tôi tê buốt, nhưng tôi kiên quyết không bỏ cuộc. Tôi nhất định phải trở
thành ca sĩ... nghiệp dư. Tôi nhất định đem lời ca tiếng hát ra "phục vụ"
Cẩm Phô. Tôi sẽ nhờ tiếng đàn nói hộ lời "thề thốt".
Để cho ra vẻ nghệ sĩ, tôi bắt đầu để
tóc dài phủ gáy. Tôi cắt móng tay trái cụt lủn, sát tận gốc, trong khi tay phải
tôi để móng dài thậm thượt. Dân sành điệu nhìn vào, biết ngay tôi là tay chơi
đàn thứ "xịn". Chỉ có dân móc classique chuyên nghiệp hoặc dân ghẻ ngứa
như Phú ghẻ mới để móng tay dài kiểu đó.
Tiếc một nỗi, Cẩm Phô không phải là
"dân sành điệu". Thấy tôi để móng tay dài, nó rụt cổ:
- Eo ôi, ghê quá!
Tôi chưa kịp giải thích, nó đã
"phán":
- Anh cắt móng tay đi! Để móng tay
ngắn trông sạch sẽ hơn!
Mỗi lời nói của Cẩm Phô như mỗi
nhát dao, cứa vào tim tôi. Tôi ngồi trước mặt nó cố tình dơ qua dơ lại bàn tay
cốt làm nó chú ý. Tôi đinh ninh khi nhìn thấy những ngón tay "nghệ
sĩ" của tôi, nó sẽ ngạc nhiên hỏi:
"Anh để móng tay dài làm chi vậy
?".
Tôi sẽ kiêu hãnh đáp:
"Để chơi đàn".
Nếu nó hỏi tiếp:
"Anh chơi đàn chi vậy ?"
Tôi sẽ mạnh dạn tỏ bày:
"Để nhờ tiếng đàn
nói hộ lòng mình".
Nếu nó hỏi nữa, tôi sẽ nói nữa và cuối cùng cuộc đối
thoại tình tứ đó sẽ kết thúc bằng lời thì thầm nũng nịu của Cẩm Phô:
"Anh
thật đáng yêu quá chừng!"
Nhưng những màn đối đáp ngọt ngào
và lãng mạn đó đã không xảy ra. Cẩm Phô chẳng buồn quan tâm đến "khía cạnh
nghệ thuật" của bàn tay tôi. Thấy tôi để móng tay dài nó chê tôi ăn ở mất
vệ sinh. Chắc ngày nào nó cũng thấy thằng Phú ghẻ hàng xóm gãi sồn sột, nó tưởng
ai để móng tay dài cũng chuẩn bị phát ghẻ. Nó làm tôi buồn quá chừng. Chỉ hiềm
nỗi tôi mới học chơi đàn, tài nghệ chưa thông. Nếu không tôi sẽ sách đàn đến
trước mặt nó, biểu diễn cho nó nghe chừng mười lăm phút "ca nhạc theo yêu
cầu", hẳn nó sẽ hết dám bảo tôi cắt bỏ những móng tay "vô giá" kia!
Nhỏ Thảo dễ thương hơn Cẩm phô gấp
một trăm lần. Qua phụ tôi tưới hoa, nhác thấy móng tay tôi dài thòng, nó trợn
tròn mắt:
- Anh để móng tay dài chi vậy ?
Nhỏ Thảo hỏi đúng cái câu mà tôi mỏi
mòn chờ đợi nơi Cẩm Phô. Tôi cũng trả lời đúng cái câu tôi có sẵn trong đầu:
- Để chơi đàn.
Nhỏ Thảo liền reo lên:
- Ôi hay quá hén! Vậy anh đàn cho
em nghe đi!
Cái con nhỏ này, nó làm tôi mát
lòng mát dạ quá chừng! Từ hồi học đàn đến nay, đây là lần đầu tiên có người yêu
cầu tôi biểu diễn tài nghệ. Tôi liền vứt cái thùng tưới lăn lóc trên cỏ, và hộc
tốc chạy vào nhà ôm cây đàn ra.
Nhưng nhỏ Thảo không hoàn toàn dễ
thương như tôi tưởng. Tôi mới so dây, chưa kịp hắng giọng lấy hơi, nó đã bép
xép đề nghị:
- Anh đàn cho em nghe bản "Nắng
sân trường" đi!
Lời đề nghị chết tiệt của nhỏ Thảo
làm tôi ngớ người ra. Tôi đâu có biết "Nắng sân trường" là thứ quái vật
chi! Chẳng lẽ thú nhận là mình không biết, tôi bèn tìm cách lấp liếm:
- Bản đó dở thấy mồ mà nghe làm
chi!
- Nhỏ Thảo là dứa hiền lành. Nó chẳng
buồn cãi cọ, mà đề xuất tiếp:
- Vậy anh đàn bản "Vầng trăng
cổ tích" cũng được!
Tôi lại hừ mũi:
- Bản đó dở ẹc!
- Vậy thì bản "Bông hồng tặng
cô"!
Tôi khoát tay:
- Em muốn "Bông hồng tặng
cô" thì để anh hái cho em! Vườn anh bông hồng cả khối, hát làm gì cho mất
công!
Trước giọng điệu ngang phè của tôi,
nhỏ Thảo chỉ biết nghệt mặt ra. Trước nay vốn quen "nghe lời" tôi nên
mặc tôi nói hươu nói vượn, nó vẫn một mực làm thinh. Nhưng nhìn ánh mắt phân
vân của nó, tôi biết nó hẳn ngạc nhiên ghê lắm. Hẳn nó đang tự hỏi tại sao tôi vừa
hí hửng khoe chuyện học đàn mà nó yêu cầu đàn bản gì tôi cũng khăng khăng từ chối.
Sau một thoáng ngẩn ngơ, nhỏ Thảo lại
chớp mắt, lần này nó hỏi bằng giọng rụt rè hẳn:
- Hay là anh đàn bản... "Em vẫn
yêu mùa hè" vậy!
Tôi "xì" một hơi rõ dài:
- Bữa nay còn chưa đến Tết hè đâu
mà hè!
Nói xong tôi giật mình nhận ra tôi
vừa lập lại lời chê bai của nhỏ Châu bữa trước. May mà nhỏ Thảo không biết gì về
cái "sự tích" đó.
Để chữa thẹn, tôi khẽ lướt mấy ...
móng tay trên phím đàn và nói:
- Thôi để anh đàn cho em nghe bản
này!
Rồi không đợi nhỏ Thảo giục, tôi
hít một hơi đầy lòng ngực và ồm ồm cất giọng:
- Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn.
Chín mươi ngày qua chứa chan tình
thương...
Đang hào hứng, tôi quên béng mất
"Nỗi buồn hoa phượng" cũng là một bài hát về... mùa hè. Chẳng biết nhỏ
Thảo có phát hiện ra điều đó không, nhưng nó chẳng nói gì, chỉ đứng im, vểnh
tai nghe tôi "tra tấn".
Nhỏ Thảo khác nhỏ Châu. Nó không nhảy
tót vào miệng tôi trong khi tôi đang hát. Nó biết giữ yên lặng cho tôi
"làm nghệ thuật". Quả là một con nhỏ cực kỳ đáng yêu!
Đáng yêu nhất là khi hát xong, tôi
nheo mắt hỏi:
- Em thấy anh hát hay không?
Nó đáp như cái máy:
- Hay.
- Em thích không?
- Thích.
- Em muốn nghe anh hát nữa không?
Nó ngần ngừ một thoáng rồi gật đầu:
- Nữa.
Chỉ đợi có vậy, tôi gân cổ:
- Em nỡ lạnh lùng đến thế sao...
Vừa hát tôi vừa liếc nhỏ Thảo và thấy
mắt nó giương tròn như mắt ếch. Chắc nó không hiểu tôi "mắc chứng" gì
mà rên rỉ sướt mướt ghê thế. Tuy vậy khi hát xong, tôi hỏi "hay
không", nó vẫn gật đầu "thoải mái":
- Hay.
- Thích không?
- Thích.
Lần này "hết vốn" nên tôi
không hỏi "em muốn nghe anh hát nữa không?". Tôi chỉ gật gù:
- Em ngoan lắm! Không ngờ em còn nhỏ
như thế mà đã biết thưởng thức nghệ thuật... cao cấp!
Nghe tôi khen, nhỏ Thảo sung sướng
toét miệng cười.
Nó là một khán giả tuyệt vời như vậy
nhưng chẳng hiểu sao nó chỉ thưởng thức "tài năng" của tôi có mỗi bữa
đầu. Mấy hôm sau nó chỉ chạy qua phụ tôi tưới cây nhổ cỏ, còn hễ bữa nào tôi ôm
đàn ra vườn ngồi gảy "chách chách" là nó trốn biệt trong nhà. Lạ ghê !
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment