PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - CHƯƠNG 09 - HUYỀN TRANG BẤT HỐI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ

Tác giả : Huyền Trang Bất Hối (Trịnh Huyền Trang)
Thể loại: ngôn tình

CHƯƠNG 09 :XIN LỖI, EM YÊU ANH - LÒNG THANH THẢN THÌ ĐỜI MỚI AN YÊN - ĐI SAI THÌ LY BIỆT


Cô vội vàng với lấy áo khoác, đầu tóc rối tung vì mới tỉnh dậy. Lao ra khỏi nhà với tốc độ kinh khủng, leo lên con moto thân yêu, trong màn đêm, cô như một con báo chạy trên đường.

Cô mặc chiếc quần đùi ngắn cũn, bên trên là chiếc áo hai dây, khoác thêm chiếc áo len màu đen bên ngoài. Gió lạnh đầu mùa khiến cơ thể cô run lên từng nhịp. Không đội mũ bảo hiểm, mái tóc lả lướt theo gió, đêm đen cũng không thể che lấp thứ ánh sáng tỏa ra từ người cô.

Xe đỗ tại một quán rượu nhỏ, vứt chìa khóa xe cho bảo vệ cô vội vàng đi vào trong. Ngay lập tức cô thấy tại một góc khuất trong quán, người đàn ông mặc sơ mi trắng đang gối đầu lên bàn, những chai rượu đã cạn xếp thành hàng. Cô thở dài, bước tới gọi nhân viên thanh toán.

Cô cùng nhân viên đỡ người đàn ông ra khỏi quán. Xe taxi đã chờ sẵn. Đột nhiên anh lên tiếng. 

"Không, anh không thích đi taxi. Đi đi, lên xe em đi, anh thích ngồi xe!"

 Anh lè nhè nói không ra hơi.

Cô vừa tức vừa giận, vỗ bốp vào đầu anh một cái. 

"Xe xe cái đầu anh, đi không vững còn lắm mồm, lộ cổ cắm đầu xuống đất chết thì bảo tại số."

Thực ra cô với anh bằng tuổi nhau, là bạn từ thời đại học, đến khi ra trường vẫn rất thân. Mặc dù bằng tuổi nhưng anh luôn gọi cô là "em" vì anh nói cô thấp hơn anh nên phải gọi là "anh". Ban đầu không quen nhưng dần dần cô cũng mặc kệ, bản thân quen miệng từ lúc nào cũng bắt đầu chấp nhận cách xưng hô này.

Anh hơi tỉnh, xoa xoa đầu, bày ra bộ mặt nhõng nhẽo.

 "Đi mà, anh rất ghét ngồi taxi...Ok, anh nhất định sẽ bám chặt."

 Anh còn lảo đảo đưa tay lên thề thốt.

Nhìn bộ mặt điển trai méo mó vì say rượu mà còn nhõng nhẽo, cô bật cười. Cô chịu thua, đành đầu hàng, nói cảm ơn tài xế taxi rồi bảo nhân viên lấy xe.

Anh ngồi sau lưng cô, hai tay ôm chặt eo cô, vốn dĩ bình thường anh sẽ không dám như vậy, nhưng hiện tại đã say, hơi men khiến anh không còn lý trí, với anh, cô như em gái, như bạn thân nên cái ôm này không có gì là không bình thường.

Cô như chết đứng, hai tay siết chặt tay lái, cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhìn đôi tay to lớn đặt trên bụng mình, đột nhiên cô lại có cảm giác sống mũi cay cay. Cô nổ máy, đi với tốc độ chỉ bằng một phần tốc độ đi tới. Rất chậm...

Đột nhiên từ phía sau anh lên tiếng:

"Sao em không hỏi tại sao anh say?"

Cô nói vọng lại:

 "Cần phải hỏi sao? Còn việc gì ngoài việc cãi nhau với cô ấy?"

Anh bật cười, tiếng cười hòa lẫn cùng gió mang theo cảm giác chua xót, 

"Em hiểu anh còn hơn cô ấy."

Cô không đáp, bởi cô không viết trả lời thế nào. Cô dừng trước cổng căn hộ của anh, xuống trước rồi dìu anh xuống xe.

Anh vừa đi vừa nói:

 "Lúc đấy anh chẳng biết gọi cho ai, đành làm phiền em."

Cô nhăn mặt: 

"Em với anh còn nói cái gì mà làm phiền."

 Anh nói như vậy khiến cô rất khó chịu, giống như với anh cô rất xa lạ vậy.

Anh cười cười: 

"Được rồi, anh với em là không có cảm ơn và xin lỗi."

Cô dìu anh đến trước cửa nhà, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nữ rất dịu dàng:

 "Anh Nam..."

Nghe thấy tiếng nói ấy, anh lập tức buông tay khỏi cô, quay phắt đầu lại. Cô không cần nhìn cũng biết người ấy là ai, chỉ có người ấy mới khiến anh như vậy.

Anh chần chừ rất lâu không bước tới, cô gái kia chạy đến ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa nói: 

"Em biết sai rồi. Em xin lỗi, xin lỗi anh... Em với anh ta thực sự chưa xảy ra chuyện gì. Chỉ một lần thôi, tha thứ cho em một lần thôi, được không?"

Rất lâu sau anh mới đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cô gái. Cô biết, chỉ cần cái vỗ lưng nhè nhẹ ấy là anh đã tha thứ cho cô gái kia. Cô không nói một lời, lúc này cô không nên làm phiền hai người họ. Cô lên xe rời đi, nhìn từ đằng sau, bóng lưng mỏng manh của cô càng thêm cô tịch.

Cô trở về nhà, vứt áo khoác một bên, lao vào chiếc giường ấm áp của mình. Cô co người trong chăn, nhìn chiếc máy ảnh trên đầu giường. Cô khoác vai anh mỉm cười vui vẻ, anh cười rất đẹp, đây là bức ảnh ngày tốt nghiệp của cô và anh.

Cô tắt đèn ngủ, bóng đêm bao trùm lên tất cả, giọt nước ấm từ khóe mắt rơi xuống. Cô biết, con đường này, cô đã sai rồi.

"A lô."

"Gì thế?"

"Đang đâu đấy?"

"Ở nhà ngủ chứ đâu."

"Dậy đi ăn đi, nhanh lên, mười phút nữa là anh đến cửa nhà em rồi."

Cô lười biếng chui ra khỏi chăn, cái lạnh khiến cô run lẩy bẩy. Đánh răng rửa mặt nhanh chóng rồi mặc đồ, ra khỏi cửa đã thấy anh đỗ xe phía trước. Anh tựa vào cửa xe, trên tay là điếu thuốc lá, nhìn anh càng thêm nét lười biếng mà mị hoặc.

Cô cố nén cảm giác đang vỡ òa trong trái tim mình, mỉm cười vô tư.

"Nhanh thế!"

Anh hất cằm kiêu ngạo. 

"Anh mà lại, không nhanh sao được?"

Cô không thèm đáp lại, nhanh chóng chui vào xe để tránh cái lạnh.

Hai người chọn quán đồ nướng, cô rất tự nhiên ngồi ăn không chút kiêng dè. Với anh, cô không cần cái gọi là lịch sự mà phụ nữ nên có.

Anh nhìn tướng ăn bất nhã của cô, nhăn mặt trêu chọc: 

"Khiếp chưa! Ăn như trư, thế này bảo sao không ai rước."

Cô gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: 

"Chơi với nhau thì cũng cùng một giuộc thôi, ai hơn ai đâu."

Thực ra cô là một cô gái đẹp, anh biết. Cô có mái tóc dài, thường buộc gọn lên. Cô thích màu son đỏ rực, nó khiến cô thêm kiêu kỳ. Nói thực, nếu không phải là bạn thân, có thể anh cũng sẽ rung động. Nhưng vì là bạn thân, hai người hiểu nhau quá rõ nên anh không thể.

Cô đang ăn thì chuông điện thoại reo lên, cô tưởng điện thoại của mình, nhưng hóa ra là của anh. Thấy anh bấm nghe, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, cô lờ đi như không biết, tiếp tục ăn mà những câu nói của anh cứ lọt vào tai.

"Em đói à?"

"Không bận."

"Được."

"Tôi đến ngay."

*************

Vì một người đàn ông mà tranh giành là hèn mạt.  
                  
Vì một người đàn ông mà tranh cãi là rẻ tiền.

Vì một người đàn ông mà rơi lệ là đáng thương.

Và vì một người đàn ông để cho người phụ nữ của mình đắn đo với sự xuất hiện của người phụ nữ khác là không đáng tiền.

Phụ nữ nhớ nhé, ngưng tranh giành, thôi tranh cãi và đừng bao giờ so sánh bản thân với kẻ khác. Phụ nữ một khi đã đem bản thân đặt lên bàn cân thì lòng không còn bình yên. Một là tự giảm giá trị bản thân mình. Hai là tự đánh mất tôn nghiêm của chính mình. Ba là tự mất thời gian với những thứ không đáng!

Thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là sự ghen ghét và đố kỵ. Người đàn ông không biết bảo vệ và xoa dịu tâm tư người phụ nữ của mình thì không nên lưu giữ.

Người đàn ông hoàn hảo không phải là người xung quanh có bao nhiêu ong bướm. Người đàn ông tốt là người biết đặt mình ở một vị trí cách xa những cám dỗ, bởi họ biết sau lưng còn thứ quan trọng hơn cần phải bảo vệ.

Tâm bình yên thì đời mới an tĩnh.

Lòng thanh thản thì đời mới an yên. 

********

Khi người đàn ông nói không thể yêu bạn vì gia đình ngăn cản, không phải do anh ta yêu gia đình quá nhiều mà do yêu bạn quá ít.

Khi hai người yêu xa mà ly biệt, không phải lỗi tại một mình ai mà do tình yêu của hai người không đủ sâu sắc để vượt qua khoảng cách địa lý, thế thôi.

Khi người đàn ông yêu người phụ nữ khác, không phải do bạn không đủ tốt mà do bạn quá tốt với anh ta nên quên đi cần phải tốt với bản thân mình.

Khi người đàn ông kêu bận rộn công việc không thể gọi cho bạn, thực tế là do anh ta bận với một mối quan hệ khác. Không có người đàn ông nào bận rộn đến mức không dành nổi một phút cho người mình yêu.

Gặp gỡ đúng người đúng thời điểm vẫn có thể ly biệt. Gặp đúng thời điểm là đúng hôm đấy thôi, qua ngày mai sẽ khác. Gặp gỡ đúng người là đúng phút đấy thôi, giây này trôi qua giây khác lại tới.

Duyên phận đưa hai người gặp nhau, còn kéo dài duyên phận là việc của mình, chứ không phải của trời. Đi đúng thì dài lâu, đi sai thì cả hai sẽ lạc hướng.

Trong chuyện tình yêu, đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh hoặc thời gian. Không có lý do nào kết thúc một tình yêu tốt hơn lý do hết yêu. Đừng cố chấp cho rằng lỗi là của người đó, không phải của mình.

Gặp đúng thì hoan hỉ

Gặp sai thì sầu bi

Đi đúng thì dài lâu

Đi sai thì ly biệt...

Vốn dĩ do duyên ngắn, đừng trách thời điểm sai.

Là do yêu sai cách, không phải yêu không dài.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.