PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - CHƯƠNG 05 - HUYỀN TRANG BẤT HỐI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ
Tác giả : Huyền Trang Bất Hối (Trịnh Huyền Trang)
Thể loại: ngôn tình
CHƯƠNG 05 : TẠI SAO PHỤ NỮ BIẾT ĐÀN ÔNG NGOẠI TÌNH - EM NÀO CÓ MONG GÌ NHIỀU ĐÂU - HẠNH PHÚC MUỘN MÀNG
Có thể trong cuộc đời bạn gặp được rất nhiều người
hoàn hảo, có nhiều mối quan hệ tốt.
Bạn giỏi giang, bạn tài năng, bạn xinh đẹp, bạn trăm
người theo đuổi, vạn người mê say, nhưng người bạn thật sự để tâm lại chưa từng
để ý đến bạn.
Đó chính là cuộc đời. Dù bạn có hoàn hảo bao nhiêu,
nhiều người thương đến nhường nào thì cũng sẽ có người đi chệch ra khỏi đường
dây của bạn. Là người không yêu bạn, không quan tâm đến bạn, là người mà bạn
mãi mãi không có được.
Vậy nên phụ nữ đôi khi không cần vạn người mê, chỉ cần
một người thương; không cần trăm người hiểu, chỉ cần một người yêu.
Phụ nữ vạn người mê, tài giỏi để làm gì, xinh đẹp có
nghĩa chi? Chẳng phải chỉ là để có thể tùy ý lựa chọn người đàn ông cho đời
mình hay sao?
Phụ nữ nhất định phải hiểu, không đẹp phải giỏi,
không giỏi phải đẹp. Bạn giỏi, bạn có thể không cần xinh đẹp, tài năng sẽ khiến
bạn tự tin. Bạn không giỏi nhưng bạn đẹp, nhan sắc sẽ cho bạn nhiều cơ hội hơn
bình thường.
Còn trẻ thì đừng quá mải chơi, hãy cố gắng kiếm thật
nhiều tiền và chăm sóc bản thân. Tiền sẽ khiến bạn bớt lo lắng và nhan sắc sẽ
khiến bạn tự tin.
Nếu muốn yêu hãy yêu bản thân mình trước. Muốn an
tâm thì chọn tiền để mà dựa dẫm.
Cuộc đời là thế, để tâm đến bản thân thì đời là một
con đường. Để tâm đến người khác thì đời là một mê cung.
***********
Đàn ông luôn tự hỏi, vì sao phụ nữ phát hiện ra mình
ngoại tình?
Phụ nữ có giác quan thứ sáu chỉ là một chuyện, vấn đề
lại là ở phía đàn ông.
Nếu chúng ta làm quá nhiều công việc một lúc, chúng
ta vĩnh viễn không thể hoàn thành tốt tất cả. Tài giỏi đến đâu cũng có ngày sai
sót.
Tình yêu và công việc giống nhau. Nếu đàn ông có quá
nhiều mối quan hệ cần để tâm, có quá nhiều người cần phải chăm sóc, nhất định sẽ
bỏ quên đi một thứ hoặc một người nào đấy.
Phụ nữ rất giỏi nhận ra sự thay đổi của đàn ông, dù
là ánh mắt, cử chỉ hay lời nói.
Con người kín kẽ bao nhiêu cũng có lúc sơ hở. Đàn
ông ngoại tình giống như bị bụi bay vào mắt, không đưa tay lên dụi thì cũng phải
chớp mắt vài lần.
Chúng ta không phải thánh nhân, đừng cố gắng ôm đồm
quá nhiều thứ, bạn không thể bao dung được tất cả phụ nữ trong thiên hạ, cũng
không thể bảo vệ được tất cả phụ nữ trên đời.
Đừng cho rằng bản thân tài giỏi hay xuất sắc nên cho
dù đã có chốn neo đậu mà vẫn nhiều thuyền đợi chờ cập bến. Sức hút của người
đàn ông đã có bến bờ vĩnh viễn là ở cái ví sau túi quần hoặc là chú chim non đậu
trong lồng.
Đừng ảo tưởng về sự quan trọng của bản thân, đừng
huyễn hoặc về giá trị của chính mình. Giá trị của đàn ông không nằm ở chỗ bạn
có bao nhiêu người phụ nữ vây quanh mà ở chỗ bạn bao dung người phụ nữ yêu mình
như thế nào.
Thành công của đàn ông không phải là bao dung thiên
hạ mà là bình an gia đình.
************
Em nào có dám mong cầu gì nhiều đâu.
Chỉ ước có một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa.
Anh à, em nào có mộng gì nhiều đâu.
Chỉ mong anh ôm em, lãng quên đi, bên ngoài kia là
bão tố.
Mình bỏ mặc hết muộn phiền
Gạt bỏ mọi âu lo và ngay cả đắn đo cũng đặt qua một
bên hết.
Chui trong vòng tay anh, cảm giác mình bé nhỏ, cần
anh thương.
Dẫu cho em biết đời này quá vô thường
Hôm nay thương, ngày mai chỉ còn vấn vương, em cũng
kệ.
Chỉ cần anh vẫn dịu dàng ôm em như thế.
Bão ngoài kia có về, tình này vẫn say mê.
Dẫu cho em biết, tình này là một con đường.
Em mơ hoa hồng, tỉnh mộng lại chỉ toàn viễn vông.
Vì anh, em bỏ mặc lệ tràn thành sông
Mặc tình này cũng chỉ hóa hư không, em vẫn chìm vẫn
đắm
Bỏ ngoài tai người đời khen chê, ngang trái.
Ôm chặt lấy em, cô gái vì yêu anh, mà khờ mà dại
Vì em, mà che đi bao nhiêu là gian khó
Chỉ cần trở về nhà, khép cửa, là bình yên.
***********
Hai đôi chân đi song song trên đường, một bàn tay siết
lấy một bàn tay. Tiếng cười vang vọng con đường. Xung quanh là những người qua
lại, lướt qua nhau vô hình.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé, dịu dàng.
"Hôm nay
đi học thích chứ?"
"Vui lắm mẹ ạ!"
Cậu bé cười tựa ánh mặt trời
rực rỡ, đôi mắt to tròn lấp lánh.
"Không ai bắt nạt con chứ?"
Cậu lắc đầu, hai cái má bánh bao lắc lư theo nhịp cơ
thể:
"Không đâu, các bạn rất thích con nha!"
Cô bật cười, hôm nay là ngày đầu tiên con trai đi học
mẫu giáo nên cô đã rất lo lắng. Buổi sáng đưa con đến lớp, con rất hào hứng,
không hề khóc như những bạn khác. Cả một ngày đến khi đón con, cô mới có thể thở
phào nhẹ nhõm, nhìn con vui vẻ, cô mới cảm thấy như trút được tâm tư.
"Sao các bạn lại thích con?"
Cô bế con
trai lên, mặc dù đi đôi guốc cao nhưng cô lại nhấc bổng cậu bé lên một cách nhẹ
tênh, không hề loạng choạng.
Cậu bé ôm lấy cổ mẹ, cười rúc rích:
"Vì con rất
dễ thương mà."
Trên đường về nhà, hai mẹ con cười đùa rất vui vẻ.
Đi ngang qua cửa hàng kem, đột nhiên cậu nói thầm vào tai mẹ:
"Mẹ
ơi..."
"Sao thế con?"
"Con nóng lắm!"
Cậu lí nhí nói.
Cô sờ vào sau lưng con, thấy mồ hôi thì nói:
"Vậy
về nhà tắm nhé!"
Cậu vội lắc đầu nguầy nguậy.
"Ăn kem được không
mẹ?"
Cô dừng bước, quay lại nhìn thấy đằng sau là cửa
hàng kem mới mở, vừa bực mình mà vừa buồn cười. Không biết thằng bé học cái kiểu
muốn ăn mà còn đi đường vòng này của ai.
Mười phút sau, hai mẹ con thỏa hiệp, cậu chỉ được ăn
một nửa ly, vì cậu rất dễ bị viêm họng, nửa ly còn lại cô sẽ ăn. Sau khi ngoắc
tay thỏa thuận, hai mẹ con ngồi trong quán, gần cửa kính, chọn vị kem sô cô la
cậu yêu thích, vui vẻ ăn từng thìa một.
Cô nhìn con trai ngồi trước mặt, con cô mỗi ngày lớn
lên. Đôi khi cô chỉ muốn con mãi nhỏ bé như thế. Vì cuộc đời này nhiều sóng gió
lắm, càng lớn càng mệt mỏi, nếu có thể cô thật sự muốn bao bọc để con mãi hồn
nhiên thế này.
"Mẹ đi vào nhà vệ sinh, con ngồi ở đây ngoan, đợi
mẹ quay lại nhé!"
Cậu gật đầu ngoan ngoãn. Đôi mắt chỉ chăm chú vào ly
kem của mình.
Năm phút sau trở ra, nhìn ly kem trên bàn đã sạch sẽ,
cô lừ mắt nhìn khuôn mặt vô tội trước mặt.
"Kem đâu hết rồi?"
Cô hơi gằn giọng.
Cậu nuốt nước bọt, chỉ về phía bên cạnh.
"Chú í bảo đợi mẹ ra thì kem sẽ chảy hết, vậy
thì phí lắm nên bảo con ăn hết luôn rồi."
"Thế là con ăn hết?"
Cô nhíu mày hỏi lại.
Cậu thật thà gật đầu.
"Tối nay ngủ ở phòng mình, đừng sang phòng mẹ."
Nói xong, cô cầm túi đứng dậy, cậu bé chạy theo sau,
trước khi đi còn dành cho chú ngồi ở bàn bên cạnh một ánh mắt không mấy thiện cảm.
Mười giờ tối, cánh cửa phòng cô được mở ra, bên cạnh
giường xuất hiện một bóng hình nhỏ bé, trên tay là một con thỏ Peter.
Cô vẫn tiếp tục đọc báo mà không nhìn.
"Mẹ, con ngủ ở đây được không?"
Cậu lí nhí
hỏi, không dám tự tiện trèo lên giường.
"Không được!",
Cô trả lời lạnh lùng.
"Nhưng ngủ ở kia con sợ ma."
Cô đặt quyển sách xuống, nhìn khuôn mặt vô tội, cố gắng
nhịn cười.
"Ma có biết ăn kem không?"
Cậu lắc đầu.
"Thế con biết ăn kem là con hơn ma rồi, không
phải sợ gì cả."
Nói xong, cô nằm xuống đệm, kéo chăn đắp lên vai như không
có ai ở trong phòng.
Một lúc sau thấy cậu im lặng, cô cũng tỏ ra không
quan tâm, tiếng bước chân vang lên rất khẽ. Cô nghiêng người nhìn con trai đang
cầm tai con thỏ Peter kéo ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói:
"Về thôi Peter, mẹ
bỏ rơi chúng ta rồi."
Giọng nói của cậu nghe rất tội nghiệp, nhìn bóng
lưng như một người bị bỏ rơi vô cùng đáng thương.
Cô nén cười thành tiếng.
"Không được ăn kem một tuần."
Cậu lập tức quay lưng lại, phi thật nhanh lên giường,
ôm chặt lấy cô và thỏ bông.
"Không ăn kem cũng được, còn hơn phải ngủ một
mình!"
Cậu lẩm bẩm.
Cô xoa lưng con trai, niềm vui của cô chỉ có bấy
nhiêu thôi. Cô không cần gì cả, chỉ cần người đàn ông này mãi mãi ở cạnh cô là
quá đủ rồi.
Sau khi con đến trường, cô đến công ty, bận rộn đến
mức không kịp nhìn thời gian, những tập hồ sơ chồng chất đến hoa cả mắt. Buổi
trưa cô cũng không kịp ăn trưa, đang tập trung vào tập hồ sơ cuối cùng thì
chuông điện thoại vang lên, cô không nhìn mà trực tiếp nghe máy.
"A lô"
"Là tôi đây."
Cô ngừng bàn tay đang viết lại, cả cơ thể như bị
đóng băng.
"Sao thế, nghe thấy giọng tôi là im lặng luôn
à?"
Cô lấy lại bình tĩnh, thở dài, đáp lại:
"Nói
đi, gọi cho tôi có việc gì?"
"Hai tháng nay tôi đi công tác, không thể làm
phiền em được, nhớ tôi chứ?"
Cô tựa lưng ra đằng sau, mệt mỏi day thái dương.
"Cậu đừng làm phiền tôi nữa, tôi đã nói rồi tôi
và cậu không chung đường."
"Tôi tình nguyện đi con đường của em."
Cô cười nhạt.
"Đừng đùa nữa, cậu bé, tôi không
còn sức để chơi đùa với tình cảm đâu."
Nói xong, cô cúp máy, đặt điện thoại sang một bên, cố
gắng quên đi cuộc điện thoại vừa rồi mà tiếp tục công việc. Thời gian trôi
nhanh, đến khi cô nhìn lại đồng hồ đã là năm giờ chiều, thời gian đón con đã muộn
mất ba mươi phút. Cầm túi xách, cô nhanh chóng ra khỏi công ty.
Cô vội vàng đến mức suýt vấp ngã ở bậc thang đi xuống,
ra đến bên ngoài cô đi như không nhìn ai, tiếng còi ô tô vang lên khiến cô
nghiêng đầu nhìn lại, cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt nam tính xuất hiện
khiến cô không nói thành lời.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment