BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 01 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

BƠ ĐI MÀ SỐNG

Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống

CHƯƠNG 01 : BÍ KÍP ĐỂ BƠ ĐI MÀ SỐNG  

1. Đừng bận tâm tới người luôn vô tâm với mình...                    
Vì điều đó sẽ khiến bản thân mình bị tổn thương... 
               
2. Đừng suy diễn...
Vì cuộc đời ngoài kia vốn đã đủ bao khó khăn bão gió, thế nên hãy để tâm can mình được thảnh thơi...

3. Đừng tự trách...
Vì trách móc không thay đổi được sự gì trên đời, có chăng chỉ khiến thời gian bị mất đi một cách hoài phí...

4. Đừng mất niềm tin ở bản thân mình...
Vì niềm tin là điều bao dung nhất, cho dù có thất bại bao nhiêu lần thì niềm tin vẫn sẽ mỉm cười, cho ta thêm cơ hội để thay đổi.

5. Đừng, đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình...
Vì niềm tin là điều thủy chung nhất không bao giờ phản bội, sẽ luôn kiên nhẫn ở bên cạnh ngay cả khi mình chẳng còn gì cả.

6. Đừng, nhất định đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình.

7. Mãi mãi đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình.

8...9...10...1000... 

Vạn lần cũng ĐỪNG MẤT NIỀM TIN Ở BẢN THÂN MÌNH!

***********

 NẾU KHÔNG ĐẸP THÌ HÃY THƠM

Hãy trân trọng mỗi sáng thức dậy. Bởi chỉ cần được thức dậy, thì bất cứ sự gì trên đời vẫn còn có cơ hội để thay đổi.

Gái xấu đừng khóc

Tôi là một cô gái xấu, rất xấu, điều này là hiển nhiên, là sự thật không cần phải chối cãi.

Tôi từng hằn học với cuộc đời, tôi cho rằng nó quá đỗi bất công với bản thân mình.

Tôi từng hằn học với mẹ, tôi từng ghét mẹ, day dứt tại sao mẹ lại đẻ tôi ra trong cái bộ dạng xấu xí như vậy.

Và sau cùng, tôi hằn học với chính tôi, tôi ghét bản thân mình, tôi ước gì mình mang một hình hài khác, chứ không phải xấu xí như thế này.

Tôi không nhớ, tôi bắt đầu ý thức được sự xấu xí của mình từ khi nào. Nhưng tôi lớn lên trong sự chế giễu không ngưng nghỉ của đám con trai đồng trang lứa.

Chúng nó gọi tôi là "chó bốn mắt" vì tôi bị cận thị, lúc nào cũng phải mang cặp kính dày như hai cái đít chai.

Chúng nó luôn phỉ báng tôi là loại ăn đu đủ không cần thìa vì răng tôi bị hô. Cứ thấy tôi đi qua, chúng nó lại hét to: 

"Đồ ăn đu đủ không cần thìa kìa chúng mày ơi".

Có lúc chúng nó gọi tôi là "Hoa hậu Ăng-gô-la" vì không những răng vẩu, da tối còn đen nhẻm đen nhẹm.

Ngày đó, tôi đối chọi lại những lời chế giễu chọc ghẹo bằng cách cố làm ra vẻ tỉnh bơ lạnh lùng. Nhưng sau đó tôi về nhà ôm mặt khóc một mình. Tôi không hề bơ đi, phớt lờ tất cả, như cái vẻ bề ngoài mà tôi cố nguỵ tạo. Tôi viết nhật kí từ khi còn rất bé, những buồn tủi, tổn thương, chẳng biết nói với ai, tôi gửi gắm hết vào đó.

Tôi nhớ có lần tôi được cô giáo giao cho đóng một vai, trong vở kịch của lớp. Người đóng cặp cùng tôi là một đứa con trai, vậy nhưng nó nhất quyết không chịu đóng cùng tôi.

Cô giáo hỏi tại sao, nó bảo cô phân bạn khác đi, nó không thích phải đóng chung với một đứa xấu xí như tôi.

Trái tim của một đứa trẻ là tôi lúc đó như có ai bóp nghẹt, mọi tổn thương vỡ oà. Tôi cố gắng kìm chế không khóc trước mặt cả lớp, nhưng bữa đó tôi bỏ học, tôi chạy về nhà khóc và khóc, vừa khóc tôi vừa viết rất nhiều thứ vào cuốn nhật kí nhỏ của mình. Tôi hận thằng con trai đó, thậm chí đến bây giờ tôi vẫn hận.

Khi trưởng thành, tôi thấy sự tổn thương trong lòng người lớn không đáng sợ bằng sự tổn thương trong lòng một đứa trẻ. Đừng nói trẻ con thì mau quên, trẻ con một khi bị tổn thương, sẽ bị ám ảnh rất lâu, có khi là suốt đời.
Tôi cũng vậy, trong quá khứ có rất nhiều vết dao đã cứa vào tuổi thơ của tôi. Kí ức tuổi thơ của tôi, hầu hết là những mảng màu xám xịt, buồn và rất buồn. Ngày đó tôi ít khi cười, tôi cũng không có nhiều bạn bè. Mặc dù còn bé nhưng lúc nào tôi cũng sống trong nỗi tự ti vì mặc cảm xấu xí.

Hai năm trước trong một cuộc phỏng vấn, tôi đã đưa ra một vài quan điểm của bản thân về chuyện trinh tiết đàn bà, ngay lập tức tôi nhận được một cơn mưa gạch đá của truyền thông và cư dân mạng.

Người ta ném đá về quan điểm của tôi thì ít, mà người ta miệt thị nhan sắc của tôi thì nhiều.

Họ dùng mọi lời lẽ hiểm ác nhất, chua cay nhất để bới móc miệt thị nhan sắc của tôi.

Họ giễu cợt, họ chê bai, họ lấy những khiếm khuyết trên cơ thể của tôi ra để công kích, để tấn công, để hả hê, để câu "like", câu "share" để mua vui.

Người ta cho rằng một cô gái xấu như tôi, lấy tư cách gì mà phát ngôn điều đó.

Người ta cho rằng một cô gái xấu xí như tôi đang cố tình làm lố để thu hút sự chú ý.

Họ chế ảnh của tôi ở khắp nơi, họ đem sự xấu xí của một cô gái ra để cười cợt, để hả hê, mà không hề biết rằng, trong trái tim của cô gái ấy, vốn dĩ lúc nào cũng có đầy rẫy sự thương tổn, chỉ một vết cào rất nhẹ cũng có thể rách nát. Nhưng đằng này chẳng những cào nhẹ mà họ còn cứa rất sâu.

Tôi gánh trong mình mọi nỗi tổn thương, những lời chế giễu, miệt thị, và cứ thế tôi lầm lũi đi qua những năm tháng dài. Từ khi tôi chỉ là một đứa con nít cho tới khi tôi dậy thì, rồi biết yêu, những vết thương ấy cứ đeo đẳng bám víu lấy tôi.

Từ những lời trêu đùa vô tình, không cố ý của mọi người xung quanh, cho đến những lời chế giễu ác độc mà người ta cố tình mang ra để miệt thị, để tấn công một cô gái xấu, tôi cũng đã gánh nhận đầy đủ cả.

Những lúc như vậy tôi vừa thấy thương hại vừa thấy căm ghét chính bản thân mình. Hàng nghìn hàng vạn lần tôi muốn phủ nhận bản thân mình, tôi ước gì tôi không phải sinh ra thế này.

...

Nhưng dần dần tôi nhận ra, khóc lóc không giải quyết được vấn đề gì cả. Giả sử nếu tôi xinh đẹp như công chúa trong các truyện cổ tích, thì khi tôi khóc sẽ có bà tiên hay ông bụt tới giúp. Nhưng gái xấu như tôi mà cứ ngồi khóc thì cho dù có khóc thế chứ khó nữa cũng sẽ chẳng có ai tới đâu. Vậy chẳng lẽ cứ ngồi đó mà khóc hoài khóc mãi?... Cuộc đời mình vốn đã có đủ thứ bất lợi chẳng vui, không lẽ mình lại còn khóc để cho nó thê lương hơn? Thế nên tôi bảo mình nín đi, đừng khóc nữa...

Nếu không thể phủ nhận thì học cách chấp nhận

Phụ nữ xấu như tôi, luôn nhìn nhận mình như một kẻ đáng thương, một kẻ bất hạnh nhất trên đời. Vậy nhưng nếu bảo phụ nữ xấu hãy mạnh mẽ, hãy tự tin, thì cũng chẳng biết níu vào đâu để lấy sức mạnh, chẳng biết bám vào cái gì để mà tự tin?

Tôi từng cảm thấy bế tắc như vậy, tôi từng muốn thoát ra khỏi mặc cảm tự ti ấy nhiều lần nhưng không làm được.

Tôi từng ám ảnh đến mức đi lướt qua một người xa lạ, họ bất giác cười, tôi cũng cho rằng họ đang cười mỉa mai sự xấu xí của mình. Tôi muốn bơ đi mọi thứ xung quanh, nhưng tôi không làm được.

Thực ra, người đời làm tổn thương tôi một, thì những mặc cảm ám ảnh của chính tôi làm tôi tổn thương gấp nhiều lần.

Cứ sống giày vò bản thân mãi như thế, rồi dần dần tôi ngộ ra một trong những vấn đề mấu chốt của phụ nữ xấu như tôi, đó là luôn tìm cách lẩn tránh, và không dám đối diện với sự thật.

Tôi tự lừa dối bản thân mình và mọi người bằng cách, tôi luôn tỏ ra chẳng màng gì đến chuyện nhan sắc, xấu đẹp. Thế nhưng khi một mình, tôi lại lén lút soi gương rồi khóc, oán giận cuộc đời, oán giận bản thân mình.

Trong rất nhiều năm tôi cứ luôn sống với nỗi tự ti vì vẻ ngoài xấu xí của mình. Đó là khi tôi thật ngốc và chẳng có được thành công gì ra hồn.

Bây giờ thì khác rồi. Tôi vẫn xấu, nhưng tôi chẳng bao giờ phải xấu hổ vì điều đó nữa. Tôi bơ đi những lời gièm pha xung quanh, tôi mặc nhiên thừa nhận bản thân mình.

Tôi nhận mình là gái xấu ở bất cứ đâu, trong cuộc gặp gỡ đối tác, trên mạng xã hội, trên báo chí, trên sóng truyền hình... tôi thừa nhận vì đó là sự thật.

Nhưng cũng thật kì lạ, khi tôi thẳng thắn thừa nhận mình là gái xấu, tôi lại cảm thấy nó rất bình thường, rất nhẹ nhàng. Dường như chúng lại chẳng phải là vấn đề quá to lớn nữa. Bây giờ tôi bình thản với cuộc sống của mình, tôi học cho mình cách suy nghĩ mọi vấn đề thật tích cực.

Tôi nghĩ tôi cũng bình đẳng như tất cả mọi người. Vì tôi cũng được mẹ mang nặng 9 tháng 10 ngày rồi chịu bao đau đớn mà sinh ra, nâng niu nuôi dưỡng khôn lớn trưởng thành. Trong mắt cha mẹ, tôi luôn rất quý giá, vậy thì có lí do gì mà tôi phải tự hạ thấp giá trị của bản thân, chỉ bởi vì hình hài của tôi không giống như đa số mọi người.

Một tờ tiền có giá trị 100 nghìn, cho dù chỉ có một người hay là một vạn người quý giá tờ tiền đó, thì nó cũng không hề thay đổi giá trị, giá trị của nó vẫn vậy, vẫn là tờ tiền 100 nghìn.

Vậy nên bản thân tôi cũng thế, cho dù là một người hay bao nhiêu người trân trọng tôi, thì giá trị của tôi vẫn y như vậy. Tôi tuyệt nhiên không bao giờ tự ý hạ thấp giá trị của bản thân mình xuống chỉ vì nhan sắc.

Bây giờ tôi đã có thể nhìn thẳng người đối diện, mỉm cười mỗi khi nói chuyện với họ, thậm chí là tôi còn cười rất tươi, vì tôi có lợi thế hơn người là có hai cái răng thỏ, khi nào mà nó chẳng cười.

Suy cho cùng chúng ta không thể nào tìm thấy sự tự tin khi chúng ta luôn chối bỏ, ghét bỏ và chẳng dám thừa nhận chính bản thân mình.

Còn việc ai đó chê bai mình làm sao thì mặc kệ họ, đó là việc của họ, không phải là việc của chúng ta.

********

Tôi hành động để bù đắp những khuyết điểm của bản thân

Tôi nghĩ chúng ta không ai được quyền lựa chọn hình hài khi sinh ra, nhưng chúng ta có quyền lựa chọn cách chúng ta sẽ sống.

Chúng ta muốn làm một bông hoa hướng dương hay là một con ốc sên, đó là lựa chọn của chính chúng ta.

Sau nhiều năm mệt mỏi vì luôn phải sống một cuộc đời rụt rè, tự ti như một con ốc sên, tôi thấy mình thật tẻ nhạt, tôi tự hỏi, mình sống thế này thì có ý nghĩa gì? Thế nên tôi quyết định thay đổi, tôi muốn mình là một bông hoa, cho dù không đẹp, thì cũng nhất định phải tự tin mà nở bung cánh, để tỏa hương thật rực rỡ. Vì một bông hoa không đẹp, nhưng nếu nó tỏa hương thơm, thì nó vẫn có giá trị, nó vẫn sẽ được yêu thích.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.