NHẬT KÍ SON MÔI - CHƯƠNG 01 - GÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
NHẬT KÍ SON MÔI
Tác giả : Gào
Thể loại: Ngôn tình, Tự sự.
CHƯƠNG 01: TÌNH YÊU CỦA TÔI
Tôi yêu một chàng trai vào đầu năm
ngoái. Vậy là tính đến bây giờ chúng tôi đã yêu nhau được gần hai năm. Đủ dài để
tôi lưu luyến, nhớ thương, buồn vương và sầu muộn mỗi khi xa cách hoặc cãi vã.
Hơn một năm, chúng tôi dính với nhau như hình với bóng. Mặc dù người yêu tôi đi
du học, nhưng phần lớn thời gian trong cuộc sống, chúng tôi đều dành cho nhau.
Đã qua rồi cái thời khoảng cách địa lý trở thành một bài toán quá khó đối với
những mối quan hệ. Người ta dễ dàng gặp nhau mỗi ngày cả khi ở xa nhau nhờ công
nghệ.
Ví dụ như chúng tôi có thể ngồi nói
chuyện với nhau qua skype 24h mỗi ngày. Hoặc nói chuyện điện thoại thâu đêm suốt
sáng. Thực sự việc yêu đương này quá đỗi ngọt ngào. Mỗi khi người yêu về Việt
Nam, tôi không còn biết trời đất là gì nữa, chỉ còn cái cảm giác tuyệt vời khó
diễn tả khi nằm cạnh bên người đó như chú mèo lười nhăn nhó và nhõng nhẽo. Tôi
cảm thấy vui với vai trò của một người nội trợ, được nấu ăn và được người ta
khen mỗi ngày. Chúng tôi sống chung với nhau ở một căn hộ tại Sài Gòn, tự tay
vun vén cho " tổ ấm bé con" của mình với rất nhiều đồ đạc. Những ngày
tháng đó, thực sự rất rất rất và vô cùng hạnh phúc.
Nhưng niềm vui này không kéo dài được
bao lâu. Không phải vì bởi chúng tôi không yêu nhau mà chỉ bởi cuộc sống luôn bắt
người ta đương đầu với thử thách.
Tôi là một đứa con gái. Nghiễm
nhiên một đứa con gái thì cũng giống như một thằng con trai và mọi " đứa"
người trên thế giới này, có vô vàn tất xấu. Tật xấu lớn nhất của những người tuổi
20 như tôi là tật "tự kỷ".
Tôi hơn người yêu hai tuổi. Hai tuổi
chẳng là cái thá gì đới với một thằng đàn ông, nhưng nó giống như một dòng sông
dài rộng mênh mông đối với một người phụ nữ. Mới 22 tuổi hàng ngày tôi đã sợ bị
những nếp nhăn nuốt chửng. Phụ nữ khi hơn tuổi người yêu thì luôn bị ám ảnh nảy
sinh sầu muộn.
Hơn nữa, tình yêu ngọt ngào không đồng
nghĩa với thiếu đi rào cản. Rào cản của chúng tôi không chỉ là số tuổi cỏn con
của tôi. Nó còn là thái độ của những người xung quanh người yêu tôi đối với
tôi. Có lẽ, người yêu tôi đủ tốt để kiếm được một cô gái tốt hơn tôi. Thế nên
nhiều người thân bên anh ấy, thường nhìn tôi với ánh mắt không mấy hài lòng.
Tôi thua kém gì?
Nhiều lần tôi tự đặt cho mình câu hỏi
đó. Sau rồi, tôi cũng tự trả lời được: "Mình thua kém nhiều!" ...đâm
ra sợ.
Gia đình tôi không mấy khá giả, ý
tôi là gia đình bạn trai tôi thì khá hơn. Vậy là một thứ thua kém!
Năm 19 tuổi, tôi cả gan bỏ học đại
học để làm những thứ mà ở tuổi ấy được xem là "to tát", ấy là tôi đi
kiếm tiền. Nhiều khi tôi băn khoăn không biết đó có phải là một sai lầm quá lớn
không? Bởi điều này vô hình dung khiến nhiều người nhìn tôi bằng một con mắt vô
cùng lệch lạc.
Người yêu tôi học ở một trường đại
học danh giá ở nước ngoài. Sự đối lập học vấn đó hiển nhiên khiến tôi chịu rất
nhiều áp lực của sự so sánh. Tôi không phải là một đứa con gái quá yếu đuối,
nhưng thực ra sau vỏ ngoài mạnh mẽ là một tâm hồn quá đỗi mong manh. Sự so sánh
đó vô tình đã làm tôi tổn thương, rồi tự dằn vặt bản thân mình, rằng tôi đã lăn
lộn với đời như thế nào và từng trải ra sao? Rằng tôi có phải thực sự là một đứa
con gái " vô học và thấp kém" hay không? Như thể, người yêu tôi thì
non tơ như một tờ giấy trắng, tôi thì đen sì như một tờ giấy than vì bon chen
quá sớm?
Tội nghiệp tôi với những suy nghĩ hết
sức tội nghiệp ấy, người yêu tôi cũng yêu thương tôi đề bù lại ngần đấy những sự
khổ tâm tự nảy sinh trong tôi trong quá trình khẳng định mình như vậy.
Nhưng đôi khi cuộc đời không dễ
dàng như cách mà ta yêu nhau. Trong thời gian tôi gặp khủng hoảng - mà tôi sẽ
trình bày tiếp ngay sau đây, thì người tôi yêu cũng gặp không ít rắc rối - mà
tôi khó lòng có thể nói ra ngay lúc này.
Chính những rắc rối đó dẫn đến việc,
vào một ngày đẹp trời, người ta khuyên tôi từ bỏ tình yêu của mình.
Tôi lầm lũi lắng nghe và lầm lũi ra
đi, trong bộ dạng tiều tụy và tịnh không một lời phản kháng nào, chỉ thỉnh thoảng
cười nhàn nhạt và buồn buồn. Tôi có lòng tự trọng rất cao. Lòng tự trọng cao
khiến những lời nói như thế, có thể như dao đâm xuyên thủng nó và làm tôi nhói
đau.
Có lẽ chẳng nên kể quá nhiều để làm
gì, vì kể mãi thì những sự kiện sẽ chồng chéo lên nhau và trở nên dài dòng lắm.
Ngắn gọn lại là tôi yêu anh ấy và biết tình yêu mình đặt đúng chỗ. Vì thế, những
rào cản này tôi có thế cắn răng chịu đựng nó từng ngày. Dù sau này anh có là ai
trong cuộc đời này, là tổng thống hay là một ông lao công, một người bán đồng
nát hay quét rác đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ yêu anh.
Người ta nói, tình yêu không cần lý
do. Tôi cũng không cần lý do để yêu một người mà tôi đã gắn bó và hiểu rất rõ
trái tim họ. Tôi chỉ cần được ở bên người ấy, nhìn thấy nụ cười như mùa thu tỏa
nắng trong nhịp thở nhẹ nhàng, được nằm bên mỗi buổi sáng và hạnh phúc vì những
buổi sáng có người ấy bên đời. Thế là đã quá tuyệt vời rồi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment