NHẬT KÍ SON MÔI - CHƯƠNG 02 - GÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
NHẬT KÍ SON MÔI
Tác giả : Gào
Thể loại: Ngôn tình, Tự sự.
CHƯƠNG 02: KHI MỌI THỨ RỜI BỎ BẠN
Bạn sẽ không bao giờ đoán được những
điều sẽ đến với cuộc đời bạn vào ngày mai, ngày kia, hoặc nhiều ngày sau trong
tương lai. Thế nên, phần lớn thời gian bạn để cho hiện tại trôi qua mà chẳng
trông chờ điều gì cả.
Lúc chúng tôi đắm đuối bên nhau,
tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ trải qua một khoảng thời gian khó khăn như bây
giờ. Như tôi đã nói ở phía trên kia, người yêu tôi có những rắc rối. Ban đầu nó
nhỏ thôi, nhưng sau đó lớn dần, điều ấy tạo cho anh rất nhiều áp lực. Chúng tôi
ở xa nhau đến hơn chục giờ bay. Tôi không thể làm gì ngay lúc này để giúp cho
anh ấy. Ngoài việc gọi điện thoại.
Những áp lực bắt đầu tố cáo tuổi
tác chênh lệch của chúng tôi. Tôi trở thành người quá già đời trong những lập
luận...qua điện thoại, làm người yêu tôi phát bực.Chúng tôi cãi vã và tôi khóc
rất nhiều. Người ta không nên cãi nhau khi ở quá xa nhau, bởi vì lúc đó ngoài
căng thẳng ra, cả hai chẳng có thể làm gì hơn được cả.
Người yêu tôi yêu cầu tôi đừng gọi
điện thoại cho anh nữa. Trong những ngày tháng đó, nỗi nhớ dày vò và xâu xé tôi
ra thành từng mảnh nhỏ. Tôi khổ tâm lắm! Bởi vì tôi đã quá quen rồi, quen với
việc nghe giọng anh mỗi ngày, gián tiếp tiếp xúc với anh ngay cả khi xa cách.
Nhưng có lẽ lý do khiến chúng tôi
trở nên căng thẳng, không phải bởi vì anh, cũng chẳng phải bởi vì chúng tôi ở
xa nhau. Mà bởi vì tôi - chính tôi, đang bước vào thời kỳ đau đầu nhất nhì cuộc
đời mình - thời kỳ khủng hoảng tuổi hai mươi.
Tôi tất cả chỉ trong một thời gian
ngắn! Bạn có thể hình dung về một người mất tất như thế này: giống như một đứa
trẻ bị bỏ lạc giữa rừng hoang, chỉ biết kêu oe oe chờ thú rừng ăn thịt. Không
phải đứa trẻ nào cũng may mắn trở thành Tarzan để tồn tại tự do và thống lĩnh
muôn loài trong rừng thẳm. Những đứa trẻ bị bỏ rơi đó - chúng có thể chết bất cứ
lúc nào cái kiểu cứ gào khóc trong tuyệt vọng để chờ thú đến xơi như thế.
Tôi "bỗng dưng" thất nghiệp.
Thất nghiệp đồng nghĩa với việc không có tiền. Không có tiền đi liền với việc
cuộc sống trở nên khó khăn cùng quẫn.
Tôi đang ở căn hộ cho thuê sang trọng.
Bỗng chốc phải rời về căn phòng trọ bé tẹo, rất chật. Nếu mỗi tháng, số tiền
tôi dành cho mua sắm nhiều bao nhiêu, thì bây giờ, tôi trở nên bất lực với nhu
cầu mua sắm tối thiểu của bản thân bất nhiêu.
Người yêu tôi chỉ là sinh viên
thôi. Sinh viên dù ở Tây, ở Tàu hay ở đây thì cũng ít nhiều thiếu thốn. Suy ra,
tôi không thể bám víu vào đó được. Hơn nữa, thời gian này, chúng tôi liên lạc với
nhau rất thưa thớt. Anh nói rằng anh phải lo học. Tôi không muốn đổ thêm khó nhọc
vào suy nghĩ của anh.
Bố mẹ tôi cũng chẳng khá giả gì, thậm
chí có thể trở nên suy sụp hoặc lo lắng thái quá nếu biết tôi đang ở trong hoàn
cảnh tệ. Nên tìm về bố mẹ lúc này là một sự nương náu mất dạy. Tức là, tôi chẳng
còn biết phải dựa vào đâu ngoài chính mình.
Cùng thời điểm với việc thất nghiệp
và hết tiền đó, tôi đã phải méo mó vì mất hết đồ đạc và tiền bạc trong một phi
vụ trộm cắp tinh vi. Mà theo tôi thì, thằng trộm đó là thằng nhẫn tâm và ác độc
nhất thế giới. Tại sao nó có thể khôn tới độ ăn cắp nốt số tài sản cuối cùng của
một con bé đang trong đường cùng vô sản? Nó khốn nạn hay là nó khôn ngoan thì
nó cũng chỉ là một thằng trộm. Một thằng trộm nếu có tấm lòng với nạn nhân thì
nó không thể là một thằng trộm giỏi được. Vậy nên, dù chẳng ai thông cảm cho tôi,
tôi vẫn thông cảm cho thằng trộm. Ai mà chẳng muốn thành " người giỏi"
trong cái nghề nghiệp mà mình theo đuổi cơ chứ?
Tiếp đó, gia đình tôi bỗng nhiên có
biến cố lớn. Tôi cần một khoản tiền lớn cho biến cố lớn đó. Trong suốt thời
gian đi làm với mức lương cao chới với, tôi đã chẳng để dành được một cắc bạc
nào. Hiển nhiên, trong hoàn cảnh này, tôi đã phải đi vay và vác thêm một món nợ
trong khi thất nghiệp dài mõm.
Xin lỗi vì đã không thể kể chi tiết
hơn. Nhưng chi tiết chỉ làm cho người ta phát ngán. Đến người kể còn phát ngán
thì người đọc làm sao đủ kiên nhẫn để mà đón nhận những chuyện dài dòng không
liên quan?
Tóm lại là tôi đã không có tiền,
không có việc làm và nợ nần. Tôi khá được biết đến với tư cách là một người viết
truyện - mặc dù đó không bao giờ được tôi coi là nghề nghiệp. Tuy nhiên, nó
cũng mang lại cho tôi kha khá thứ. Ví dụ như việc xuất hiện trên báo chí với
nhiều mỹ từ, được ca ngợi như một người có lắm tài ở chỗ này chỗ nọ. Nhưng
trong thời kỳ khủng hoảng của tuổi hai mươi này, thì chính là những thứ đó lại
giết chết tôi mỗi ngày.
Bạn khủng hoảng và bạn không được
ai biết tới. Điều đó dễ dàng hơn nhiều việc bạn tệ hại trong cái thời điểm quá
nhiều người biết đến bạn là ai. Họ đem bạn ra bình luận, xâu xé và mổ xẻ.
Một loại tin đồn rộ lên về việc tôi
thất nghiệp khiến tôi đau đầu không kể xiết. Một số kẻ ác ý nói về tôi với giọng
điệu khinh bỉ và mỉa mai.
Bây giờ, tôi sẽ thống kê lại, khủng
hoảng tuổi hai mươi của tôi bao gồm những gì, để cho chính tôi và những người
đang đọc có thể tạm thời hình dung được:
1. Từ một người có việc làm với mức
thu nhập đáng mơ ước, tôi trở nên thất nghiệp, không một xu dính túi!
2. Không một xu dính túi dẫn tới việc
từ một căn hộ cao cấp, tôi phải ở một phòng trọ thuê nhỏ hẹp, tồi tàn.
3. Tôi nợ nần trong khi tôi tồi tàn
và tôi thất nghiệp.
4. Tôi hơi nổi tiếng một tý, dẫn đến
việc trong lúc tôi tồi tàn, thất nghiệp, nợ nần và không có tiền, tôi liền mang
thêm nhiều điều tiếng, khinh kị và dè bỉu.
5. Điều 1-2-3-4, dẫn đến việc tôi
suy sụp, đau khổ và mệt mỏi tới độ chán ăn, không ngủ nổi. Từ một cô gái xinh đẹp
(xin cho tôi tự nhận thế) tôi trở nên xấu xí và tiền tụy. Các mối quan hệ rời bỏ
tôi vì những tin đồn hay cũng bởi vì sự thất thế của tôi trước mắt.
6. Cuối cùng, tôi bám víu vào tình
yêu. Nhưng tình yêu cũng phát rồ vì tôi.
7. Tình yêu phát rồ với tôi khiến
tôi phát điên với mình, tôi đau khổ, tôi khóc lóc, tôi bức bách, tôi cùng quẫn.
8. Điều 6 & 7 làm tôi muốn chết!
Tất nhiên, sau tất cả, tôi đã không
làm điều 8 (hoặc chưa làm điều 8). Bởi nếu tôi đã làm điều 8, muốn chết là chết
luôn, thì tôi đã không ngồi đây để nhận ra điều này: "Khi một thứ rời bỏ bạn-Mọi
thứ rời bỏ ban!"
Thế bạn có muốn biết, cái "một
thứ" rời bỏ tôi là gì không? Nó là cái gì trong 1,2,3,4,5,6 điều kia?
Ôi chao, nó chẳng là điều nào trong
tất cả nhiều điều ấy! Thứ rời bỏ tôi chính là bản thân tôi. Trong một phút giây
nào đó, một cô gái đầu kiêu hãnh, tự tin đã mải chơi để vô tình đi lạc. Chỉ còn
lại hình hài yếu đuối xơ xác đối mặt với mọi vấn đề cùng thái độ ủ dột và sầu
não.
Phải, tôi đã đánh mất chính mình.
Khi bạn đánh mất chính mình, bạn chẳng còn gì cả. Tình yêu cũng sẽ đội nón ra
đi. Khi bạn chẳng còn biết cách yêu chính bản thân bạn ra sao, bạn nào còn tư
cách yêu người khác ở ở bất kỳ góc độ nào?
Khủng hoảng tuổi 20 của tôi chính
là việc: Tôi đã từ bỏ chính tôi!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment