CHƯƠNG 7 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - KEM - TRUYỆN TEEN

EM YÊU ANH, THẦN CHẾT


Tác giả: Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen

CHƯƠNG 7: LỄ HỘI BẮT ĐẦU

Đám con gái xầm xì tò mò hướng ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm về phía của Ngọc, bắt đầu 'phun' ra những từ khinh bỉ, miệt thị nặng nề nhất dành cho cô.

Đúng! Hắc Vỹ gần như là hotboy toàn khối rồi, cô nàng nào cũng đố kỵ nhau nếu ai dám tiếp cận Vỹ. Cô không phải ngoại lệ. Với cả bọn họ sợ Vỹ chết, cô cũng không muốn ai vì mình mà 'mất toi' đi cả cuộc đời tươi sáng nên cách tốt nhất tránh xa hắn ra.

Muốn yên mà sao khó quá, cuộc sống cứ bắt cô phải gặp những chuyện mệt mỏi. Hết người yêu thương chết, đến chiếc xe, tiên tri, vết rạch biến mất,... cả Thu Hà và Phong đều gặp chuyện. Đối với cô cuộc sống bây giờ là những chuỗi ngày tiếp nối buồn thảm đau thương. Nhưng điều lạ là không hiểu tại sao cô cứ cảm thấy cái tên Ngài đó liên quan tới chuyện này.

"Tất cả mấy em văn nghệ kịch đến hội trường ngay. Riêng nhà Thu Hà có chuyện riêng nên em ấy sẽ không tham gia lễ hội lần này" cô Khánh mở cửa lớp, đi vào.

Thiếu đi Thu Hà đám con gái như mất đi thủ lĩnh bày đàn, tuy vậy cô nàng Diễm Lệ bạn của Thu Hà thấy vui vẻ kênh kiệu vì mình được lên cầm đầu.

Nghe lời cô Khánh những ai có mặt trong tập kịch đều đứng lên và đi vào hội trường.

Còn Ngọc cứ ngồi thừ ra, cô vẫn chìm trong suy nghĩ hỗn tạp, thấy thế Vỹ ngang qua thúc giục:"Cô còn định ngồi đây?"

Ngọc bị kéo về hiện thực,đưa mắt nhìn anh:"Kệ tôi!"

Vỹ nhếch đôi môi mỏng thành đường cong một bên hoàn hảo. Tay bỏ túi ung dung đi qua. Vừa lúc ấy, cô Khánh cau mày nhìn cô:"Ngọc!! Sao còn ngồi đó?"

Ngọc nghe vậy mới đứng lên đi đến hội trường. Ngày hôm qua đến giờ cô chủ nhiệm vô cùng khó chịu với cô. Mới vui vẻ, gần gũi chốc đã lạnh nhạt.

Hội trường nhỏ với các dàn dụng cụ chơi nhạc xếp ngay ngắn trong tủ và trên giá. Sân khấu tuy nhỏ nhưng trang hoàng khá tỉ mỉ và độc đáo. Chiếc piano đen và trắng 'sánh bước' với nhau như một đôi tình nhân.

Dãy hàng ghế đã được dọn đi để tận dụng triệt để không gian trong hội trường.

Đám học sinh lớp 10a1 tập kịch người đẹp và quái vật với nhiều cảm xúc pha trộn. Bạn nào cũng mong tới cảnh hôn nồng cháy, trừ đám con gái. Nhưng Ngọc từ chối, cô chỉ muốn cảnh hôn giả nếu không cô không diễn.

Cứ nghĩ sẽ được thay vai nhưng không ngờ tên Vỹ lại đồng ý điều kiện nên cô vẫn phải đảm nhiệm nhân vật này.

Sau ba tiếng tập kịch Ngọc quay lại lớp đầy khổ sở, tập gì mà như cực hình, cô với hắn cứ quấn lấy nhau không giây phút nào rời.

Khuôn mặt của hắn thì vẫn vậy, lạnh lùng, không biểu hiện gì khác cả, mà không biết cô có nhìn lầm không nhưng hình như có nét cười trong đó.

Cả lớp đã đông đủ Cô Khánh thông báo:"Từ nay lớp chúng ta sẽ mất đi một thành viên...!"

Một tiếng cười lạnh "hừm" ngang qua, Hắc Vỹ ngồi cười một cách kì lạ, lắc đầu như tỏ vẻ ngao ngán.

"Là Thu Hà! Bạn ấy đã ...chết!! Cô không biết đã xảy ra chuyện gì ở trường mà bạn ấy đã treo cổ tự xác với quần áo rách nát và nhiều vết rạch dài trên người".

Tất cả mọi người như nghe được một tin dữ. Không thể tin được! Đường đường cũng là một hoa khôi nhiều chàng để ý, con của gia đình tài phiệt, một cuộc sống quá an nhàn tốt đẹp,cớ sao lại tự sát chứ?

Một ánh mắt nhìn Ngọc - Diễm Lệ! Cô nàng này nhìn cô nghi hoặc, nở nụ cười như một mụ phù thủy. Bởi nàng ta đang nghĩ vết rạch trên người mặt cô và vết rạch trên người Thu Hà có gì đó liên quan tới nhau. Nhưng có lẽ nàng ta rất hả dạ còn giơ tay 'nút like' với cô. 

Suốt mấy ngày, lịch tập văn nghệ được gia tăng, kể cả ngày nghỉ, mới mở mắt ra là đã chạy lên trường ngay, tập tành căng thẳng, đúng là bị ép làm gì mình không thích là một cực hình.

Hắn và cô ám nhau cả ngày không buông, tuy ban đầu hơi khó chịu nhưng giờ nhìn lại hắn cũng là người tốt đấy chứ.

Hồi mấy ngày trước trong lúc chuẩn bị tập cảnh hôn, Ngọc đi từ cánh gà ra sân khấu bỗng hai bộ đèn chiếu đúng lúc rơi ngay đầu cô. 

Cứ tưởng mình sẽ bị thương nặng nhưng ngay lúc đó Vỹ đã đỡ cho cô. Hắn ôm lấy cô bao phủ trong cơ thể nam tính, cánh tay rắn chắc siết chặt. Rầm! Đèn đã rơi lệnh. Cả hai đều không sao!

Cô cũng thầm biết ơn trong lòng. Nhưng tức điên nhất là khi cô nằm trong người hắn một cảm giác an toàn khó tả 'bủa vây' cô. Hơi thở nam tính cùng tiếng tim đập của hắn làm cô bấn loạn tức thời khiến cô đỏ mặt. Cô cố né để hắn không thấy nhưng không thành hắn chọc cô đủ kiểu.

Đừng tưởng cứu cô một lần là cô sẽ không ghét hắn. Chỉ bớt đi chút xí xi tẹo teo không đáng kể.

Hắc Vỹ đi hỏi nhà trường, theo nhà trường cho hay mới thay dây đèn cách đây một tháng, không hiểu sao lại bị đứt. Chắc chắn có kẻ muốn hại cô.

Còn Thu Hà, ả ta đã chết. Ả bây giờ dường như đã biến mất khỏi tâm trí mọi người không còn ai nhắc hay nhớ đến ả nữa. Họ chỉ lo tập trung vào buổi trại thôi.

Thấm thoát cũng được hai tuần. Lễ hội cắm trại của trường cấp ba A.B diễn ra theo đúng dự kiến. Sáng sớm mặt trời vừa ló dạng sau đỉnh núi. Ngọc vẫn trên giường chưa dậy.

"Ting! Ting!" tiếng còi xe chói tai vang liên hồi, Ngọc cũng vì thế mà thức giấc. Cô biết là ai rồi chỉ có hắn mới phiền phức như vậy nên cứ nằm nướng không muốn dậy chút nào.

"Ting!!!! Ting!!!" không thể chịu được mà. Đưa đầu ra ngoài cửa sổ cô hét:"Tôi biết rồi!" mới sáng sớm mà tên này... xùy ~ do cô Khánh nhờ hắn qua 'rước' cô sợ cô ngủ quên.

10 phút sau, cô đã có mặt trên chiếc xe Koenigsegg CCXR Trevita phiên bản cực hiếm của hãng xe Thuỵ Điển Koenigsegg với số lượng hạn chế. Hắn là công tử nhà giàu ư? Thật không thể khinh thường được!

Hắn vươn người, cài dây an toàn cho cô, mùi thơm nam tính tiếp tục lại phả vào mũi cô. Đây không phải muì của nước hoa hay hóa chất gì, mà là mùi rất riêng của hắn, mùi từ cơ thể hắn, nó khiến thần kinh cô co giật.

Hắn quay về chỗ cũ nhìn cô cười, nụ cười ấm áp! Tim cô bắt đầu không nghe lời chủ rồi! Quay đi nhìn ngắm chỗ khác.

Hôm nay cô mang một bộ khá đơn giản, giày thể thao, quần jeans trắng dài, áo sơ mi đen, chiếc cặp xám nhỏ mang theo tiện bỏ đồ lặt vặt.

Còn hắn! Nãu quay qua nhìn giờ ngẫm lại cô mới để ý, hắn mang đồ thì ngược lại với cô. Áo sơ mi trắng cởi vài chiếc nút để lộ cơ ngực vạm vỡ, quần jean đen.

Trông họ không khác nào đang mang đồ cặp!

Cô định nhảy ra khỏi xe vô thay đồ lại, nhưng hắn nhận ra gì đó, không muốn cô được như ý, liền khởi động xe phóng đi.

Xe đi nhanh nên cũng tới trường nhanh, cứ nghĩ cô và hắn đến sớm nhất, ai ngờ tất cả học sinh tập trung ở sân hầu như gần hết.

Hắn lái xe từ từ vào gara như cố ý để mọi người nhìn thấy. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Nói về scandal chắc trong trường không ai nhiều bằng cô. Thật muốn tìm lỗ chui xuống mà trốn đi không muốn gây sự chú ý như vậy! Cô khó chịu!

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.