NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 08 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 08:
“ Bọn ta mãi võ kiếm cơm, nhưng có
lúc cả cơm cũng không đủ no, may mà hai hôm trước mãi võ trước cổng phủ Ngọc đại
nhân, tiểu thư của Ngọc đại nhân ra xem nửa ngày, thưởng cho ta năm lượng bạc,
còn hỏi ta bao nhiêu tuổi, ta nói mười sáu tuổi, hỏi chân của ta làm sao mà nhỏ
được như vậy, ta nói là từ nhỏ đã vậy. Ta thấy Ngọc tiểu thư rất thích ta, ta
cũng thích Ngọc tiểu thư, cô ấy thật tốt! Ta muốn tự lực cánh sinh, đến làm
thuê trong phủ cô ấy!”.
Lưu Thái Bảo giật mình, vội cười cười
nói:
“Đi dây tự do như vậy, núi nam biển bắc tùy ý đi, làm a hoàn cho người ta
khổ cực lắm, thật không bằng trâu ngựa. Cô đừng thấy họ mặc quần áo đẹp, thật
ra không được thoải mái như cô đâu!”.
Thái Tương Muội lắc lắc đầu, tỏ vẻ chua
xót nói:
“Không! Ta đâu muốn mặc quần áo đẹp,
ở lầu cao nhà lớn, chịu kiếp cùng quẫn như vậy, ta thật không muốn! Vả lại ta
đi theo gia gia, cũng làm lụy cho người. Nếu không có ta, gia gia đã sớm đi đầu
quân lập công rồi, bây giờ có khi cũng đã làm võ quan, vì vậy muốn nhờ ngươi
giúp ta bán mình vào phủ Ngọc đại nhân, hay nhất là giúp ta được hầu hạ vị Ngọc
tiểu thư kia. Trước tiên đừng nói với gia gia ta, đợi xong việc gia gia ta nhất
định sẽ đồng ý. Ông sẽ an tâm về ta, tự đi tìm tiền trình của ông”.
Lưu Thái Bảo nghe thế hơi ngẩn người
một lúc, rồi gật đầu cười nói:
“Chuyện này cũng dễ thôi, nếu muốn
tới làm a hoàn trong Ngọc phủ thì ta nói một tiếng là được. Nhưng cô đừng vội,
đợi nửa ngày ta gặp đại nhân Chính đường sẽ nói với y, để y nhận cô vào phủ.
Tuy để sai khiến, nhưng sẽ đối xử khác với những tôi tớ cũ thì chắc là được!”.
Thái Tương Muội cười cười nói:
“Được vậy thì tốt! Vậy ta có thể nhảy
ra rồi! Đi giang hồ suốt đời, theo gia gia mãi võ suốt đời thế này, biết đến
bao giờ mới thôi!”.
Lưu Thái Bảo cười nói:
“Thật ra cô muốn mau chóng tìm nơi
an thân lập phận cũng không cần đi làm a hoàn, cô thấy ta năm nay mới ba mươi
hai, cũng không coi là già. Trong nhà ta cũng chưa có vợ, có thể nói với cha
cô, gả cô cho ta, từ ăn uống tới ăn mặc đều tốt hơn so với làm a hoàn trong Ngọc
phủ”.
Thái Tương Muội cầm chiếc hài nhỏ
đánh vào trán Lưu Thái Bảo một cái, mặt đỏ lên cười nói:
“Ngươi không phải là người tốt!
Ngươi đang có ý đồ này, ngươi mau đi đi!”.
Lưu Thái Bảo cười nói:
“Lời ta nói là chân thật, chẳng lẽ
đi làm a hoàn thì không lấy chồng à?”.
Thái Tương Muội cười bẽn lẽn, lắc đầu
nói:
“Ta không nghĩ đến chuyện đó, ta
còn nhỏ mà ...”.
Nàng ngước mắt lên liếc Lưu Thái Bảo một cái, thẹn thùng nói:
“Lúc này mà bảo làm cô dâu thì gia gia ta nhất định sẽ nổi giận, nhưng khi người
biết ta tới Ngọc phủ làm a hoàn, chắc người sẽ vui mừng. Đợi sau khi ta ở Ngọc
phủ một năm sáu tháng, thì ngươi tới đón ta ra”.
Lưu Thái Bảo nói:
“Ta với Ngọc Chính đường là bằng hữu,
nếu đón một a hoàn trong phủ y ra, nhiều lắm cũng chỉ làm thiếp của ta, phải
làm Chính thái thái thì mới là người của ta!”.
Thái Tương Muội nói:
“Cái gì thiếp
với không thiếp, ta cũng không quan tâm, thôi được! Ngươi mau đi đi! Lát nữa
gia gia quay về, thấy ta với ngươi nói chuyện người nhất định sẽ đánh chết ta.
Ngươi mau đi đi! Mau đi làm giúp ta, tối mai tới đây, nhớ vỗ tay một cái ta sẽ
nghe thấy, đừng đứng trước cửa hát hò om sòm, đi mau đi, đi mau đi! Ngày mai ta
sẽ gặp lại!."
Lưu Thái Bảo vẫn cười không chịu đi ra, Tương Muội xuống giường,
hai tay xô y, vừa xô vừa cười. Lưu Thái Bảo lại nhìn cái rương bằng gỗ trên giường
một cái rồi cười, liền bị xô ra khỏi nhà.
Tương Muội ở trong, một tay đóng cửa,
còn nhìn ra cất giọng yêu kiều thỏ thẻ nói:
“Nhớ đấy, mau đi làm giùm, có thể để
ở trong Ngọc phủ nửa năm rồi ra sẽ là người của ngươi!”.
Một trận gió thổi sau
đầu Lưu Thái Bảo, y cảm thấy chỗ bị ném gạch rất đau. Lưu Thái Bảo cười nhạt,
hướng vào nhà nói:
“Được rồi! Ta đi đây, ngày mai ta sẽ
tới. Ta còn muốn cho cô hai món đồ trang sức."
"Chỉ vì cô tới Ngọc phủ làm a hoàn
cũng gần giống như về nhà chồng, phải có mấy hộp trang sức, nếu không thế thì
những a hoàn chung quanh có thể coi thường!”.
Trong phòng không ai nói gì, cổng
đã khép lại, ánh đèn trên cửa sổ chiếu lên cái bóng của Thái Tương Muội. Đóa
hoa hồng rung động, loạt soạt mấy tiếng nhỏ của đôi hài kéo lê dưới đất. Lưu
Thái Bảo lại bất giác tiêu hồn một hồi, nhưng y quay người đi, cẩn thận mở cánh
cổng ra ngoài. Chỉ thấy hai bên bờ hồ gió lạnh thổi rất mạnh, trời đen kịt, sao
sáng nhấp nháy trên bầu trời. Hơi rượu ngà ngà đã tan, chuyện y vừa mới bị
Tương Muội đùa giỡn đánh sưng đầu cũng qua đi.
Lúc bấy giờ trên người y cũng hơi lạnh,
nhưng đầu óc rất tỉnh táo. Y đi về phía đông, thầm nghĩ:
“Đáng tiếc thật! Thái
Tương Muội muốn đến Ngọc phủ làm a hoàn, không chắc là người xấu. Nếu nàng muốn
ăn trộm đồ dùng hay bảo kiếm gì đó của Ngọc phủ thì có lẽ sẽ rất bất lợi cho Ngọc
Chính đường đại nhân. A hoàn đó quyết không phải người thường, nếu hôm nay cô
ta không thấy mình nói chuyện với hai người trong nha môn thì cũng không dám đú
đởn với mình. Nói tóm lại nhất định cô ta muốn điều gì khác, cần tới thằng ngốc
to đầu mình. Được! Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!”.
Y vừa nghĩ vừa đi,
lúc này bất quá vừa mới canh hai. Trên đường phố có mấy nhà buôn bán vẫn chưa
đóng cửa. Y trở lại An Định Môn, vừa đi tới trước cổng phủ Bối lặc, thấy cổng lớn
đã đóng kín, trước cổng rất tối. Lưu Thái Bảo định bước lên gõ cửa, chợt thấy
phía sau tảng đá lớn bên trái có một bóng người đen đen rất thấp.
Lưu Thái Bảo như con cắt vọt tới
túm bóng đen đó, thì ra là một đứa trẻ ăn mày, tay còn ôm cái lồng sấy, lồng sấy
rớt đánh choang một tiếng vỡ nát. Tiểu khất cái kêu một tiếng:
“Gia gia !”.
Lưu
Thái Bảo chửi:
“Tiểu tử! Đêm tối tới ngồi xổm ở
đây là có ý gì ?”.
Tiểu khất cái đáp:
“Vì một vị đại gia trong quán ăn
sai tôi đưa cho Bối lặc gia một phong thư!”.
Lưu Thái Bảo giật mình nói:
“Cái gì? Thư hả? Đưa đây cho ta xem
trước!”.
Y nhận từ tay tiểu khất cái một phong thư nhỏ nhưng lúc bấy giờ bốn bề
không có ánh đèn, hai hòn than dưới đất cũng đã sắp tàn, nhìn không rõ chữ gì
viết trong thư. Lưu Thái Bảo vội vàng hỏi:
“Là ai sai ngươi đưa đến đây?”.
Tiểu
khất cái đáp:
“Là một vị đại gia trẻ tuổi, y uống
rượu trong quán, tôi đang xin tiền ở ngoài, y ra kéo tôi qua một bên bảo tôi
đưa phong thư này, cho tôi một nén bạc. Nhưng tôi tới đây thì cổng phủ đã
đóng”.
Lưu Thái Bảo nói:
“Hà hà! Đưa một phong thư thì cho một
nén bạc, tiểu tử ngươi phát tài thật. Mau nói cho ta, người bảo ngươi đưa thư
đã đi hay chưa?”.
Tiểu khất cái nói:
“Y đưa cho tôi bạc và thư rồi đi về
phía nam”.
Lưu Thái Bảo hỏi:
“Người đó ăn mặc ra sao?”.
Tiểu khất
cái đáp:
“Mặc quần áo màu đen”.
Lưu Thái Bảo
lại hỏi:
“Y đội mũ gì?”.
Tiểu khất cái nói:
“Đội mũ da màu đen”.
Lưu Thái Bảo hỏi
tiếp:
“Dáng người ra sao? Nói giọng tỉnh nào?”.
Tiểu khất cái đáp:
“Dáng người
không thấp, không cao, nói giọng bản địa”.
Lưu Thái Bảo ngẩn ra lại hỏi:
“Là ốm
hay mập? Mặt đen hay trắng?”.
Tiểu khất cái đáp:
“Không ốm không mập, mặt cũng
không đen không trắng”.
Lưu Thái Bảo giơ chân lên chửi:
“Mau cút đi!”.
Tiểu khất
cái lăn một vòng dưới đất rồi bỏ chạy.
Lưu Thái Bảo nhét phong thư vào người,
rồi bước lên gõ cửa. Gõ một lúc lâu cửa phủ vẫn chưa mở, nhưng cửa nhà xe bên cạnh
lại có tiếng động. Lưu Thái Bảo vội đến trước cửa nhà xe thì thấy trong cửa là
hai người đầy tớ của bản phủ, phía sau họ còn có bốn viên sai quan. Có người cầm
một chiếc đèn lồng, một viên sai quan rút yêu đao ra giận dữ hỏi:
“Ngươi làm gì
đấy? Nửa khuya sao dám đến gõ cửa cổng phủ? Bắt lại!”.
Nhưng một người đầy tớ của
bổn phủ nói:
“Đây là sư phó dạy quyền của bản phủ”.
Rồi lại hỏi:
“Lưu gia! Sao giờ
này người mới về! Người không biết hai ngày này trong phủ rất căng thẳng sao?
Ngọc đại nhân hiện còn ở đây đấy!”.
Lưu Thái Bảo mỉm cười nói:
“Ta không biết, ta đi nói chuyện với
bằng hữu cả ngày, quên mất cả thời gian. Làm phiền các vị, thật xin lỗi!”.
Bốn
viên sai quan cũng đều dịu giọng, một người nói:
“Hôm nay trong phủ đã có chuyện,
nên ít ra ngoài buổi tối!”.
Lưu Thái Bảo luôn miệng nói:
“Sau này tôi sẽ không
ra ngoài nữa”.
Lúc ấy y vào cổng nhà xe, liền đó
nghe ầm một tiếng cửa đóng lại. Ra khỏi nhà xe là chuồng ngựa, hôm nay ngựa
trong chuồng đặc biệt nhiều. Lưu Thái Bảo mới đoán ra, Ngọc Chính đường tới rồi,
nhất định dẫn không ít sai quan, đây gọi là Mất bò mới lo làm chuồng, làm được
cái gì? Chẳng bằng Nhất đóa liên hoa ta, chỉ một ngày đã tìm ra đầu mối, đã đặt
chân vào nhà Thái Tương Muội, hôm nay lại được lá thư này, chắc cũng liên quan
đến chuyện hôm qua.
Y đi vào gian phòng nhỏ, vừa lúc Lý
Trường Thọ không có trong phòng, đèn lại rất sáng, lò lửa cũng rất ấm. Lưu Thái
Bảo bèn đóng cửa phòng, lấy lá thư ra xem, thấy trên bì thư viết “Gởi Thiết
công Bối lặc”, là tên ông chủ viết theo kiểu chữ lệ, chỉ có nửa trang, viết
trên giấy Chu ti lan rất quý, chữ cũng rất ngay ngắn theo kiểu chữ lệ, viết rằng:
“Gởi Thiết công:
"Bảo kiếm do bỉ nhân lấy đi, tạm mượn
một phen để dùng, hẹn năm năm sau ắt sẽ trả lại. Nay nghe vương gia không muốn
truy cứu, vô cùng đội ơn, bỉ nhân vốn ...”
Nửa dưới trang thư như đã viết,
nhưng cảm thấy không ổn, lại xóa đi. Lưu Thái Bảo đọc xong, không kìm được ngớ
người ra, trong lòng rất buồn bực. Y cho nửa lá thư vào phong bì, cất vào cái
túi nhỏ sát áo cánh rồi mở cửa phòng ra, lại vội nhìn quanh phòng, thầm nhủ:
“Không đúng! Loại Thái Tương Muội và cha cô ta mà viết được chữ lệ à? Kẻ trộm
kiếm nhất định là người khác. Hôm nay mất nửa ngày, tuy chiếm được chút tiện
nghi, nhưng sau gáy cũng bị ném một hòn gạch."
"Chuyện này mình tìm sai rồi, không
liên quan gì đến cha con họ Thái. Từ ngày mai, mình phải lại đi tìm manh mối!”.
Y đi lại trong phòng suốt nửa ngày, lên nằm trên giường định ngủ nhưng trong đầu
suy nghĩ về chuyện này, cảm thấy như một mớ bòng bong rối rắm, không biết bắt đầu
gỡ từ đâu. Lòng y lại nhớ đến Thái Tương Muội, thật không cảm thấy buồn ngủ
chút nào.
Hồi lâu Lý Trường Thọ về phòng, đẩy
y một cái, nói:
“Lưu gia, ngươi ngủ sớm vậy? Không
đánh bạc một lát sao? Hôm nay trong phòng trực thật náo nhiệt, toàn là người của
nha môn Đề đốc, có hai mươi mấy người, hai phần chơi bài cẩu, một phần chơi xúc
xắc”.
Lưu Thái Bảo vờ ngủ không trả lời. Lý Trường Thọ lấy tiền trong tráp rồi
ra khỏi phòng đi gỡ lại. Lát sau Lưu Thái Bảo ngủ thiếp đi. Đến ngày hôm sau, y
ngủ dậy vẫn còn hơi ngẩn ra, tới Tây Đại Viện nói chuyện với Thốc đầu ưng suốt
nửa ngày, vẫn cảm thấy không có chút manh mối nào. Y bèn ăn cơm trưa ở Tây Đại
Viện, rồi tới Toàn Hưng tiêu cục ở Chợ Than tìm biểu huynh Thần thương Dương Kiện
Đường của y.
Lúc ấy Dương Kiện Đường đang ở nhà,
vừa thấy mặt y, bèn nói:
“Ta đang muốn tìm ngươi đây!”
Rồi
kéo y vào trong quầy để tránh mọi người, rồi nhìn y hỏi:
“Người đang làm gì vậy?”.
Lưu Thái
Bảo sững người rồi nói:
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment