NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 07 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 07:
Lưu Thái Bảo đuổi tới cửa, đứng
ngoài bức tường nhìn vào, thấy căn phòng phía đông trong nhà có ánh đèn sáng
choang, nhưng không nghe được tiếng người nói chuyện. Lưu Thái Bảo nhìn nhìn cười
cười rồi quay đi, hát hai câu Nhị hoàng, lắc lư trên cầu Đức Thắng, mò mò trong
áo thấy còn hai tờ ngân phiếu bèn bước vào một quán rượu nhỏ, gọi một hũ rượu
trắng uống để giết thời gian. Trong lòng lại không quên được gương mặt đen đen
dễ nhìn đó, cặp mắt sáng đẹp, nụ cười nũng nịu mê hồn, hai búi tóc, quần áo màu
đỏ, đôi hài nhỏ màu đỏ, chiếc khăn tay trắng, thân hình nhanh nhẹn như biết
bay. Từ đó y càng liên tưởng đến thanh bảo kiếm chém gang chặt sắt ấy, kiêu ngạo
nghĩ thầm:
“Nhất định có thể thành công, không những bảo kiếm truy hồi lại mà
còn được một phen đào hoa”.
Y uống hơn nửa hũ rượu thì gần đến tám giờ.
Lưu Thái Bảo tự nhủ đến lúc rồi,
bèn trả tiền rượu. Ra khỏi cửa, gió bấc thổi vào giữa mặt, chút ít rượu càng
làm y phấn chấn, cảm thấy thân hình phiêu diêu như một tân lang sắp vào động
phòng. Nhưng y cố gắng tự kìm chế, thầm nghĩ:
“Mình không được quên là hôm nay tới
đây để điều tra vụ án, không nên nhân tiện mà phong lưu, nếu không thì không những
không bắt được quả tang, không tìm ra bảo kiếm mà còn làm mất thanh danh của Nhất
đóa liên hoa ta”.
Lập tức y lắc lắc đầu đi tới bờ Tích Thủy đàm, men theo bờ đầm
đi về phía bắc, nhìn thấy ngôi nhà cũ nát xa xa có chút ánh sáng đèn từ chỗ hở
trên bức tường do đống gạch vụn chất thành chiếu ra, nhưng chỉ chớp lên rồi tắt.
Lưu Thái Bảo tự nhủ:
“Sao vậy? Cô nương đó cầm đèn đi
vào rồi, nếu không thì cô ta ở ngoài sân bắt dế à? Nhưng mùa này lấy đâu ra dế
?”.
Y nhanh chân chạy tới, giây lát đã tới trước cổng. Y nằm phục xuống một cái
lỗ hổng nhìn vào, trên cửa sổ trong căn phòng phía đông thấp thoáng có ánh đèn,
nhưng không nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Lưu Thái Bảo vỗ tay
bộp bộp hai cái, lùi ra hai bước, lại vỗ bộp bộp hai cái. Ở đó đêm vắng đất rộng,
tiếng vỗ tay nghe rất rõ, trong nhà chỉ cần có người thì không thể không thấy.
Nhưng Lưu Thái Bảo đứng nhìn trước
cánh cửa gai hồi lâu cũng không thấy ai mở. Y lại vỗ liên tục mấy tiếng bộp bộp,
đợi một lúc vẫn im hơi lặng tiếng. Y tự nhủ:
“Hảo a đầu, ngươi đừng hòng bịp Lưu
lão gia ta!”
Lúc ấy bốp bốp bốp ...vỗ liên tiếp một hơi, rất có tiết tấu,
miệng hát:
“Ố là là hãy mở cửa ra! Mở cửa vừa nhìn thì ra Trương Tú tài! Trương
Tú tài ...”.
Bỗng nhiên cạch một tiếng, không biết
từ đâu một hòn gạch vụn bay tới trúng sau đầu Lưu Thái Bảo. Lưu Thái Bảo giật
mình nhảy dựng lên không hát nữa, quay đầu về phía tây tìm kiếm, chỉ nghe tiếng
cười khanh khách của cô gái sau một gốc liễu to. Lưu Thái Bảo bèn nói:
“Hảo a đầu, ngươi dám giỡn mặt ta
à!”.
Y đuổi đến sau cây liễu, lại thấy cô gái nín cười, không ngừng giẫm chân
trách móc, nói:
“Ngươi hò hát gì vậy? Cha ta vừa mới
đi! Chung quanh còn có hàng xóm nữa! Người ta mà nghe thấy sẽ nghĩ thế nào”.
Lưu Thái Bảo nói:
“Ai bảo ta vỗ tay mà cô không thèm
lên tiếng? Cô không đáp trả thì ta cứ hát”.
Cô gái nũng nịu cười nói:
“Chỉ cần vỗ một cái thôi, ngươi cứ
vỗ mãi, ghét lắm! Ta có nghe cũng không đếm xỉa gì tới ngươi”.
Lưu Thái Bảo
cũng cười, sờ sờ gáy nói:
“Cô ném hòn gạch này thật không nhẹ,
sưng lên một cục rồi! Cũng may là cô đánh ta, nếu người khác thì Lưu thái gia lại
tha y à?”.
Cô gái đó cười nói:
“Ái chà Lưu thái gia! Thật ta còn
chưa hỏi họ ngươi là gì? Lưu thái gia ngươi làm công sai trong nha môn nào vậy?”.
Lưu Thái Bảo nói:
“Trước tiên đừng hỏi ta, ta hỏi trước
cô họ gì? Có tên gì chưa?”.
Cô gái cười một tiếng, như cúi đầu ngẫm nghĩ một
lúc mới hơi thẹn thùng nói:
“Ta tên Thái Tương Muội!”.
Lưu Thái
Bảo nói:
“Tên hay lắm! Tương Muội gọi ra quả rất nõn nà! Gia gia cô tên gì? Nói
cho ta nghe, để về sau ta dễ thỉnh giáo!”.
Thái Tương Muội nói:
“Gia gia ta không có tên, người ta
thường gọi là Thái Cửu !”.
Lưu Thái Bảo lại hỏi:
“Thái Cửu gia ra ngoài nghe kể chuyện
rồi à?”.
Thái Tương Muội cười nói:
“Gia gia không đi thì làm sao ta
dám ra cửa đợi ngươi?”.
Lưu Thái Bảo gật đầu nói:
“Đúng vậy, bên ngoài rất lạnh,
chúng ta vào nhà cô nói chuyện được không?”.
Tương Muội gật đầu nói:
“Được! Thong thả đã! Chúng ta đừng
lớn tiếng để hàng xóm nghe thấy!”.
Lưu Thái Bảo nói:
“Hàng xóm mà quản được việc bạn bè
lui tới nhà cô à?”.
Y đang nói thì Tương Muội ở phía
trước chạy mau, Lưu Thái Bảo đuổi theo.
Tới trước cửa, Tương Muội đẩy cánh
cửa bằng gai nhọn mở ra một khoảng trống. Nàng liền lách vào nhưng lại đẩy cửa
lại. Lưu Thái Bảo cười, cũng lách vào. Không ngờ cành khô trên cửa móc vào áo
y, roạt một tiếng xé rách một miếng. Lưu Thái Bảo khẽ chửi :
“Cái cửa này của nhà
cô thật thất đức!”.
Tương Muội lại cười khẽ, cùng Lưu Thái Bảo vào gian phòng
phía đông ngôi nhà.
Lưu Thái Bảo vừa nhìn, thấy trong
phòng rất lộn xộn. Sát tường phía nam là nửa căn phòng lợp giấy cũ nát, đều là
như người bần cùng nhặt nhạnh trên đường phố, trong đó chắc thứ giấy dơ bẩn nào
cũng có. Sát tường phía đông là một cái bàn mục nát, đại khái nếu dùng tay đẩy
một cái thì đổ sụp ngay, trên bàn để chén sành đũa tre. Dưới bàn là một cái
thùng gỗ, một cái chậu rửa mặt bằng gỗ, nước trong chậu đông thành băng rất
dày, trong phòng rất lạnh, bốn vách đều có gió thổi vào. Ở giữa là một cái bếp
lò mẻ bằng đất sét trắng có mấy hòn than quả bàng như đã tàn, trên bệ cửa sổ có
một cái chén đèn dầu, trong đèn dùng giấy làm bấc, ngọn lửa nhảy nhót, đại khái
cũng sắp hết dầu. Tường phía bắc có một cái giường đất, trên có một cái chiếu
cói, trên chiếu để song thương, Lưu tinh chùy, dây thừng, thanh la, là những vật
họ dùng để mưu sinh. Ngoài ra còn có hai cái đệm để riêng, một cái rương gỗ,
cái rương này không lớn, vả lại tuy rất cũ, nhưng khóa rất chắc. Lưu Thái Bảo bất
giác rất chú ý. Ngoài ra còn có một thứ nhỏ, chính là đôi hài nhỏ thêu kim tuyến,
nhưng chưa thêu xong.
Lưu Thái Bảo bèn nói:
“Lạnh thật!
Trong căn phòng này hai cha con cô sao lại để lạnh vậy? Mỗi ngày kiếm một số tiền
như vậy, sao không đốt lửa lên?"
"Cũng không dán tường dán vách cho
kín”.
Thái Tương Muội nói:
“Kiếm được bấy nhiêu tiền à ? Cũng vì việc làm ăn hai
hôm nay cũng tốt. Mấy hôm trước có khi cả ngày kiếm không ra năm trăm đồng, thì
ra người Bắc Kinh rất bủn xỉn, chỉ thích xem mãi võ không. Khi bọn ta diễn
xong, chắp tay xin tiền, họ liền quay đi, để mặc những kẻ nghèo khổ như bọn ta
đổ mồ hôi suốt nửa ngày. Căn nhà này là bọn ta thuê, nếu mãi võ không tốt thì
vài hôm nữa phải rời Bắc Kinh tới nơi khác để mưu sinh. Ai như đại lão gia
chúng ta, một gian phòng nhỏ có thể để bảy tám cái lò, vừa vào phòng bọn ta đã
khích bác chê lạnh. Chê lạnh à?"
"Ngươi cho bọn ta vài trăm cân than
đi”.
Mồm mép liến láu nửa đùa nửa thật, như không chút xa lạ với Lưu Thái Bảo.
Lưu Thái Bảo không kìm được hơi
ngây ngất, cười nói:
“Được rồi! Ngày mai ta sẽ cho cha
con cô hai trăm cân than, không những than mà ngay cả miến và dầu đèn ta cũng
cung cấp cho các ngươi”.
Tương Muội cười nói:
“Vậy thì tốt quá! Coi như bọn ta đã
gặp được Thần Tài gia rồi, cũng không cần phải khua thanh la mãi võ trên đường
phố nữa!”.
Nàng nói thế rồi thêm mấy hòn than quả bàng vào bếp, kế ngồi xếp bằng
trên giường, cúi đầu khâu đế chiếc hài nhỏ, hỏi:
“Lưu thái gia, đại danh của ngươi
là gì? Làm công sai trong nha môn nào?”.
Lưu Thái Bảo nói:
“Cô đừng gọi là Lưu thái gia, ta
tên Lưu, bày vai thứ hai”.
Tương Muội nói:
“Té ra là Lưu Nhị gia”.
Lưu Thái Bảo
nói:
“Không cần gọi là gia, ta trên
không làm thuê cho nha môn, dưới không ăn xin đầu phố, ngày thường không nhà
không nghề nghiệp, du thủ du thực. Nhưng tiền bạc theo tay ra cũng theo tay
vào, không có thân thích giàu có bạn bè sang trọng nhưng tới đâu cũng có người
giúp đỡ”.
Tương Muội ngẩng đầu lên hỏi:
“Rốt lại ngươi làm nghề gì?”
. Lưu
Thái Bảo đáp:
“Ta à, nói ra cô cũng không hiểu
đâu, người khúm núm gọi bọn ta là hảo hán, quang côn, người không khúm núm gọi
bọn ta là hỗn hỗn, vô lại. Tên thường gọi là du côn, tên chính thức là lưu
manh”.
Tương Muội vừa nghe thế ngước nhìn
Lưu Thái Bảo một cái, không nói gì nữa, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Lưu Thái Bảo nhìn ánh sáng đèn chiếu
lên cái bóng đẹp của nàng, bóng hai đóa hồng trên búi tóc soi lên cửa sổ rung
rinh, mớ tóc dài buông phía trước càng làm xúc động lòng người. Hai tay nàng, một
tay cầm chiếc hài, một tay cầm kim thêu đưa lên đâm xuống, ngón tay phảng phất
như khơi gợi lòng xuân của ai đó.
Toàn thân màu hồng, nàng ngồi xếp bằng,
cái khăn là trắng ở hông buông xuống cố ý che một bàn chân nhỏ.
Lưu Thái Bảo cười, cũng ngồi ở đầu
giường, cách Tương Muội không xa, y lại nói:
“Nhưng đừng coi thường ta, Lưu Nhị
ta tuy là hỗn hỗn nhưng cũng có chút tiếng tăm ở kinh thành. Từ phủ Thuận
Thiên, viện Đô Sát, nha môn Đề đốc, trên dưới không ai không biết ta. Từ Đô sát
Ngự sử, Đề đốc Chính đường, quan viên văn võ, không ai không xưng huynh gọi đệ
với ta!”.
Thái Tương Muội thản nhiên cười nói:
“Ngươi đừng nói khoác nữa, ta đã sớm
nhìn ra, ngươi không phải là người không có gốc gác. Hôm nay hai sai quan của
nha môn Đề đốc rút roi ra đuổi bọn ta, ngươi bước lên nói hai câu chặn họ lại.
Ta còn thấy họ cười với ngươi nữa! Quả thực, bọn ta cầu xin ngươi một chuyện
... Ngươi có quen Ngọc đại nhân không? Quen đại tổng quản trong phủ Ngọc đại
nhân cũng được”.
Lưu Thái Bảo nghe thế bất giác thấy
kỳ lạ, bèn nói:
“Ngọc đại nhân là bạn già của ta, y
ngồi trong kiệu không đếm xỉa tới ta, nhưng ta chúc tết thì y đích thân đưa tay
đỡ ta lên, gọi là lão đệ. Hiện Cửu thành do y quản, nhưng không có ta giúp đỡ
không xong. Bất luận bọn vô lại gây án ở tỉnh nào vào Bắc Kinh, ta nói bắt thì
bắt, nói thả thì thả. Có ta thì bọn lưu manh không dám sinh sự trên phố, vì bọn
chúng đều dưới tay ta. Không có ta, cho dù y có năm trăm Ban đầu, bảy ngàn Bổ
khoái cũng không dùng được. Cô định nhờ ta việc gì, mau nói ra đi!”.
Thái Tương Muội in lặng một lúc,
nói:
“Chuyện cũng không khó, chỉ vì bọn
ta muốn kiếm thêm ít tiền. Cha con ta là người Cam Túc, ở nhà trồng các loại
hoa màu, vốn rất tốt, nhưng năm ngoái sông Hoàng Hà lụt lớn, nước cuốn trôi nhà
cửa, dìm chết mẹ ta. Cha con ta may mà nhanh tay nhanh chân trèo lên cây mới
không bị nước cuốn trôi. Nhưng sau khi nước rút, hoa màu của bọn ta đều bị mất
hết. Không có cơm ăn áo mặc, cũng không có chỗ trú thân, không còn cách nào
khác, may nhờ gia gia ta còn biết diễn chút nghề, rồi dạy ta đi dây”.
Lưu Thái Bảo vội hỏi xen vào:
“Mới học hơn một năm thì biết đi
dây sao?”.
Thái Tương Muội nói:
“Không phải, đó đâu có gì khó luyện?
Chỉ cần lưng và chân nhanh nhẹn thì dễ học thôi. Nó không giống như đọc sách viết
chữ, cả mười năm khổ luyện công phu nơi cửa sổ gió lạnh”.
Lưu Thái Bảo gật đầu.
Thái Tương Muội lại nói:
“Ta học được chút tài này, theo gia
gia phiêu bạt khắp nơi, qua Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, Trực Lệ, hơn nửa tháng
mới đến Bắc Kinh."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment