NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 09 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 09:
Dương Kiện Đường nói:
“Trái lại ngươi tự hiểu rõ, đừng giả
ngây ngô với ta!”.
Lưu Thái Bảo bất giác hơi tức giận. Dương Kiện Đường lại
nói:
“Đêm trước trong phủ các ngươi bị mất
bảo kiếm, hiện đã ồn ào cả chín cửa thành không ai không biết, nha môn Đề đốc
đã phái rất nhiều sai quan đi khắp nơi truy nã gian tặc trộm kiếm. Ngươi biết
lai lịch thanh bảo kiếm đó chứ? Đó là của Lý Mộ Bạch tặng Thiết Tiểu Bối lặc."
"Nếu Lý Mộ Bạch ở núi Cửu Hoa biết
tin này, chắc y sẽ xuống núi để tìm cho Thiết Tiểu Bối lặc, võ nghệ của y mà
ngươi muốn dây vào ư?”.
Lưu Thái Bảo cười nhạt nói:
“Lẽ nào như vậy! Tôi không phải là
gian tặc trộm kiếm, Lý Mộ Bạch cũng thế, sai quan nha môn Đề đốc cũng thế, truy
hỏi được tôi à?”.
Dương Kiện Đường nói:
“Ngươi nói truy hỏi ngươi không được,
nhưng cả ta cũng tin thanh kiếm đó là do ngươi lấy trộm”.
Lưu Thái Bảo giận tái cả mặt, vung
tay lên, nếu đối phương không phải là biểu huynh Thần thương Dương Kiện Đường của
y thì phát quyền này đã đánh ra rồi. Y hậm hực chửi:
“Đây nhất định là Đắc Lộc, ngoài y
ra không ai dám nghi ngờ tôi! Được rồi! Tôi về tìm y đây, người khác đừng nói,
tôi cứ cho y đao trắng cắm vào đao đỏ rút ra trước đã!”.
Dương Kiện Đường cười
nhạt nói:
“Ngươi thật không muốn sống ư?
Ngươi cứ chuốc vạ vào thân đi! Dù sao thì chẳng qua ngươi cũng chỉ là biểu đệ của
ta, không phải anh em ruột thịt, cũng không liên lụy tới ta!”.
Lưu Thái Bảo giẫm
chân, hốt hoảng gần chết, nói:
“Đại ca sao lại tin lời họ! Trước
đây đúng là tôi từng ăn cắp tiền của đại ca, nhưng bây giờ tại sao tôi lại ăn
trộm bảo kiếm trong phủ? Đêm trước trong phủ mất bảo kiếm, hôm qua tôi phải ra
ngoài điều tra dò hỏi cả ngày, tính điều tra ra đầu mối để rửa sạch cho chính
tôi. Nhưng con mẹ nó, điều tra dọ hỏi cả ngày cũng tìm được chút manh mối,
không ngờ sau đó lại rối tung cả lên!”.
Dương Kiện Đường thấy dáng vẻ của
Lưu Thái Bảo nôn nóng như vậy mới tin không phải y ăn trộm, bèn ngồi trên ghế
cau mày nghĩ ngợi rồi nói:
“Chuyện này quả thật là ngươi không
có cách nào gột rữa sạch sẽ rồi! Đắc Lộc là người trung hậu, tuy y nghi ngươi
ăn trộm nhưng cũng chưa hề nói với ai. Chỉ vì hôm qua y tìm gặp Đức Khiếu
Phong, nhờ Khiếu Phong khuyên ngươi đem thanh kiếm lén trả lại, thì coi như
không có chuyện gì”.
Lưu Thái Bảo giậm chân nói:
“Đòi mạng tôi tôi cũng không giao
kiếm lại được! Thanh bảo kiếm đó ngay cả xem tôi cũng chưa được xem!”.
Dương Kiện
Đường nói:
“Nói vậy thì nhất định có gian tặc
đại đạo đang ẩn nấp ở kinh sư, Thiết Tiểu Bối lặc cho rằng người trộm kiếm chắc
là một vị hiệp khách nên không muốn truy cứu. Nhưng Đề đốc Ngọc đại nhân rất phẫn
nộ chuyện này. Y đã ra hạn cho sai quan trong ba ngày phải bắt được gian tặc
truy hồi bảo kiếm, nhưng ta e ba mươi ngày cũng không phá án được. Ngươi hiện tại
không làm gì, quả thật lúc này cần bỏ ra ít công sức vòng qua các nơi hỏi dò
xem ở kinh thành có ai khả nghi không. Ta cũng giúp ngươi, tới các tiêu điếm
các nhà trọ hỏi dò giúp cho”.
Lưu Thái Bảo vỗ ngực nói:
“Tôi thề nếu không truy hồi được bảo
kiếm thì không phải họ Lưu."
" Được!"
"Đại ca đã chịu giúp đỡ, chúng ta
chia nhau cùng làm. Đại ca hãy nhờ Đức Khiếu Phong nói lại với Đắc Lộc rằng Nhất
đóa liên hoa tôi không phải gian tặc trộm kiếm, tin hay không tùy y ! Thế nào
trong mười ngày tôi cũng sẽ bắt được người và tang vật đưa tới nha môn xử lý!”.
Dương Kiện Đường nói:
“Không cần ra kỳ hạn, chúng ta hết
sức điều tra dò hỏi là được rồi!”.
Lưu Thái Bảo đứng dậy thở ra một hơi nói:
“Vậy thì tôi đi đây, hôm nay tôi lại
đi quanh trên phố một ngày, tìm không ra manh mối thì không về ăn cơm!”
Nói
xong ra khỏi Toàn Hưng tiêu cục, đứng trên đường lớn trước cổng nghĩ ngợi hồi
lâu rồi vào thành. Y đi loanh quanh khắp Tây thành, rồi bất giác lại tới trước
Cổ Lâu, nhìn về phía tây thì thấy trước cổng phủ Ngọc đại nhân lại có một đám
người. Lưu Thái Bảo tuy nghĩ:
“Không phải, cha con họ Thái chính là phi tặc
nhưng cũng nhất định không biết chữ, bảo kiếm chưa chắc là do họ ăn trộm”
Nhưng không hiểu sao bên đó dường như có sức hút hút y qua đó, y lại chen vào
giữa đám người.
Lúc này Thái Cửu đang diễn Lưu tinh
chùy, Thái Tương Muội đang đứng cạnh khua thanh la keng keng, nghiêng mắt nhìn
nhìn Lưu Thái Bảo. Lưu Thái Bảo liền nhe răng ra cười. Nhưng Thái Tương Muội lại
không cười cũng không chào hỏi y, bàn tay nhỏ nhắn chỉ khua mau thanh la. Lưu
Thái Bảo xem một hồi, Lưu tinh chùy của Thái Cửu vẫn chưa diễn xong, bỗng thấy
có hai người đầy tớ của Ngọc phủ chen vào xua tay nói:
“Đừng diễn nữa, đừng diễn nữa!”.
Thái Cửu vội thu Lưu tinh chùy lại
chắp tay nói:
“Hãy để cho con gái tôi đi dây, cha con chúng tôi sẽ dọn ngay. Chỉ
vì hôm nay vẫn chưa kiếm đủ tiền cơm tiền trọ!”.
Hai người đầy tớ của Ngọc phủ
nói:
“Không phải không cho các ngươi luyện,
vì tiểu thư phủ bọn ta muốn xem con gái ngươi đi dây”.
Thái Cửu lập tức cười
nói:
“Đó thật là tiểu thư trong phủ cất
nhắc, tôi nhất định bảo con gái tôi bán chút sức lực, hiếu kính tiểu thư trong phủ
một đoạn thật hay”.
Thái Tương Muội đứng bên cạnh cười hỏi:
“Là vào phủ diễn hay diễn ngoài cổng?”.
Đầy tớ Ngọc phủ nói:
“Trong phủ toàn lát gạch, không thể
để các người cắm thương làm vỡ gạch được, các ngươi diễn ở đây thôi!”
Nói xong
y xua tay đuổi những người vô sự đi như đuổi chó, nói:
“Tránh ra hết! Ra xa mà xem!”.
Lưu Thái Bảo đứng mũi chịu sào, vì
y đứng ở trong cùng nên bị người đầy tớ của Ngọc phủ đẩy mạnh một cái, y liền
quay lại chửi:
“Này, tiểu tử ngươi mở to mắt mà
nhìn. Đừng xô chứ!”.
Hai người đầy tớ của Ngọc phủ đều trừng mắt nói:
“Sao? Ngươi dám ngang ngược hả? Mau
cút, mau cút đi!”.
Lưu Thái Bảo xắn tay áo lên nói:
“Nói với gia gia ngươi mà không
khách khí chút nào thế?"
"Tiểu tử mở to mắt xem ta là ai?”.
Người đầy tớ của Ngọc phủ nói:
“Bất kể ngươi là ai cũng cút đi!”.
Lưu Thái Bảo thấy Thái Tương Muội
đang nhìn, y không thể để mất mặt, liền vỗ ngực một cái định đánh trả. Lúc ấy tất
cả những người xúm lại xem đều bị xua đi hết, chỉ còn Lưu Thái Bảo. Y quyết định
không đi, trên gò lại có hai viên sai quan cầm côn đi tới. Hai người đầy tớ của
Ngọc phủ đều nói:
“Được!"
"Quan nhân tới rồi, ngươi cũng đừng
ngang tàng, cứ lên nha môn Đề đốc mà nói chuyện!”.
Lưu Thái Bảo vội tự nhủ:
“Không được! Người thông minh không
chịu thiệt trước mắt, hôm nay mình không những muốn thiệt thòi, mà còn muốn mất
mặt!”.
Lúc bấy giờ trên gò có tiếng người
gọi:
“Người mãi võ chuẩn bị đi, tiểu thư
sắp ra tới rồi!”.
Lưu Thái Bảo càng cảm thấy khó vị tình, thầm nhủ:
“Tiểu thư cũng là người thân thuộc
của mình, hôm qua mình vừa khoác lác với Thái Tương Muội suốt nửa ngày, nói
mình với Ngọc đại nhân là hảo bằng hữu, nay lại bị tôi tớ nha dịch của người ta
đuổi đi mới thật là mất mặt !”.
Lúc ấy y vội thả tay áo xuống, bước tới gần hai
người đầy tớ vòng tay cười nói:
“Hai vị ăn cơm chưa? Trò mãi nghệ
này diễn thật không kém, phải không? Tiểu thư trong phủ muốn ra đây xem sao? Tiểu
thư thích xem những thứ võ nghệ này, mấy hôm trước ở trong nhà Đức Ngũ gia, tôi
thấy tiểu thư trong này xem Đức Thiếu phu nhân bên đó diễn hoa thương!”.
Hai viên sai quan đang trợn mắt, vừa
nghe Lưu Thái Bảo nói thế đều không trợn mắt nữa, một người nói:
“Xin đứng sang phía đông, lát nữa
tiểu thư trong phủ ra tới”.
Lưu Thái Bảo gật đầu nói:
“Được, được”.
Y đường hoàng thong
thả đi về phía đông mấy bước rồi đứng lại, kế ngẩng nhìn Thái Tương Muội cười
cười. Thái Tương Muội tựa hồ không thấy y, hai người đầy tớ của Ngọc phủ và sai
quan của nha môn Đề đốc cũng đều đứng xa xa nhìn Lưu Thái Bảo. Bọn họ hai bên
nói cười, dường như không đoán ra Lưu Thái Bảo là nhân vật thế nào.
Lúc này Thái Cửu đã cắm song thương
trên đất, buộc dây thừng xong, trên dốc cao liền xuất hiện mấy bộc phụ. Thái
Tương Muội vuốt đầu tóc, nắm vạt áo khiến cái khăn là trắng cũng trải ra.
Lúc này trên dốc cao trước cổng của
Ngọc phủ đã xuất hiện vị Tam tiểu thư Ngọc Kiều Long kia. Lưu Thái Bảo đứng ở
chỗ rất thích hợp, vừa ngẩng nhìn đã thấy Ngọc tiểu thư, y thấy Ngọc tiểu thư
hôm nay không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo bào bằng đoạn màu đá xanh, đeo
bao tay bằng da rái cá. Thái Tương Muội hướng lên vái một vái, Ngọc Kiều Long
hơi mỉm cười, cất tiếng trong trẻo nói:
“Diễn đi!”.
Thái Tương Muội liền
phi thân, hai chân đã đứng trên dây thừng.
Lúc ấy Thái Cửu tránh qua một bên,
cũng không khua thanh la, chỉ thấy Tương Muội xiêu vẹo nhảy lên, tay múa chân
phi, quả như oanh xuyên qua liễu, én lướt trên sóng. Lúc ấy trời lại đầy mây rực
rỡ như gấm, những người già bộc phụ trên dốc cao đều mở to mắt nhìn xuống cô
gái nhỏ đang lượn trên dây này, vị tiểu thư Ngọc Kiều Long kia lại hơi mỉm cười,
đôi mắt ngọc của nàng xoay theo thân người của Thái Tương Muội, hai viên sai
quan và hai người đầy tớ dưới dốc cũng đều ngẩn ra.
Lưu Thái Bảo lại không nhìn tài nghệ
của Thái Tương Muội, y chỉ để ý tới Ngọc Kiều Long, cảm thấy vị tiểu thư này thật
xinh đẹp, sang trọng lộng lẫy, nhất là nàng luôn mỉm cười như hoa mẫu đơn sắp nở,
kiểu cười này Thái Tương Muội không có được. Lưu Thái Bảo nhìn kỹ Ngọc Kiều
Long, lại nhìn Thái Tương Muội, đồng thời nghĩ thiếu nữ trên dây lúc này chính
là người tình bên ánh đèn đêm qua, y lại bất giác cảm thấy tiêu hồn, hai mắt bị
hai cô gái làm cho xoáy tròn loạn lên, quên hết việc mất bảo kiếm, tìm gian tặc,
rửa oan khuất.
Đang lúc y thấy lâng lâng, chợt
nghe rất nhiều người kinh hãi la lên:
'Trời ơi!”
Thì ra Thái Tương Muội bị trượt
chân, như một đóa hoa trên cây rơi xuống, thân hình của nàng lập tức nằm sóng
soài trên mặt đất, ngất đi.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment