NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 06 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 06:
Người mãi võ nhận thanh la từ tay
con gái, khua keng keng keng mấy cái, cô gái đó liền phóng cước vung quyền đánh
mấy chiêu Liễu xuyên ngư, Liên chi tiễn, Kim cương diệt, chiêu nào cũng rất mau
lẹ. Lưu Thái Bảo càng nhìn càng không kìm được kinh ngạc, lại nghe người mãi võ
khua thanh la nói:
“Bát tiên Lộc Thọ cười hà hà, Trong hội Bàn đào tỏ tài năng,
Quả lão cưỡi lừa đi trên dây ...”.
Cô gái nghe nói thế lập tức uốn lưng nhún
chân như một con bướm nhanh nhẹn nhảy lên sợi dây. Hai gót sen khéo léo đi trên
dây, hai tay chắp sau lưng, tha thướt như cành liễu đón gió. Những người bàng
quan đều ồ lên khen hay, Lưu Thái Bảo càng kinh ngạc, vì y trên giang hồ tuy từng
thấy qua nhiều cô gái đi dây, nhưng họ đi dây đều trong tay có cầm đồ vật, hoặc
một cây sào có đầu nặng, hoặc cầm hai vật nặng. Còn cô gái này tay không múa nhảy
trên dây hôm nay thì y mới thấy lần đầu, vì thế cứ trố mắt ra.
Người mãi võ lại khua thanh la nói:
“Tương tử thổi sáo thật là hay!”.
Cô gái ngồi xổm nhảy đi trên sợi dây, tay làm
ra dáng như đang thổi sáo. Người mãi võ lại khua thanh la một lúc rồi nói:
“Giỏ
lan của Lam Thái Hòa hiến điềm lành!”.
Cô gái đột nhiên liền lật người,
tay chỉ lên trên, đầu chúc xuống dưới, đi liền trên dây mấy bước, Lưu Thái Bảo
không nhịn được reo lên:
“Hay!”.
Keng keng ! Người mãi võ lại
nói:
“Hồ lô của Thiết Quải Lý hiện uy phong!”.
Tiếng thanh la khua vội, người
mãi võ tía lia:
“Trống của Tào Quốc cữu thùng thùng, quạt của Hán Chung Ly vù
vù, Lã Động Tân hái một đóa hoa sen ...”.
Cô gái đứng thẳng lên trên dây, nói:
“Sai rồi, Lã Động Tân dùng kiếm ngọc,
Hà tiên cô mới hái hoa sen”.
Người mãi võ nói:
“Hai vị thần tiên đem tài riêng
ra chơi đùa, hiện đã đổi kiểu rồi!”.
Y khua gấp thanh la, nói:
“Bảo kiếm của Hà tiên cô khoe vẻ
anh hùng”
chỉ thấy nàng liên tiếp ra các chiêu Dao tử phiên thân ưng triển sí,
Tiên nhân chiếu chưởng Hổ bộc hung, Tiễn uyển điểm phạm song giá bút ...Cô gái
theo tiếng thanh la, nhẹ nhàng xoay tấm lưng ong, liên tiếp vung tay ngọc, uyển
chuyển như phi yến, mau lẹ tựa lưu oanh, đứng trên dây múa một bộ quyền pháp
tuyệt diệu. Sau cùng người mãi võ hết sức khua một tiếng, tiện tay đè vào chiếc
thanh la cho tắt rồi nói:
“Mâm vàng trăng rụng thấy im lìm !”.
Cô gái nhanh nhẹn
nhảy xuống, gót sen chạm đất không có chút tiếng động.
Người vây quanh xem đều luôn miệng
khen hay, hai cha con người kia bèn chắp tay xin tiền, Lưu Thái Bảo liền ném một
chuỗi tiền trong tay xuống giữa vòng diễn, tiền văng loảng xoảng rơi vãi đầy mặt
đất, không chỉ cha con người mãi võ cùng nhìn Lưu Thái Bảo mà mọi người đứng
hai bên cũng đều quay qua nhìn vị “nhà giàu” này. Lưu Thái Bảo liền vênh mặt
lên ra vẻ thản nhiên nhàn nhã không để ý tới. Người hai bên cũng ném ra mấy đồng,
người mãi võ chắp tay cám ơn, kế nhặt tiền rồi biểu diễn tiếp. Người mãi võ này
lại diễn Lưu tinh chùy, mấy người đầy tớ trong Ngọc phủ đều quay lại, chắc nhìn
thấy người Tổng quản bèn bỏ về. Nhưng vẫn còn không ít người vây quanh đứng
xem, hai cha con người kia biểu diễn rất hăng hái.
Lát sau bỗng có hai viên sai quan
vung roi da đuổi những người nhàn rỗi tản ra. Lưu Thái Bảo cũng núp ở góc tường
phía nam, hai cha con người mãi võ nhặt đồ nghề bỏ chạy, hai viên sai quan cầm
roi đuổi theo. Lưu Thái Bảo thấy vậy bất bình, vội đuổi theo cản lại, nói:
“Bọn họ mãi võ xin tiền cũng không
dễ, hai vị lão gia hà tất phải đuổi đi?”.
Hai viên sai quan nhìn Lưu Thái Bảo một
lượt, một người tức giận hỏi:
“Người làm gì ở đây?”.
Lưu Thái Bảo
trả lời:
“Ta là sư phó dạy quyền trong phủ
Thiết bối lặc, họ Lưu, hôm nay cũng đến đây xem mãi võ”.
Hai viên sai quan vừa
nghe thế đều đổi qua vẻ mặt tươi cười, một người nói:
“Lưu gia không biết, anh em chúng
tôi là người của nha môn Đề đốc, cổng lớn phía bắc đường này chính là phủ đệ của
Ngọc đại nhân. Ngọc đại nhân làm việc rất nghiêm, thích yên tĩnh, ngay những
người bán hàng rong cũng không được rao trước cổng, mà gã mãi võ này lại dẫn
con gái y khua thanh la ầm lên trước cổng phủ suốt ngày, hôm trước có cô nương
trong phủ ra xem họ lại càng đắc ý, ngày nào cũng tới ! Lại thu hút một đám người
nhàn rỗi trước cổng phủ, như thế là sao! Đề đốc đại nhân hôm nay lại đang không
vui!”.
Lưu Thái Bảo cười nói:
“Được rồi được rồi! Họ chạy là được
rồi, không cần đuổi nữa”.
Y nói xong gật gật đầu chào hai viên sai quan, rồi đi
về phía đông.
Lúc này người mãi võ cầm song
thương và Lưu tinh chùy, cô gái cầm bó dây và thanh la chạy theo về phía đông
quay lại nhìn, có một đám người còn chạy theo họ. Lưu Thái Bảo cũng đuổi theo,
đến một khoảnh đất rộng sau Cổ Lâu, lại xúm thành một vòng tròn. Hai cha con lại
diễn Lưu tinh và đi dây, diễn một lúc rồi nghỉ một lúc, lại diễn một lúc nữa,
đám người vây quanh người này đi người khác lại tới, nhưng người bỏ đi ít hơn
người tới, vì vậy người xem càng lúc càng đông.
Lưu Thái Bảo xem hơn nửa ngày,
kiếm một quán cơm nhỏ gần đó, uống mấy chén rượu, ăn hai tô mì, nghĩ bụng nếu
cha con cô gái mãi võ đó không phải là gian tặc thì mình dám đánh cá luôn cái đầu,
thân thể nhanh nhẹn, võ nghệ thuần phục như vậy mà có thể an phận mãi võ không
trộm cắp sao? Thiên hạ không có người ngây ngô như vậy. Biết đâu đêm qua mình đứng
dưới phòng chính là bị trúng Lưu tinh chùy. Nhất định bảo kiếm chém gang chặt sắt
đang trong tay họ, họ diễn trò trước cổng Ngọc phủ chắc để thăm dò, cũng để chuẩn
bị vào Ngọc phủ ăn trộm! Y ném tiền xuống bàn rồi chen vào đám đông, nhìn cô
gái kia nhún nhảy trên dây múa Lưu tinh chùy, múa còn đẹp hơn cha, mọi người
hai bên không ai không ngẩn ra! Lưu Thái Bảo xem một hồi, ném hết tiền trong
người xuống rồi đi ra, núp một bên nhìn. Mãi đến lúc trời tối, hai cha con mới
thu dọn vật dùng, đám người xem cũng tản đi. Hai cha con cầm vật dùng mãi nghệ
đi, Lưu Thái Bảo theo sau.
Cô gái đi về phía tây, ráng trời
đang chiếu rọi bộ đồ màu đỏ và hoa hồng trên đầu nàng, hai cha con đều như rất
mệt mỏi, đều đi chầm chậm. Lưu Thái Bảo thì ở phía sau hơn hai chục bước rồi chầm
chậm theo sau họ, đi tới con đường lớn phía tây Cổ Lâu. Lúc đi qua cổng trước
Ngọc phủ, người mãi võ đó còn nghiêng mắt nhìn lên một cái, Lưu Thái Bảo phía
sau không kìm được ngầm cười nhạt.
Thẳng về phía tây, qua cầu Đức Thắng,
vẫn theo phía tây, trước mắt trải ra một phong cảnh mùa đông lạnh lẽo, chỉ thấy
một cái hồ rộng bảy tám trăm mẫu, nước hồ đóng thành băng dày. Ven hồ có vài
mươi cây liễu già, lúc này đã không nhìn thấy cành nào, chỉ có thân cây cong
cong lắc lư giữa gió. Trong hồ lệch về phía tây có một hòn núi do đá chất đống
tạo thành, giống như một cái gò, bên trên cây cối mọc um tùm, cũng có tường hồng
lấp loáng, trên đó còn có một ngôi miếu. Quanh hồ đều là phòng ốc, có nhà gác
khắc xà ngang vẽ cột dọc, giống như biệt thự của người giàu sang, có nhà lại
nhà đất cổng cỏ, là nhà của người cùng khổ. Đất rộng người thưa, trời đã tối,
gió lạnh từ dãy tường kia thổi tới, quạ chiều đậu trên cành khô kêu ầm ĩ. Lúc
hè Lưu Thái Bảo từng tới đây, y biết đây là danh thắng của Bắc Kinh, khách văn
chương gọi là Tịnh Diệp hồ, tên tục là Tích Thủy đàm.
Lúc này người mãi võ men theo bờ
sông đi về phía bắc, con gái y đi sau.
Lưu Thái Bảo lại theo sau cô gái
đó, người mãi võ phía trước cũng chưa chú ý.
Cô gái đi tới bên một gốc liễu khô
bỗng khẽ xoay lưng quay đầu lại, đưa cặp mắt đẹp liếc Lưu Thái Bảo một cái rồi
tươi cười, cầm thanh la và dây vào một tay, tay kia vuốt cái khăn lau mồ hôi bằng
lụa trắng rũ xuống dưới eo, trông như đóa hoa, lại mỉm cười, đôi mắt đẹp lúng
liếng. Sau đó nàng quay lại chạy mấy bước lên với cha. Lưu Thái Bảo tự nhủ:
“Ái
chà ! Muốn chim chuột ta à? Bọn tiểu cô nương ngươi đừng hòng diễn trò quyến rũ
Lưu đại gia. Lưu đại gia là Thiết La Hán, không dễ bị hồ ly mê hoặc đâu”.
Lại
đi về phía trước không xa, trên con đường phía bắc có một ngôi nhà cũ nát, nóc
nhà là rơm cỏ nhào với bùn đắp lên, tường nhà dùng gạch vụn chất thành, cổng là
rào gai đan thành, người trong nhà nhất định rất nghèo khổ.
Người mãi võ lúc ấy đã đẩy cửa bước
vào, cô gái kia quay nhìn Lưu Thái Bảo cười cười hơi lẳng lơ vẫy vẫy chiếc khăn
lau mồ hôi rồi mới vào. Lưu Thái Bảo cũng nhìn nàng cười, nghĩ thầm :
“Tiểu muội
tử ! Ta chờ ở đây, cô mau đem thanh bảo kiếm ra!”.
Hai cha con họ vào nhà rồi,
Lưu Thái Bảo vẫn đi lại thong thả bên bờ hồ, ráng đỏ ở chân trời đã lần lượt
rơi xuống, chung quanh dần dần đen kịt.
Mấy chén rượu Lưu Thái Bảo vừa uống
cũng đã tan hết hơi, y thấy rất lạnh, tung người nhảy lên băng, định trượt mấy
cái rồi tới cầu Đức Thắng tìm cái quán nào uống vài chén rượu, sau đó mới quyết
định chủ ý. Không ngờ mới trượt hai cái thì huỵch một tiếng, y như một con ngựa
lớn té sấp trên mặt băng.
Lúc đó lại nghe trên bờ có một cô
gái cười khanh khách một tràng. Lưu Thái Bảo nhảy bật dậy chạy lên bờ, vừa nhìn
kỹ thấy chính là cô gái mãi võ kia. Lưu Thái Bảo bước tới túm nàng nói:
“Tiểu muội tử, cô dám cười ta à?
Hôm nay ta thưởng cho cô bao nhiêu tiền? Nếu không nể mặt ta, người của nha môn
Đề đốc đuổi kịp cô, ít ra cũng phải để lại trên làn da mịn màng này vài roi!”.
Cô gái lại cười nói:
“Người đừng lôi kéo ta! Coi chừng
làm vỡ cái bát!”.
Lưu Thái Bảo cúi nhìn thấy nàng cầm một cái bát sành bèn hỏi:
“Cô định mua gì thế?”.
Cô gái cười
nói:
“Ta tới cạnh cầu mua nước tương rồi
quay về làm cơm tối, ăn cơm tối xong gia gia ta tới quán trà nghe kể chuyện,
lúc đó đại gia ngươi có thể tìm ta”.
Lưu Thái Bảo cười hỏi:
“Thật không ?”.
Cô gái nói:
“Ta lừa ngươi làm gì? Hôm nay ta vừa
nhìn thấy đã biết ngươi là quan, vừa có tiền, vừa thích làm việc tốt”.
Lưu Thái Bảo buông tay, vỗ vỗ vai
cô gái cười nói:
“Cô nịnh ta quá! Cô mau đi mua nước
tương rồi về làm cơm nhanh lên, giục cha cô đi nghe kể chuyện, trước tám giờ ta
sẽ đi tìm cô, chúng ta vỗ tay làm hiệu!”.
Cô gái gật đầu cười nói:
“Được rồi! Ngươi hãy về nhà ăn chút
cỏ rồi lại tới!”.
Nói xong nàng men theo bờ hồ đi về phía nam, vừa đi vừa ngoái
đầu lại cười khanh khách. Trong lòng Lưu Thái Bảo không kìm được dấy lên chút cảm
giác khác lạ, giống như mất hồn, y đứng đó chịu gió lạnh hồi lâu. Chợt thấy từ
phía nam có một cái bóng đen đi tới gần, nhìn ra thì là cô gái mua tương quay về.
Lưu Thái Bảo cười nói:
“Tiểu muội tử khoan đi đã, ta muốn
hỏi mấy câu, cô họ gì?”.
Y đưa tay chụp, cô gái né sang một bên như chim oanh
xuyên rặng liễu, soạt một tiếng tránh khỏi chạy đi. Lưu Thái Bảo đuổi theo, cô
gái cười khanh khách chạy rất mau, nháy mắt đã chạy qua cánh cửa tre vào nhà.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment