NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 05 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 05:
Hôm sau tỉnh dậy đã hơn sáu giờ
sáng, y mặt cũng không rửa, bước xuống giường, khoác cái áo da dê cũ lên, giắt
một thanh đoản đao trong lưng, mang theo mấy quan tiền lẻ. Hôm nay Nhất đóa
liên hoa Lưu Thái Bảo muốn làm trinh thám, tinh thần của y đặc biệt tốt so với
hôm qua. Ra khỏi cổng phủ, tới An Định Môn, tuy gió lạnh thổi vào những vết
thương trên mặt y đêm qua, nhưng y không sợ đau, ưỡn ngực ra, khuỳnh khuỳnh
cánh tay ra phía trước, như nếu ai nói một câu không đúng y sẽ vung tay đánh
ngay. Y đi tới Tây Đại Viện, Tây Đại Viện là một quán trà trứ danh ở Bắc thành,
không chỉ bán thanh trà mà còn bán rau xào, mì xào, bánh nướng vân vân. Quán rất
rộng, không khác gì đại hý viện, đủ chứa bốn năm trăm người, hàng ngày từ sáng
sớm những người nhàn rỗi thích ở không ở kinh thành đều tới đây giải trí, tụ tập
nói chuyện.
Bấy giờ Nhất đóa liên hoa Lưu Thái
Bảo vừa vào quán thì cảm thấy hơi nóng bốc ra, mặt cùng tai đều rất thoải mái,
y cởi cái áo da dê cũ ra vắt lên tay trái, nhìn đông liếc tây. Chỉ thấy trên
lan can treo vô số lồng chim toàn là của khách uống trà mang tới, tiếng kêu
chít chít líu lo rất ầm ĩ. Có rất nhiều người đứng lên, cười vẫy gọi y:
“Lưu gia! Mời lại đây ngồi ! Hôm
nay tới sớm thế!”.
Lưu Thái Bảo cũng gật đầu cười nhìn
người kia, nói:
“Sớm à? Gần bảy giờ rồi!”.
Lúc bấy
giờ có người qua nhờ y một việc, y vừa quay nhìn, thì ra người này hói đầu,
trông như một con chó ghẻ nhưng mặc áo lụa xanh, quần bó bằng lụa xanh, mặt đầy
vẻ nghiện ngập. Người này nguyên là côn đồ khét tiếng trong phố, ngoại hiệu là
Thốc đầu ưng, ngày thường ăn vạ đánh nhau không gì không làm, không ai dám lôi
thôi! Nhưng y từng bị Lưu Thái Bảo đánh, vì vậy khâm phục Lưu Thái Bảo, hai người
trở thành bằng hữu. Lúc ấy Lưu Thái Bảo nói:
“Lão Thốc! Ngươi kéo ta có chuyện
gì?”.
Thốc đầu ưng nói:
“Huynh đây rồi!
"Tôi vừa biết một tin mới, định nói
với huynh”.
Lưu Thái Bảo cười hỏi:
“Ngươi có tin gì mới sao? Chắc lại là chuyện
đại cô nương nuôi con!”.
Thốc đầu ưng kéo y tới ngồi bên cạnh, bốc một chút thuốc
hít từ cái đĩa, vuốt mặt rồi rót cho Lưu Thái Bảo một chén trà, cúi đầu hỏi:
“Tối hôm qua nghe nói trong phủ các
huynh xảy ra chuyện ?”.
Lúc y nói câu này thanh âm rất nhỏ, mắt nhìn đám người
gần bên, Lưu Thái Bảo cũng không kìm được giật mình nói:
“Ái chà, tai Thốc đầu
ưng ngươi cũng dài thật!”.
Thốc đầu ưng vội đưa mắt nói:
“Nói nhỏ thôi!”.
Lưu Thái Bảo quay nhìn, chỉ thấy có
hai người ngồi xa xa, đều mặc áo ngắn trông rất giàu có đang nói chuyện với người
khác. Thốc đầu ưng nói khẽ:
“Hai người đó là Trương Bát và Bàng
Cửu, đều là Bổ đầu, không dễ gì tới đây uống trà, hôm nay đại khái cũng vì chuyện
đó!”.
Lưu Thái Bảo vừa nghe lại bất giác tức giận, cố ý nói lớn:
“Lẽ nào lại thế, Bối lặc gia đã
không muốn tra cứu, còn cần họ vờ sốt sắng à ?”.
Thốc đầu ưng vội kéo y lại nói:
“Lưu huynh không phải thật lòng muốn rắc rối chứ ?”.
Rồi lại nói khẽ :
“Chuyện
hôm qua tuy trong phủ không có ý tra cứu nhưng nha môn vẫn không chịu nỗi,
huynh nghĩ xem, hôm qua may là trong phủ chỉ bị mất một thanh bảo kiếm, chứ nếu
có người cầm bảo kiếm vào gây ra chút chuyện là hay à ? Vì vậy hôm nay viên sai
quan các nơi kiểm tra rất căng !”.
Lưu Thái Bảo đấm tay xuống bàn, nói:
“Con mẹ
nó ! Nếu có ai dám nói chuyện đó có dính líu tới ta, ta sẽ cắt đầu nó ra!”.
Thốc
đầu ưng liền hạ giọng thấp hơn nói:
“Không phải đùa đâu, quả thật có
người nghi là huynh đấy!”.
Lưu Thái Bảo đứng dậy, túm lấy Thốc đầu ưng, trợn mắt
nói:
“Ngươi cho ta biết, ai đã nói? Ta sẽ
tìm y ngay!”.
Thốc đầu ưng ấn y ngồi xuống, cười nói:
“Người khác không nghi ngờ
huynh, chỉ vì tôi nghĩ có lão huynh trong phủ dạy quyền, mà lại để trong phủ bị
ăn trộm, tiếng tăm của lão huynh nghe không hay lắm. Tôi nghĩ lão huynh hôm nay
nên ra Nam thành một chuyến, tới các khách sạn các tiêu điếm hỏi thử xem, nếu
có anh hùng giang hồ nào từ nơi khác đến, huynh cứ thám thính thám thính ...”.
Lưu Thái Bảo lại hơi cười cười, xua
tay nói:
“Tiêu điếm khách sạn đừng nói anh
hùng, ngay cả gấu đen cũng bảo đảm không có! Nhất đóa liên hoa ta quyết không
tìm bọn đó, bây giờ ...”.
Nói đến đây thì hạ giọng thật khẽ, nói:
“Ta hỏi thăm một
chuyện, ngươi có biết ở thành Bắc Kinh gần đây có hai cha con mới tới, người
cha diễn Lưu tinh chùy ...”.
Thốc đầu ưng tiếp lời:
“Còn người con gái đi dây phải
không?”.
Lưu Thái Bảo lắc đầu nói:
“Cô gái đi dây thì tôi chưa thấy,
bây giờ cha con họ vẫn chưa rời đây chứ ?”.
Thốc đầu ưng cười gật đầu nói:
“Vẫn
chưa đi, hôm qua tôi còn xem cả nửa ngày ở tây Cổ Lâu! Mấy hôm nay họ thường diễn
ở đó, mỗi ngày kiếm được không ít tiền, tiểu cô nương đó dáng vẻ coi cũng được,
thật đáng thương, chỉ là đi lại giang hồ nhiều nên da quá đen, nếu thoa chút phấn
cũng thật đáng mấy quan tiền. Lão huynh hỏi thăm để làm gì? Muốn thăm dò sao?”.
Lưu Thái Bảo chưa nói gì, Thốc đầu ưng lại cười nói:
“Tôi khuyên lão huynh ngàn vạn lần
đừng làm chuyện không đâu, đó là bọn mãi võ trên giang hồ, bảo họ đi dây thì được,
chứ bảo họ nhảy lên nóc nhà thì không được đâu ! Thường có loại người này tới Bắc
Kinh xin tiền kiếm cơm, năm trước còn có một thằng nhỏ hai mươi tuổi dẫn theo
cô vợ mười bảy mười tám tuổi, hai vợ chồng diễn trò phóng mười hai ngọn đao,
cũng ở Bắc Kinh diễn hơn hai ba tháng rồi lặng lẽ bỏ đi. Nếu huynh nghi hai cha
con họ là gian tặc, thì chính lão huynh tự tìm nguyện rỗi hơi !”.
Lưu Thái Bảo
lắc đầu, mỉm cười nói:
“Thốc huynh, nhiều thì mười ngày,
ít thì ba ngày, ta muốn cho ngươi xem xem!
Lưu Thái Bảo ta không cần quan quân
giúp đỡ, muốn phá vụ án này, Thốc huynh cứ xem xem!”.
Lúc nói y phanh ngực áo để lộ ra bộ
ngực giống như tảng đá, chỉ thấy trên da xăm một đóa hoa sen to như miệng chén
trà, dưới có lá sen đỡ lên, cái lá sen ấy lại không giống như dùng kim xăm mà
là một mảng sẹo nhăn màu đen, giống như bị vật bằng sắt nung đỏ đốt. Lưu Thái Bảo
chỉ chỉ, cười nói:
“Tại sao ta tên là Nhất đóa liên
hoa, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ? Năm năm trước ta từng làm quan quân ở nơi nọ
truy bắt Đại hưởng mã Tiêu rùa đen, phá núi Đàm Tử, từng một mình vào hang cọp,
bảo gian tặc lưu ký hiệu lên người ! Lúc đốt ta không hề chau mày, về sau vết
thương lành, ta thấy nó giống một cái lá sen thật vui mắt, nên mới xăm lên trên
một đóa hoa sen !”.
Thốc đầu ưng ngẩn ra, Lưu Thái Bảo
cài nút áo rồi đứng dậy, lại hơi cười nói:
“Ta đi đây, chuyện ta nói cho ngươi
nghe, ngươi đừng rêu rao khắp nơi.
Ngươi mà rêu rao khiến gian tặc thất
kinh bỏ chạy ta sẽ cắt mũi cho huynh hết hít thuốc đấy”.
Thốc đầu ưng nói lia lịa:
“Không đâu, không đâu ! Tôi nhất định
kín miệng, nếu nói lộ ra thì Lưu gia cứ tìm tôi. Có gì cần sai bảo cứ nói một
câu, tôi nhất định ra sức !”.
Lưu Thái Bảo mỉm cười nói:
“Không thiếu ngươi được, ta như đuổi
theo con chồn, không có thứ chó con như ngươi mà được sao ?”
Nói xong quay đầu
qua phía hai viên sai quan của nha môn Đề đốc bĩu môi tỏ ý coi thường, sau đó rời
chỗ ngồi đi ra, rất nhiều khách uống trà đều đứng dậy nhìn y xun xoe mấy câu.
Lưu Thái Bảo ra khỏi quán trà, trước
tiên về phủ ăn cơm, rồi thay bộ quần áo bông nhỏ bằng lụa xanh, lấy hai quan tiền,
lại đi ra khỏi phủ. Y đi thẳng tới Cổ Lâu, lúc này chẳng qua mới quá giờ Ngọ, hỏi
thăm một người bày sạp hàng, người ấy nói:
“Trò diễn Lưu tinh chùy đó hơn một
giờ nữa mới có, hai hôm nay đều diễn ở phía tây trước cổng phủ Ngọc đại nhân”.
Lưu Thái Bảo vừa nghe ba chữ “Ngọc
đại nhân” lại càng nghi ngờ, thầm nghĩ:
“Hay mình đoán sai? Nếu hai cha con đó
là phi tặc trộm kiếm thì làm sao dám mãi võ trước cổng phủ Đề đốc đại nhân?”.
Rời
quầy hàng nhỏ này, từ Cổ Lâu y đi về phía tây, nháy mắt đã đến Đức Thắng Môn, lại
quay đầu lại, thấy đuờng phía bắc có không ít phủ đệ lớn, nhưng không biết chỗ
nào là nhà họ Ngọc, lại không khỏi suy nghĩ lung tung, tự nhủ “Nếu lại có thể
thấy vị Hằng Nga đó một cái, mới thật là có duyên!”.
Y đi tới đi lui hai lần, bỗng nhiên
thấy hai cha con mãi võ từ phía tây đi tới trước mặt. Lưu Thái Bảo chăm chú
nhìn họ, chỉ thấy người cha mặc một chiếc áo bông lớn vải xanh cũ rách, đầu đội
nón len, tay cầm binh khí mãi võ, ngoài Lưu tinh chùy ra, còn có một đôi hoa
thương. Hoa thương này rất đặc biệt, cán thương bằng sắt, cũng không dài lắm,
hai ngọn thương tổng cộng có bốn mũi, loại này gọi là Song thương. Lưu Thái Bảo
nhớ khi xem hý kịch, Lục Văn Long trong vở “Bát đại chùy” đã biểu diễn loại
thương này, nhưng vẫn chưa thấy qua người luyện võ nào sử dụng, lúc ấy rất kinh
ngạc. Lại thấy cô gái hôm nay toàn thân mặc màu đỏ, hài cong cũng đỏ, ngang
hông thắt một dải khăn lưới trắng, hai búi tóc vừa đen vừa bóng, mỗi bên cài một
đóa hoa hồng làm bằng lụa, trên mặt cũng thoa lớp phấn sáp mỏng, môi son hơi
đen. Bên tai còn đeo một đôi hoa tai mạ vàng, tay cầm thanh la và một bó dây thừng,
thướt tha như một con cá vàng nhỏ đi theo cha. Lưu Thái Bảo đi tới rồi quay lại
theo sát họ. Từ phía đông đi tới không xa, tới trước cổng một tòa nhà lớn thì
hai người dừng lại.
Lưu Thái Bảo ngước mắt nhìn, thấy
tòa nhà lớn này ở trên một cái gò cao, trước cổng có tám gốc cây hòe to, mười mấy
cái cọc buộc ngựa, trước cổng lớn và cổng nhà xe đều có đặt ngựa đá, cổng lớn
quét sơn đỏ, trên treo bức hoành rất lớn viết mấy chữ ca công tụng đức. Nhìn
vào trong thì tường vẽ gạch chạm, bốn bên đều là cột chạm rường vẽ, rất hoa lệ
sang trọng. Lưu Thái Bảo thầm nghĩ :
“Đây nhất định là phủ đệ của Ngọc đại nhân rồi!
Hằng nga ấy đang ở đây, thật là giàu có sánh ngang vương hầu! Chẳng trách gì
hôm trước biểu huynh tức giận mình, mình với cô ta tuy tình cờ gặp nhau ở nhà họ
Đức nhưng quả cũng rất không nên, cũng đừng tới nhà họ Đức nữa!”.
Lúc bấy giờ trong Ngọc phủ có mấy
người đầy tớ ăn mặc sang trọng cùng bước xuống bậc thềm, đều đưa mắt vui vẻ
nhìn cô nương kia cười hỏi:
“Tới rồi ư?”.
Người mãi võ gật đầu mỉm cười nói:
“Tới rồi! Phượng hoàng không đậu chỗ
không quý, chúng tôi không dám ví mình là phượng hoàng, nhưng là chim cút già
chim cút nhỏ cũng có ý dọn chỗ sang quý mà tới. Hôm nay tôi muốn diễn mấy chiêu
Lưu tinh trục nguyệt, cũng sai con gái tôi luyện một bộ chính để giữ nhà, gọi
là Hỷ thước đăng chi đảo hàm hoa!”
Nói xong y bỏ đồ dùng xuống đất, quay nhìn
con gái nói:
“Lão Kế, khua thanh la đi!”.
Ngay lập tức người đi đường dừng
chân lại, tôi tớ của Ngọc phủ cùng Lưu Thái Bảo vây quanh cả nửa vòng tròn, cô
gái đặt xuống, xắn tay áo, khua thanh la keng keng keng, người mãi võ cởi áo
khóac, hướng về phía tây chắp tay vái dài, sau đó nói :
“Cha con tôi lánh nạn đến
kinh thành!”.
Cô gái khua thanh la đáp:
“Kinh thành thật là đẹp!”.
Người mãi võ
lại nói:
“Thần Tài các lộ đều ở đây!”.
Cô gái khua thanh la đáp lời:
“Bát
tiên Lộc thọ cười hừ hừ!”.
Người mãi võ già ngẩn ra hỏi:
“Bát tiên Lộc thọ phải
cười ha hả, sao ngươi biết là cười hừ hừ?”.
Cô gái ngừng khua thanh la cười
đáp:
“Vì Thiết Quải Lý đau chân, Hà tiên
cô lại đau bụng, nên con nói là cười hừ hừ !”.
Người mãi võ hỏi:
“Tại sao biết bụng Hà tiên cô bị
đau hả? Hay vì ăn đào tiên quá nhiều?”
Mọi người đều cười. Lưu Thái Bảo lại sầm
mặt, bực bội tự nhủ :
“Lợi hại! Trông kiểu này cô gái này không chỉ là mãi võ mà
còn có thể bán thân, không chỉ là nữ tặc, mà còn có thể là kỹ nữ!”.
Lúc này người mãi võ đã múa Lưu
tinh chùy, cô gái bên cạnh vừa khua thanh la vừa cười chúm chím đưa cặp mắt quyến
rũ qua mấy người đầy tớ của Ngọc phủ liếc liếc. Mấy người đầy tớ đều cười, mở
tròn mắt không thèm nhìn Lưu tinh chùy, lại quay nhìn gương mặt thoa phấn và
gót sen của nàng. Lát sau người mãi võ thu Lưu tinh chùy lại chắp tay nói:
“Trò Lưu tinh tôi diễn nói chung
chư vị đều xem chán rồi, bây giờ nên bảo con gái tôi đi dây!”
Nói xong y buộc
hai đầu dây thừng vào hai ngọn thương, rồi cắm hai ngọn thương xuống đất thành
một cái giá căng dây.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment