NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 04 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 04:
Hồi lâu Ngọc đại nhân mới lưu luyến
đặt kiếm lên bàn rồi quay qua Thiết Tiểu Bối lặc, nói:
“Trong nhà bỉ chức có hai quyển kiếm
phổ, trong đó nói rất tường tận chiều dài và đặc điểm riêng của các danh kiếm
xưa nay. Ngày mai bỉ chức đem hai quyển sách ấy tới đây mời Bối lặc gia theo kiếm
so sánh một lúc, ắt có thể biết tên gọi và niên đại đúc ra thanh kiếm này. Theo
bỉ chức quan sát, đây chắc là thanh kiếm Thanh Minh của Tôn Quyền nước Đông Ngô
thời Tam quốc”.
Thiết Tiểu Bối lặc gật đầu nói:
“Hay lắm! Ngày mai Ngọc đại nhân
đem hai quyển sách ấy tới đây, chúng ta nghiên cứu một lúc !”.
Ngọc đại nhân
ưng thuận rồi cáo từ, Thiết Tiểu Bối lặc cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Trong này
Đắc Lộc đã sai tiểu đồng thắp nến, cầm kiếm tới thư phòng. Vừa tới trước cửa
thì thấy trong bóng tối hình như có người đứng đó, y đưa đèn soi thì thấy lại
là Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo, té ra y vẫn còn chờ ở đây không chịu đi. Y
ngẩng đầu cười nói:
“Lộc gia! Bây giờ có thể cho ta xem
bảo kiếm được rồi chứ ? Ta chờ ở đây suốt nửa ngày rồi!”.
Vừa nói vừa đưa tay định
cầm thanh kiếm, Đắc Lộc lùi lại một bước nói:
“Lưu sư phó, sao người lại không biết
quy củ?
Vật của Bối lặc gia, chúng ta lại
có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm sao?”.
Lưu Thái Bảo vừa nghe thế lại bực
mình, bĩu môi nói:
“Xem thì đã sao? Xem một cục sắt
thì mất mát gì ? Ngươi thật không có tình cảm!”.
Đắc Lộc nói:
“Đây không phải là tình cảm hay
không tình cảm, vật của Bối lặc gia, người bảo ta cất thì ta phải cất ngay,
không thể để cho người khác nhìn ngắm lung tung !”
Nói xong y mở khóa vào
phòng, treo bảo kiếm lên tường lại như cũ.
Nhất đóa liên hoa đứng ở hành lang
hậm hực chửi:
“Quân tôi tớ !”
Rồi giẫm chân quay đi, miệng lầu bầu chửi. Quay trở
về phòng, chỗ y ở là hai gian phòng nhỏ bên cạnh chuồng ngựa, Lý Trường Thọ ngủ
chung với y trên chiếc giường đất, hôm nay y bận rộn suốt ngày, được thưởng rất
nhiều tiền, lại uống không ít rượu, trong lòng đã thoải mái, đầu óc cũng say
khướt. Vì vậy bây giờ mới qua canh hai, y đã nằm trên giường ngáy ầm ầm, trong
phòng sực mùi rượu hôi hám. Lưu Thái Bảo tức giận chửi một tiếng rồi cũng nằm
lên giường, trùm chăn bông lên. Nhưng vừa nằm một lúc, chợt y lại nhảy xuống vỗ
vỗ ngực lẩm bẩm:
“Họ giấu thanh đao bảo kiếm đó không cho ta xem à? Nhất đóa
liên hoa ta muốn xem qua cũng không được, có chặt đầu đi ta cũng muốn xem”.
Lập tức y mở cửa phòng, đứng ngoài
cửa sổ, chỉ thấy sao mọc đầy trời, từng ngôi từng ngôi giống con mắt nhấp nháy
như một thằng ăn cắp. Gió bấc thổi ào ào, khí trời rất lạnh, bên ngoài trống
canh đánh xong canh hai thì không đánh nữa, giống như người báo canh đã chết
cóng rồi. Phủ đệ rộng lớn như vậy, ban ngày ồn ào náo nhiệt như vậy, bây giờ lại
vắng vẻ lạnh lẽo. Lưu Thái Bảo đứng ngoài cửa sổ hồi lâu, đĩa đèn dầu trong
phòng đã sắp tắt. Lưu Thái Bảo vội quay vào phòng, cởi cái áo da dê cũ phủ lên
đầu Lý Trường Thọ. Lý Trường Thọ khịt khịt mũi nhưng vẫn không tỉnh, Lưu Thái Bảo
bèn vén áo cởi giày mở cửa ra ngoài. Ra khỏi phòng, bước chân của y nhẹ nhàng
chầm chậm chuyển qua viện trước, vừa thò đầu ra lại thấy ánh đèn trong phòng trực
sáng choang. Trong phòng có rất nhiều người đang nói chuyện ồn ào, chắc ở đó có
không ít người đang đánh bạc ăn tiền. Lưu Thái Bảo vội rụt đầu quay lại, đứng dựa
vào tường, tự nhủ:
“Không được! Những người này đều chưa ngủ, hành lang phía tây
nhất định có người qua lại, mình mà vào thư phòng lén lút xem bảo kiếm, nếu có
ai nhìn thấy đổ cho tội ăn trộm thì khó mà chối được! Nếu giao mình qua nha môn
Đề đốc, cha nàng Hằng Nga kia thét một tiếng “chém” thì loại người ăn cơm như
Nhất đóa liên hoa mình không sao sống được!”.
Lúc bấy giờ Lưu Thái Bảo đành trở về
phòng, lại khoác áo da dê đợi. Qua hồi lâu, đã qua trống báo canh ba, đại khái
rất mau đến trống canh tư, Lưu Thái Bảo mới lại cởi áo da ra khỏi phòng, rón
rén ra ngoài, thấy ánh đèn trong phòng dưới đó đã tắt, đại khái những người
đánh bạc ăn tiền đã tan sòng đi ngủ. Lưu Thái Bảo bèn mạnh bạo đi thẳng vào viện,
nghĩ thầm:
“Lấy bảo kiếm cầm trong tay trở về phòng xem cho đã, nếu là đồ chơi
bình thường thì mình trả lại, người không hay quỷ không biết. Nếu là một thanh
bảo kiếm có thể chém gang chặt sắt, thì Nhất đóa liên hoa mình sẽ cao chạy xa
bay, cầm bảo kiếm tìm Lý Mộ Bạch giao đấu!”.
Lúc bấy giờ y thuận theo hành lang
phía tây đi thẳng tới trước thư phòng, thò hai tay mò khóa, không ngờ vừa chạm
vào cửa, y đã giật mình suýt bật tiếng la hoảng ! Thì ra ống khóa đã không còn,
nhất định là đã bị vặn ra, nhất định là có người vào phòng. Y liền phi thân nên
nóc phòng không chút tiếng động, định la bắt gian tặc, nhưng lại cảm thấy quả
nhụt chí. Lưu Thái Bảo ta ở trong phủ dạy quyền là để bảo vệ viện, bảo vệ viện
là lo việc bắt trộm cướp, một mình bắt trộm, kiến lập kỳ công, sao lại hấp tấp
kêu la om sòm? Y bèn gỡ hai mảnh ngói trước phòng thầm nghĩ:
“Phải khích cho tên
trộm ra, nhân tiện y không đề phòng mình ném một mảnh vào đầu cho y hôn mê, một
mảnh ném cho y gần chết !”.
Kế đứng theo kỵ mã thức trước
phòng, tay phải giơ cao mảnh ngói, ném xuống trước mặt nói:
“Bằng hữu trong phòng, ra cho thấy
mặt đi! Đừng rụt rè, Lưu thái gia không làm khó ngươi, chỉ đánh ngươi nhiều lắm
là mấy gậy, để về sau ngươi nhận ra Nhất đóa ...”.
Bỗng nhiên cảm thấy mình bị
đá một cước, y ái chà một tiếng ngã xuống đất, mảnh ngói cầm trong tay nát vụn,
mặt cũng tê rần. Y vận khí vươn người đứng dậy, nhún chân nhảy lên nóc phòng, hừ
một tiếng:
“Hảo tiểu tử”.
Nguyên bốn bề nhìn không có người, y không dám gọi nữa.
Y nhảy qua nóc, tìm khắp nơi một lượt, vẫn không thấy bóng dáng tên trộm ! Y
quay về phòng mang giày vào, vớ lấy cương đao rồi chạy tới trước viện kêu to:
“Có trộm! Có trộm!”.
Lập tức tất cả
người trong phòng dưới đều giật mình tỉnh dậy, người báo canh nghe tiếng kêu của
y liền đánh thanh la keng keng, Lưu Thái Bảo lại xách đao vào phòng, trong chốc
lát tất cả tôi tớ trong các phòng đều chạy ra. Lưu Thái Bảo thì đứng trong
phòng nói to:
“Vừa rồi ta ra ngoài tiểu tiện, thấy
trong phòng có tên trộm nằm sấp, khi ta quay về lấy đao, thì y đã chạy mất !
Các ngươi mau kiểm tra xem, trong gian phòng đó bị mất thứ gì!”.
Y vừa la om sòm thì đám tôi tớ
trong viện đã chia nhau đi tìm, thắp mấy chục ngọn đèn khí đốt, có người còn cầm
yêu đao, cầm thiết xích, lúc bấy giờ phu đánh trống canh trên đường nghe tiếng
thanh la báo động trong phủ cũng khua mõ ầm lên. Trong chốc lát quan quân đi tuần
trên đường dẫn mấy chục người Bổ đầu chạy tới, trong phủ tên thị vệ trực ban chạy
ra, dặn tất cả không nên ồn ào, để khỏi làm kinh động Bối lặc gia. Lúc y nói thì
Đắc Lộc từ trong viện chạy ra, cũng nói :
“Đừng ồn ào! Đừng ồn ào! Bối lặc gia dĩ
nhiên giật mình tỉnh dậy, hỏi có chuyện gì? Mau kiểm tra! Cửa gian phòng mở
ư?”.
Thế là, không ai dám nói to nữa, bắt đầu từ quan quân đi tuần ở trước, hai
thị vệ và Đắc Lộc thống lãnh đám tôi tớ theo sau.
Lưu Thái Bảo cũng tay cầm đơn đao
canh giữ ở bên trong, từng khu viện lạc, phòng ốc, thậm chí từng góc tường cũng
đều kiểm tra hết, kết quả là không thấy một bóng người, không để lại một món
gì, không tìm được một chút dấu vết !
Không! Chỉ có ống khóa thư phòng bị
bẻ gãy, trong phòng chỉ thiếu thanh bảo kiếm Thanh Minh kia ! Lập tức Đắc Lộc
cau mày quay nhìn Lưu Thái Bảo, thấy cái mặt căng tròn của Lưu Thái Bảo thật giống
một đóa hoa sen, vừa tránh vừa xanh vừa sưng, trán bị chảy máu, y cũng ngẩn ra.
Đắc Lộc vội nói:
“Làm sao đây! Thanh bảo kiếm đó Bối
lặc gia rất thích! Chém gang chặt sắt, vừa rồi Bối lặc gia còn cho mấy vị khách
xem, ngày mai Đề đốc Chính đường Ngọc đại nhân còn đem kiếm phổ tới tra cứu tên
thanh bảo kiếm. Bây giờ bị ăn trộm rồi, lấy mạng ai mà đền cho được đây?”.
Lúc nói Đắc Lộc cứ nhìn Lưu Thái Bảo
chằm chằm. Lưu Thái Bảo cũng cảm thấy y bị nghi ngờ, bèn tức giận nói:
“Lão Lộc! Ngươi chỉ nóng ruột không
làm gì được, ngươi tới phòng Bối lặc gia nói bảo kiếm bị trộm lấy mất rồi. Lưu
mỗ ta xung phong tình nguyện bắt trộm tìm kiếm, cho ta mười ngày, nếu không bắt
được tên gian tặc, không tìm được bảo kiếm thì Nhất đóa liên hoa ta xin chịu mất
đầu!”.
Y nói xong, những người đứng bên đều nhìn y, hai người thị vệ đều lộ vẻ
tức giận. Nếu câu nói này là của tôi tớ thì đã bị trách cứ, nhưng xét cho cùng
y được coi là sư phó dạy quyền, đám thị vệ không thể nói gì, chỉ cùng trợn mắt
căm ghét nhìn y. Lưu Thái Bảo cũng cầm cương đao tức giận, như thanh bảo kiếm
đó bị mất thì y khó chịu hơn ai hết.
Lúc bấy giờ trước tiên thị vệ mời
các viên sai quan đợi ở ngoài, vào trong thỉnh thị Bối lặc gia, trong gian
phòng bị mất trộm này để một chiếc đèn khí đốt, hai người đầy tớ đang ở đó. Lưu
Thái Bảo đã nói lời xung phong bắt trộm một mình nhưng không ai thèm nói gì. Thị
vệ, sai quan, thậm chí bọn tôi tớ cũng đều nhìn y nghi ngờ, lại không ai nói với
y một câu. Y rất bực bội, ra khỏi thư phòng, cầm đao hậm hực chán nản đi ra, tới
viện trước thấy các viên sai quan đều vào phòng trực phía đông uống trà.
Lưu Thái Bảo tới trước cửa sổ
nghiêng tai nghe ngóng, thấy tiếng của những người trong phòng nói chuyện đã
thì thào lại còn mập mờ, không giác càng khiến y nghi ngờ tức giận, tự nhủ:
“Không cần nói nữa, bọn khốn nạn này nhất định đều nghi ngờ bảo kiếm là do mình
lấy trộm! Con mẹ nó, hôm nay mình liều mạng cho rõ ràng mọi chuyện, cho vu khống
mình mình vu vơ một chút cũng không được!”.
Y cầm đao đứng ngoài cửa sổ, quên cả
trời tối gió lạnh, đã đến canh tư, đợi một lúc, thấy Đắc Lộc lại dắt một tiểu đồng
cầm đèn đi ra, Lưu Thái Bảo bước tới hỏi:
“Lộc gia! Thế nào rồi ? Lời ta nói
ngươi có thay ta bẩm lại chưa? Nếu để ta làm, ngày mai ta sẽ đi dò la, không cần
báo với Đề đốc nha môn làm gì”.
Đắc Lộc lại không thèm nghe y, xua tay nói:
“Đừng nói nữa! Ta đi ngủ đây!".
Đắc
Lộc nói vậy rồi vào phòng trực. Lưu Thái Bảo cười nhạt, đứng ngoài cửa sổ, lại
nghiêng tai vào phòng nghe ngóng, nghe Đắc Lộc nói:
“Xin các vị về đi ! Bối lặc gia nói
mất một thanh bảo kiếm là chuyện nhỏ, không muốn tra xét !”.
Lưu Thái Bảo vừa nghe, trong lòng rất
kính phục, thầm nghĩ:
“Con người Thiết Tiểu Bối lặc này cũng rất rộng rãi đại lượng,
một thanh kiếm chém gang chặt sắt bị trộm đi mà y không những không xót của,
không nổi giận, lại còn không muốn truy cứu, thật là ít có! Trước đây y đối xử
với Lý Mộ Bạch chưa chắc đã tốt bao nhiêu, mình tới đây y lại không để ý gì tới
mình. Hôm nay nhân chuyện này, mình cũng phải bộc lộ tài năng một phen, bắt tên
gian tặc, đem thanh bảo kiếm về, một là cho y nể nang. Hai là mình không thể để
gã gian tặc kia được ung dung. Y đã ăn trộm thanh bảo kiếm còn đá mình một cước.
Ba là mình tìm được thanh bảo kiếm về, Tiểu Bối lặc một phen vui vẻ sẽ thưởng
cho mình. Bốn là mình được dịp hả cơn giận, đừng để bọn Đắc Lộc cứ nghi ngờ mình
ăn trộm. Năm là, sáu là ...”.
Y càng nghĩ càng căng thẳng, quay về trong phòng,
Lý Trường Thọ vẫn ngáy khò khò chưa tỉnh, y ngã người xuống giường kéo cái áo
da qua trùm lại, đơn đao đặt bên cạnh, ngủ một giấc.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment