NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 03 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 03:
Bên cạnh lập tức có người phản bác
y, nói:
“Ấy! Ngươi đừng nói như vậy! Không
sợ quan chứ sợ quản, cho dù các đại thần nhất phẩm đương triều bắt ngươi cũng
phải giao cho đại nhân xử lý, tước vị của Đề đốc Chính đường không phải cao nhất,
nhưng quyền lực lớn không ai bằng !”.
Lúc ấy rất nhiều tôi tớ đều chồm tới kẽ hở
giấy dán cửa sổ nhìn ra. Lưu Thái Bảo lại bĩu môi nói:
“Bọn các ngươi đều mù hết ! Đề đốc
Chính đường cũng chẳng qua là một lão già, có gì đáng nhìn ? Y lại không phải
là cha các ngươi !”.
Lưu Thái Bảo chửi thế nhưng họ hoàn toàn không nghe, đều
tranh nhau chồm về phía kẽ hở rèm giấy nơi cửa sổ, như bên ngoài có chuyện kỳ lạ
gì đó.
Lưu Thái Bảo cũng cảm thấy hơi kỳ
quái, lúc ấy có một người đầy tớ trong phủ tên Lý Trường Thọ, người thấp bé,
hàng ngày rất hay cười đùa với Lưu Thái Bảo bước tới vỗ vỗ vai y cười nói khẽ:
“Này ! Nhất đóa liên hoa ! Ngươi
không muốn nhìn mỹ nhân sao ?”.
Lưu Thái Bảo bĩu môi nói:
“Mỹ nhân nào ?
Tiểu tử ngươi đừng lừa ta !”.
Lý
Trường Thọ nói:
“Đâu dám lừa ngươi, người chưa từng
nghe nói qua à ! Vị mỹ nhân đệ nhất thành Bắc Kinh này, cũng có thể nói là đệ
nhất thiên hạ, là Tam tiểu thư của Ngọc đại nhân!”.
Lưu Thái Bảo như giật mình,
lại bĩu môi nói:
“Cô ta ư ? Ta đã thấy từ sớm nhưng
không thích nhìn đâu !”.
Tuy nói thế nhưng y lại đẩy hai người ra giành một chỗ,
đưa ngón trỏ khoét lỗ hổng rèm giấy ở cửa sổ cho to ra, áp sát một mắt vào đó
nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài chẳng có gì cả,
chỉ là con đường bằng phẳng trống trơn, bốn viên sai quan mặc áo quan, đội mão,
chân mang ủng đế mỏng, giắt đao ở hông đang đứng, nhìn uy phong thì biết là người
của Đề đốc Chính đường. Ngọc đại nhân đã xuống ngựa vào mừng thọ Thiết Tiểu Bối
lặc, dường như xe của phu nhân và tiểu thư tới sau nên họ còn đứng trực ở đây.
Lưu Thái Bảo chửi thầm:
“Con mẹ nó, làm gì mà chưa tới? Lại
còn bảo ta xem xem”.
Lúc ấy đám tôi tớ đứng bên cạnh đều
chen lấn, áp sát vào nhau thở khì khì, chờ suốt nửa ngày mới thấy hai bộc phụ nghiêm
trang dìu một lão phu nhân đi vào. Tuổi lão phu nhân khoảng hơn năm mươi, tóc
chải thành hai bím, mặc áo khoác bằng đoạn tím, bên cạnh có một bộc phụ bưng ống
nhổ bằng bạc, rõ ràng là phu nhân của Chính đường. Vào theo sau lại chính là vị
Ngọc tam tiểu thư đó, lập tức như Hằng Nga giáng trần, những người nhìn trộm đều
nín thở, một tiếng động nhỏ cũng không dám gây ra. Lưu Thái Bảo lúc này cũng trố
mắt lên, chỉ tiếc bên cạnh có người lấn y, không cho y nhìn thẳng mặt vị tiểu
thư đó, nhưng y thấy tiểu thư đó hôm nay đã thay một cái áo khoác đại hồng thêu
hoa, thật giống như chim phượng hoàng, dẫn bộc phụ theo sau mẹ nàng, nhanh nhẹn
đi vào viện, tiếng thanh la trong viện cũng vang ra bên ngoài. Đủ thấy trước đó
trong viện có rất nhiều người đang cười nói nên tiếng thanh la bị át đi không
nghe rõ, bây giờ chắc người trong viện đều trố mắt nhìn ngừng cười nói, nên mới
nghe thấy rõ tiếng thanh la.
Ngay lập tức người trong này ai
cũng quay người há hốc miệng, đều gật đầu nói:
“Thật xinh đẹp! Tranh cũng không họa
được người đẹp như vậy, quả là thiên tiên!”.
Lưu Thái Bảo lúc bấy giờ như mất hồn,
y ngây người hỏi:
“Vị cô nương đó là con gái ruột của
Ngọc đại nhân à?”
Bên cạnh có người đầy tớ không biết ở phủ nào nói:
“Không những
là con gái ruột mà còn là con gái duy nhất! Cô nương có hai người anh, một người
ở An Huy, một người ở Tứ Xuyên, đều làm Tri phủ. Vị cô nương này mới trở lại Bắc
Kinh không đầy ba tháng, trước đây theo cha đương nhiệm ở Tân Cương, vừa tới Bắc
Kinh thì tất cả tiểu thư, thiếu phu nhân trong các phủ ở Bắc Kinh đều bị lu mờ,
không chỉ xinh đẹp mà nghe nói còn biết viết chữ vẽ tranh, tài học rất giỏi”.
Lưu Thái Bảo nói:
“Quân đầy tớ! Vậy Trạng nguyên mới
cưới được cô ta sao?”.
Người kia nói:
“Trạng nguyên hả? Trạng nguyên rồi
thăng Đại học sĩ cũng không cưới được cô ta đâu!”.
Lưu Thái Bảo lè lưỡi một
cái. Lúc ấy bốn viên sai quan đứng trực ở ngoài bước vào uống trà, người trong
phòng không dám nói tới chuyện ấy nữa.
Lúc này trong viện vô cùng náo nhiệt,
kịch diễn trên đài màn sau hay hơn màn trước, dưới đài, trong đại sảnh hào hoa
có một vị khách làm người ta chú ý nhất chính là vị Ngọc tam tiểu thư đó. Ai
cũng biết vị tiểu thư này năm nay mới mười tám tuổi, tuổi con rồng, vì vậy có
tên là Ngọc Kiều Long. Vị tiểu thư này trong mắt người già là đoan trang thanh
tao lịch sự, điềm tĩnh, trong mắt của người trung niên là tú lệ dịu dàng, còn
những người tuổi tác xấp xỉ đều hâm mộ cử chỉ đường hoàng của nàng. Nàng thật
giống kiều long thái phượng, làm cho bữa tiệc mừng thọ đường đường hoa lệ này
càng tăng thêm ánh sáng đẹp đẽ và màu sắc lộng lẫy.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, Ngọc Kiều
Long theo mẹ cáo từ về trước. Lúc sắp đi đương nhiên lại là muôn mắt nhìn theo
đưa tiễn, như một đám mây màu, một đôi phượng hoàng sắp bay đi. Mọi người trong
đám tiệc dường như bị mất vật gì đó, chỉ lưu lại một ấn tượng, như mùi hương đọng
lại, một đám mây đẹp chưa tan hết. Đến sáu giờ, trên đài đã hết diễn kịch, các
tân khách dùng tiệc chiều xong, đều lần lượt cáo từ về. Ngay lập tức áo mũ quần
thoa đều ra khỏi cổng, ngoài cổng tiếng xe ngựa vang lên, lại một trận ầm ĩ!
Trong viện đèn hoa rọi sáng bốn
phía, mười mấy người đầy tớ thu dọn rượu thịt còn thừa, các phúc tấn phu nhân đều
vào noãn các nghỉ ngơi. Còn có mấy vị khách chưa về, chính là mấy vị quan lớn
và Cửu môn Đề đốc Chính đường Ngọc đại nhân, tất cả cùng ở trong tây phòng, đốt
mấy ngọn nến đỏ, trên bàn bày mấy chén thanh trà, dựa vào bình phong gỗ Nam mộc
có hai cái giá đỡ chậu than, trong phòng ấm áp như ngày xuân. Thiết Tiểu Bối lặc
ngồi ở ghế chủ, đầu tiên cùng mấy vị quan viên bàn bạc vài chuyện trong triều,
kế nói chuyện phiếm. Trước là nói chuyện phiếm trong kinh thành, sau nói tới một
số người làm nghề bảo tiêu ngoài Tiền Môn thường tỷ võ với nhau hoặc đám đông ẩu
đả.
Vị Ngọc Chính đường kia rất tức giận,
vuốt râu nói:
“Bọn người đó thật xấu xa, phần lớn
đều xuất thân đạo tặc! Tuy bảo tiêu đi đường ngay, nhưng bản chất vẫn không
thay đổi. Ta nhất định phải sai người thường xuyên canh chừng, chỉ cần chúng
làm chuyện xấu xa là bắt trị tội ngay !”.
Thiết Tiểu Bối lặc lại cười nói:
“Cũng không thể nói tất cả bảo tiêu
là người xấu, trong bọn họ quả thật có kẻ anh hùng thân mang tuyệt nghệ, hành
vi lỗi lạc, nếu triều đình dùng được thì họ cũng rất có thể kiến công lập nghiệp!”
Nói tới đó đột nhiên nhớ lại Lý Mộ Bạch, bất giác xúc động nghĩ tới cố nhân một
lúc. Y ngồi im hồi lâu, chợt nói:
“Ta có vật này, chắc các vị chưa thấy
qua”
Kế quay qua Đắc Lộc đứng hầu bên cạnh nói:
“Lấy thanh bảo kiếm ra đây!”.
Thiết Tiểu Bối lặc tuy cất giấu nhiều
danh kiếm, nhưng hôm nay Đắc Lộc vừa nghe liền hiểu đó là thanh bảo kiếm chém
gang chặt sắt đột nhiên phát hiện trong thư phòng ba năm trước! Y lập tức dạ một
tiếng, đi ra khỏi phòng. Thư phòng ở hành lang phía tây trong viện thứ ba, trước
kia Thiết Tiểu Bối lặc thường tiếp Lý Mộ Bạch trong đó, bây giờ lại khóa chặt,
trong cất rất nhiều đồ cổ, đồ sứ, thư tịch mà Thiết Tiểu Bối lặc thích, thanh bảo
kiếm thì treo trên vách. Đắc Lộc mang chìa khóa, bảo một tiểu đồng cầm đèn, y mở
khóa vào lấy bảo kiếm trên vách xuống, bước ra đưa kiếm cho tiểu đồng rồi khóa
cửa lại.
Đang khóa cửa chợt phía nam hành
lang có một người đi tới. Người ấy hỏi ngay:
“Cái gì thế? Là bảo kiếm hả? Đâu,
cho ta xem xem!”
Rồi giật thanh kiếm trên tay tiểu đồng. Đắc Lộc thấy người ấy
là Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo, vội nói:
“Bối lặc gia chờ để cho khách xem!
Mau đưa đây!”.
Lưu Thái Bảo rút thanh kiếm ra được một nửa, chỉ thấy hàn quang
lóa mắt, kinh ngạc tự nhủ:
“Đây chắc chắn là một thanh bảo kiếm!”.
Y vừa muốn ngắm
kỹ, lại bị Đắc Lộc giật lại, cầm vào trong viện.
Thiết Tiểu Bối lặc đang cầm kiếm
trong tay, đầu tiên cẩn thận xem qua một lượt, không nhịn được lộ vẻ mỉm cười.
Đắc Lộc theo lệnh bưng kiếm lần lượt đưa tới cho mấy vị khách xem. Mấy vị này
phần lớn là quan văn, đối với loại bảo kiếm này vốn không sành, cũng không
thích, chỉ cầm chuôi kiếm, đều khen:
“Đẹp quá ! Đây nhất định là bảo kiếm !”.
Kiếm
chuyển tới vị Chính đường Ngọc đại nhân, y lại đón lấy nhấc thử rồi búng ngón
tay lên mũi kiếm, chỉ nghe tiếng tính tang vang lên như tiếng đàn cầm. Ngọc đại
nhân lộ vẻ ngạc nhiên, bước tới gần đèn, cầm thanh kiếm lật qua lật lại nhìn
ngây một lúc lâu, nói:
“Ái chà ! Thanh kiếm này có thể
chém gang chặt sắt à?”
Lúc nói y ngước mắt lên.
Chỉ thấy Thiết Tiểu Bối lặc ngồi
cách xa mỉm cười, quay nhìn thấy trên giá vuông bày một cái lư hương bằng đồng
cổ không to lắm nhưng chất đồng vừa đỏ vừa bóng. Thiết Tiểu Bối lặc sai Đắc Lộc
mang qua, đặt trên cái bàn nhỏ, dưới kê một tấm nệm bông. Lúc bấy giờ các quan
thấy Thiết Tiểu Bối lặc muốn thử bảo kiếm bèn cùng đứng cả lên. Tiểu Bối lặc nhận
kiếm từ tay Ngọc đại nhân vung lên chém xuống, chỉ nghe choang một tiếng, lập tức
cái lư hương đồng cổ bị chẻ đôi, tấm nệm bông lót phía dưới cũng bị chém một mảnh
to.
Những người đứng xem đều kinh hãi
biến sắc, tấm tắc khen :
“Kiếm sắc thật!”.
Thiết Tiểu Bối lặc lại hơi lộ vẻ mỉm
cười rồi đưa kiếm cho Ngọc đại nhân xem lưỡi kiếm có bị trầy mẻ chút nào không.
Ngọc đại nhân liền tới gần đèn xem kỹ hồi lâu rồi thở ra, ánh lửa đèn bị thổi
lay động, y nói :
“Không bị trầy xước chút nào, đây quả là danh khí thế gian hiếm
có! Không biết thanh kiếm này tên gì, là Trạm Lư hay Cự Khuyết?”.
Thiết Tiểu Bối
lặc lắc đầu nói:
“Tôi cũng không biết tên thanh kiếm
này, nhưng theo tôi thấy nó đã được đúc ít nhất cũng trên ba trăm năm! Tôi nhân
lúc vô ý mà được nó, đã giữ ba năm, vì suốt ngày bận rộn nên cũng ít khi dùng tới”.
Một vị quan đứng bên cạnh nói:
“Bây giờ mà nếu có người giỏi kiếm
pháp, gọi y tới viện cầm thanh bảo kiếm này múa vài đường thì mới đẹp mắt !”.
Thiết Tiểu Bối lặc nghe câu ấy bất
giác lại nhớ tới Lý Mộ Bạch, thầm nghĩ:
“Thanh niên kiếm pháp cao cường, giỏi đọc
sách biết lễ nghĩa, khảng khái hiếu nghĩa như vậy thật hiếm có ! Nhưng vì y giết
Hoàng Ký Bắc, thân mang trọng án nên vĩnh viễn không thể ra mặt gặp người, bôn
ba giang hồ, không biết hiện đang phiêu lãng ở nơi nào?”.
Vì vậy Thiết Tiểu Bối
lặc vẻ mặt buồn bã, thở dài không thôi ! Mấy vị khách thấy chủ nhân không vui
bèn lần lượt cáo từ. Chỉ còn Đề đốc Chính đường Ngọc đại nhân ở lại, y vẫn ở
bên ngọn đèn, ngắm nghía tỉ mỉ thanh bảo kiếm, chòm râu trắng của y bị lửa đèn
táp vào. Thiết Tiểu Bối lặc ngồi xa xa uống một hớp trà, ngáp một cái, y vẫn
chưa đặt thanh kiếm xuống.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment