NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 02 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 02:
Lúc này Văn Hùng cũng lánh sang một
bên, Dương Lệ Phương thì đứng thẳng người, tay phải nắm thương, mũi thương chấm
đất. Lúc này nàng chải một bím tóc dài, trên người cũng là trang phục áo ngắn của
người Hán, chân tuy không bó nhưng vẫn nhỏ, còn hài mang rất chật. Nhân vì lúc
luyện võ tất phải ăn mặc gọn gàng như thế, luyện xong quay về trạch viện có thể
thay trang phục Bát kỳ. Lúc này nàng giữ vững tư thế, đầu tiên đưa mắt nhìn xuống,
kế ngước mắt lên, anh khí ngời ngời, đầu tiên ra thế Kim kê độc lập, tiếp đến
là Bạch hạc lượng xí, lại quay bước cầm thương, hai tay ghìm thương, bắt đầu sử
thương pháp. Chỉ thấy bóng thương rung loạn, bông đỏ bay vần vũ, thân hình xinh
đẹp của Dương tiểu cô nương uốn theo thương thức như gió bay chớp giật, nhạn
bay giao nhảy, vô cùng ngoạn mục. Lưu Thái Bảo dựa tường nhìn thấy bộ thương
pháp này lúc khởi thế bình bình, nhưng về sau đã biến thành Câu na thương pháp,
hành gia có nói:
“Câu na thương pháp thế vô song, Cóc vàng biến hóa như rắn rồng”.
Lúc thu thương lại, Dương tiểu cô nương vẫn không thở gấp, Lưu Thái Bảo lại tự
nhủ:
“Thương pháp của cô nương này không kém chút nào, đáng tiếc sức lực hơi yếu,
rốt cuộc vẫn là phụ nữ !”.
Lúc này vị quý tiểu thư kia sợ thất
sắc cơ hồ núp sau lưng bộc phụ, nói :
“Ái chà! Ta thật hoa cả mắt!”.
Nàng lại hỏi
Dương tiểu cô nương:
“Ngươi không mệt sao?”.
Dương tiểu cô nương nhẹ nhàng đặt
thương xuống, bước qua cười lắc đầu nói:
“Tiểu nữ không mệt”.
Vị quý tiểu thư lại
hỏi:
“Ngươi đã luyện bao nhiêu ngày rồi?”.
Dương tiểu cô nương nói :
“Mới luyện được
nửa năm”.
Vị tiểu thư ngạc nhiên nói:
“Thật không dễ ! Nếu là ta thì ngay cán
thương cũng không nhấc lên nổi !”.
Đức đại phu nhân ở bên cạnh cũng cười nói :
“Không sao, ta thì ngay cán thương cũng không dám đụng tới ! Cháu dâu muội cũng
nhờ luyện võ từ nhỏ, nên bây giờ cầm thương cũng không khó. Luyện võ phải luyện
từ nhỏ mới được, muội vẫn chưa thấy qua vị Du Tú Liên trú ở viện này trước đây!
Tay sử song đao, vọt lên nóc nhà vượt qua tường rào, một mình ruổi ngựa qua lại
giang hồ, bao nhiêu cường đạo đều không phải là đối thủ ! Dáng vẻ rất thanh tú,
nhưng ăn nói hành sự thì không giống phụ nữ chút nào”.
Vị quý tiểu thư hơi mỉm
cười nói:
“Sau này tôi cũng muốn học”.
Đức đại
phu nhân lại cười nói:
“Ấy! Muội học cái này để làm gì ? Bọn
ta vì không có cách nào khác, đại khái muội cũng hiểu cho, là vì ... không dám
không học chút võ nghệ phòng thân !”.
Đức đại phu nhân đang nói, thì con
dâu bà liền mời vị quý tiểu thư xinh đẹp như tiên này vào phòng nghỉ ngơi, uống
trà nói chuyện.
Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo đang
dựa chân tường lúc này mới đi lùi ra cổng.
Vừa đi được mấy bước thì nghe sau
lưng có người gọi:
“Thái Bảo !”.
Nhất đóa liên hoa quay lại nhìn, thấy biểu
huynh Dương Kiện Đường cũng đi ra, tức giận nhìn y nói :
“Ta không bảo ngươi tới
đây, ngươi lại cứ tới. Ngươi nhìn đi, hôm nay làm bao nhiêu trò khó coi ! Ta ở
đây không hề gì, ta đã sắp năm mươi tuổi rồi, lại là thân gia kết nghĩa với nhà
cô ta. Còn ngươi hai ba mươi tuổi còn lén lút nhìn thì là loại người gì ? Hôm
nay vị tiểu thư này là khuê nữ của Đề đốc Chính đường, rất tôn quý, ngươi thấy
rồi chứ?”.
Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo vội nói:
“Ái chà, đại ca ơi, không phải tôi
cố ý gặp cô ta đâu, ai bảo tôi đụng phải làm chi ? Nhà họ không có cửa sau, tôi
muốn trốn cũng không trốn được!”.
Dương Kiện Đường nói:
“Nơi này về sau ngươi nên ít tới, Đức
Khiếu Phong hiện không làm quan nhưng quý nhân qua lại với y vẫn rất nhiều. Nếu
ngươi đụng thêm một người nữa thì không hay đâu, Khiếu Phong tuy không nói gì
nhưng trong bụng chắc cũng không vừa ý”.
Lưu Thái Bảo nghe thế bất giác hơi tức
giận, nói:
“Tôi biết, Đức Ngũ quen không ít
người giàu sang, nhưng Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo tôi cũng không phải là hạng
vô danh tiểu tốt!”.
Dương Kiện Đường nói:
“Ngươi có tên tuổi gì ? Đám vô lại
đầu đường xó chợ mới biết ngươi, chứ tất cả các quan ho tiển hách có ai biết
ngươi ?”.
Lưu Thái Bảo liền vỗ ngực nói:
“Tôi là sư phó dạy quyền trong phủ
Bối lặc !”.
Dương Kiện Đường cũng tức giận nói:
“Ta nói đây đều là để tốt cho
ngươi, ngươi thích nghe hay không cũng được! Còn như ngươi cảm thấy khó chịu,
sư phó dạy quyền cũng chẳng qua là hạng người cấp dưới. Thật ra ở phủ Bối lặc
ngươi còn không bằng Đắc Lộc mà còn muốn bằng vai bằng vế với các đại quan à ?
Thấy tiểu thư của đại môn hộ cũng không biết tránh đi, ta thấy ngươi trước sau
gì cũng gây chuyện thôi”.
Hai người nói tới đó, đã đi qua ba
dãy phố ra tới cửa tây. Dương Kiện Đường thuận theo đường lớn hiên ngang đi.
Lưu Thái Bảo tức giận, lên cơn suốt nửa ngày, chửi “Con mẹ nó!”, kế quay người
đi về phía bắc, trong lòng rất bực bội, thầm nghĩ “Tại sao người ta thì giàu
sang như thế, còn mình thì rủi ro thế này? Loại như cô tiểu thư mới rồi, trừ bề
ngoài dễ coi hơn mình thì có gì nào? Bàn về quyền cước thì một mình mình cũng
đánh được hàng trăm. Nhưng con mẹ nó, thấy người ta là mình phải chui xuống lỗ
nẻ, đôi hài của người ta còn đáng tiền hơn cái mạng mình ! Con mẹ nó, bất công
thật!”. Lại nghĩ “Cho dù con nhãi kia muốn lấy chồng thì cũng không phải là
mình, chỉ cần y thị lấy chồng thì mình sẽ giết chồng y thị chết tươi cho y thị
suốt đời làm góa phụ, vĩnh viễn không thể ăn mặc đẹp đẽ nữa”. Y bị biểu huynh mắng,
bèn trút hết sự tức giận lên tiểu thư sang trọng kia. Nhưng tức là tức vậy, song
không làm gì được.
Người ta là con gái của Đề đốc
Chính đường, chỉ cần cha người ta nói một câu, cái đầu trái bí của Nhất đóa
liên hoa mình cũng rời khỏi cổ ! Chết thì không sợ, chỉ là năm nay đã ba mươi
hai tuổi mà vẫn chưa có vợ ! Nghĩ tới chuyện lấy vợ, Lưu Thái Bảo thấy rất đau
lòng. Y nghĩ “Mình còn không bằng Lý Mộ Bạch, Lý Mộ Bạch còn có Du Tú Liên sử
song đao, mình thì ngay cả một mụ vợ mặt mũi xanh xao biết cầm dao thái rau, lo
cơm nước cũng không có!”.
Trong đầu y suy nghĩ vẩn vơ, lững
thững bước đi, chốc lát đã tới cầu Bắc Tân, lúc ấy chợt nghe một tràng thanh la
keng keng keng vang lên. Lưu Thái Bảo lập tức quên ngay nỗi phiền muộn trong
lòng. Y ngẩng ngay đầu lên nhìn, thấy trước mắt là một đám người xúm xít thành
vòng, ai cũng nghểnh cổ tròn mắt, miệng há hốc, ngẩn người nhìn vào trong vòng
tròn. Trong đám người đó là tiếng thanh la khua vang như đang biểu diễn trò gì
đó rất hay. Lưu Thái Bảo tự nhủ “Trò khỉ đây, chẳng có gì đáng xem!” cũng không
định đi về phía đám đông, nhưng vừa đi lại được hai bước bỗng thấy đám người
xem trò náo nhiệt này đều ngẩng mặt khen hay. Lưu Thái Bảo cũng không kìm được,
quay lại thì thấy một đôi thiết cầu bay lên trên đầu đám người, lớn nhỏ đều có
hình quả táo, một trên một dưới trông rất đẹp mắt. Lưu Thái Bảo nhận ra đó là
Lưu tinh chùy, vật này có thể dùng làm binh khí, người mãi võ trên giang hồ nếu
không có chút công phu quyết không dám diễn trò này.
Lưu Thái Bảo liền tới đám đông,
chen vào chỗ đông người nhất, thấy một người hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng khỏe mạnh
cởi trần đứng giữa đám đông múa Lưu tinh chùy. Loại lưu tinh chùy này buộc chặt
vào một sợi gân hươu, sợi gân rất dài, tay nắm ở giữa rung lên, hai quả thiết
chùy bay lượn trên không. Lại có thể múa sau lưng và toàn thân trên dưới, múa tới
mức người xem hoa mắt, không nhìn thấy sợi gân hươu và thiết chùy, chỉ thấy như
một cái bánh xe gió xoay mau trước mặt. Lưu Thái Bảo cũng bất giác khen một tiếng
“Hay!” rồi thò đầu nhìn người khua thanh la ở bên cạnh, lại càng kinh ngạc !
Thì ra người khua thanh la là một cô nương, vóc dáng nhỏ nhắn, trông như một
cây liễu nhỏ, tuổi không quá mười lăm mười sáu, da ngăm ngăm, dung mạo cũng dễ
nhìn, đầu chải hai bím tóc nhưng trên tóc có không ít bụi bặm. Nàng mặc áo bông
nhỏ vải đỏ, quần ống hẹp vải xanh, đương nhiên là không sạch sẽ, nhưng đôi hài
đỏ mang dưới chân vừa chật vừa nhỏ lại vừa ngay ngắn, có điều mũi hài đã bị
rách.
Tiết tiếu khua thanh là keng keng của
cô nương này để trợ oai cho người mãi võ, người mãi võ có lẽ là cha nàng, múa
Lưu tinh chùy hồi lâu, y thu chùy dừng lại. Con gái y cũng ngừng khua thanh la,
hai cha con hướng về đám người chung quanh xin tiền. Người cha khoanh tay nói:
“Các lão gia quan quân, các vị danh
sư các nơi ! Cha con chúng tôi tới đây xin tiền, là chuyện bất đắc dĩ !”.
Cô
gái đứng cạnh cũng lên tiếng thỏ thẻ góp vào một câu :
“Thật là bất đắc dĩ !”.
Người cha lại nói:
“Vì ở quê bị lụt, vợ bị chết đuối,
tôi mới cùng con lang thang khắp nơi !”
Rồi nói:
“Diễn chút trò vui để xin tiền,
như để kiếm cơm !”.
Cô gái lại nói thêm:
“Như để kiếm cơm !”.
Lưu Thái Bảo cảm
thấy cô gái này rất đáng thương, bèn móc ra mấy đồng tiền quăng xuống đất.
Cô
gái nói :
“Cảm ơn lão gia!”.
Lưu Thái Bảo lại quay người chen đám đông đi ra, vừa
đi vừa nghĩ:
“Vì sao cô nương đáng thương này biết cùng cha mãi võ ?”.
Đi được không xa, bỗng nghe một
tràng tiếng xe lừa lộc cộc vang lên. Lưu Thái Bảo quay nhìn thì thấy từ phía
nam có hai cỗ xe Đại yêu chạy tới, đều do lừa Cúc hoa thanh cao lớn kéo, phía
trước buông rèm, phía sau đều có hai bộc phụ ngồi. Lưu Thái Bảo bất giác ngẩng
nhìn, té ra hai người này chính là bộc phụ theo hầu tiểu thư của vị Chính đường
vừa gặp ở nhà họ Đức. Không cần nói, sau bức rèm cỗ xe đầu tiên nhất định là vị
quý tiểu thư ấy ngồi. Lưu Thái Bảo ngẩn ra, bóng hai cỗ xe đã đi xa, y mới lại
bước đi. Sau lưng còn tiếng thanh la leng keng, y lại chửi thầm:
“Con mẹ nó !”.
Lúc ấy Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo vừa đi vừa chửi thầm, trở về phủ Thiết Bối
lặc ở An Định Môn, tức tối một lúc, uống một chút rượu, múa một bài đao rồi ngủ
một giấc, sau đó thì quên hết mọi chuyện.
Chớp mắt đã qua mười mấy ngày, khí
trời càng lạnh. Hôm ấy là hai mươi tám tháng mười một, là ngày mừng thọ bốn
mươi tuổi của Thiết Tiểu Bối lặc.
Trước cổng phủ xe kiệu đông đặc như
mây, rất nhiều con nhà quý tộc, quan lớn và mệnh phụ phúc tấn, công tử tiểu thư
tới. Trong phủ đánh trống lớn, nhưng vì phòng ốc viện quá sâu, cả tiếng thanh
la bên ngoài cũng không nghe được, một phần vì người làm của các phủ chen chúc
trong phòng ấm uống rượu nói chuyện suốt. Phu kiệu phu xe ngồi xổm ngoài cổng
đánh bài áp bảo ăn tiền, tôi tớ trong phủ cũng đều mặc quần áo mới vui vẻ ra
vào, chỉ có Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo cảm thấy rất chán chường, vì y không
phải là chủ nhân, không phải người làm, càng không phải là khách mời ! Viện
trong y không vào được, hát xướng y cũng thấy chối tai, tiền thưởng thì không
được một đồng, cái chuồng ngựa rộng lại bị rất nhiều ngựa chiếm chỗ nên y không
còn cả chỗ để múa đao. Y vào phòng trực, tôi tớ các phủ đều ở đó ăn uống trò
chuyện vui vẻ, không ai để ý đến y, người nào cũng ăn mặc đẹp đẽ hơn y. Y khoác
một cái áo da dê cũ, ra ngoài chơi vài ván áp bảo với đám phu kiệu, lại bị
thua, trong lòng càng chán nản, lại chửi thầm:
“Con mẹ nó ! Các ngươi không đánh
lại ta đâu!”.
Lúc ấy chợt từ xa vang tới một
tràng tiếng dẹp đường “Đi, đi”. Lập tức bọn phu kiệu đánh bài thu thập hộp xúc
xắc tránh ra xa xa, mấy người đầy tớ trước cổng cũng đều chạy vào nhà. Lưu Thái
Bảo rất ngạc nhiên, nhìn qua phía tây, thấy năm con ngựa cao to chở năm vị viên
sai quan đi tới.
Lưu Thái Bảo vừa nói:
“Đây là quan gì mà khí phái lớn thế ?”
Sau lưng liền có hai người đầy tớ trong phủ kéo nói nhỏ:
“Lưu sư phó, vào trong
mau, vào trong mau!”.
Lưu Thái Bảo còn đang ngạc nhiên đã bị kéo vào phòng trực,
lại nghe ngoài phòng có người nói nhỏ:
“Ngọc đại nhân tới rồi !”.
Lưu Thái Bảo mới chợt nhớ ra, Ngọc
đại nhân chính là Cửu môn Đề đốc Chính đường mới nhậm chức, y bèn bĩu môi nói:
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment