NGỌA HỔ TÀNG LONG - CHƯƠNG 01 - VƯƠNG ĐỘ LƯ - TRUYỆN KIẾM HIỆP
NGỌA HỔ TÀNG LONG
Tác giả : Vương Độ Lư
Thể loại: Kiếm Hiệp
CHƯƠNG 01:
Quyển “Kiếm khí châu quang” bắt đầu
từ khi Lý Mộ Bạch tặng kiếm cho Thiết Tiểu Bối lặc, hứa gả Dương tiểu cô nương
cho Văn Hùng trưởng nam của Đức Khiếu Phong, Lý Mộ Bạch cùng Du Tú Liên tới núi
Cửu Hoa tập luyện điểm huyệt thì kết thúc.
Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã
hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải
bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ
Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt
bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy
chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót,
không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái,
coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì.
Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương
Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm
ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán
là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ
Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm,
Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa
chưởng còn bảo các con không được quên đao pháp Du Tú Liên truyền thụ trước
đây, vả lại còn mời Dương Kiện Đường cứ ba ngày một lần tới tòa trạch viện mà
Du Tú Liên cư trú trước đây dạy thương pháp cho con trai và con dâu.
Thương pháp của Dương Kiện Đường
tuy không dám xưng là đứng đầu thiên hạ nhưng cũng hiếm có địch thủ. Thương
pháp của Ngân thương Tướng quân Khâu Quảng Siêu nổi danh chính là do y truyền
thụ. Thương pháp mà y sử dụng là Lê hoa thương chính tông, còn có tên là Dương
gia thương, danh tướng Lý Toàn thời Tống có ngoại hiệu là Lý Thiết thương, vợ
là Dương thị thương pháp còn tinh thâm hơn, thu nhận rất nhiều đồ đệ. Cho nên
tuy Lê hoa thương biến hóa khôn lường, là lợi khí xung phong hãm trận thời cổ, nhưng
chỗ hiếm có của nó chính là một loại thương pháp của phụ nữ, tức phụ nữ yếu ớt
cũng có thể học được. Thương pháp đã là của họ Dương, Dương Kiện Đường lại là họ
Dương, Đức thiếu phu nhân cũng họ Dương, vả lại đã bái Dương Kiện Đường làm
nghĩa phụ, vì vậy Dương Kiện Đường rất vui vẻ nhận truyền thụ, không đầy nửa
năm, thương pháp của Dương tiểu cô nương đã đại tiến. Đến nỗi Văn Hùng chồng
nàng vì cơ thể ốm yếu, tính lại thích văn không thích võ, còn thua kém nàng.
Hôm nay là tháng mười đầu mùa đông,
khí hậu ở Bắc Kinh đã rất lạnh, nhưng Dương Kiện Đường chỉ mặc bộ áo cánh màu
lam, hai tay cầm thương, múa thương pháp Lê hoa bài đầu. Y nhìn Dương tiểu cô
nương và Văn Hùng, nói:
“Nhìn đây ! Lê hoa bài đầu này dùng
để hộ thân, để đánh bạt binh khí của địch nhân ra, các ngươi nhìn đi!”.
Dương
tiểu cô nương chăm chú nhìn, không thấy cán thương rung động, chỉ thấy ánh bạc ở
đầu thương lấp loáng như những cánh hoa lê. Dương Kiện Đường lại biến đổi
thương pháp, thương pháp luyện là Đánh cỏ tìm rắn phép không sai, Mèo khôn bắt
chuột phá rất hay, Phong tỏa ghìm thương rồi đánh nhứ, Múa thương cho tới mức
như bay, Trá bại quay người cóc vàng rớt ..., bóng thương bay lượn, gió rít vù
vù. Đang luyện đến đó bỗng nghe có người vỗ tay cười nói:
“Thật cao minh! Giỏi thật Thần
thương Dương Kiện Đường, xấp xỉ năm xưa Vương Ngạn Chương!”.
Dương Kiện Đường
ngừng lại, vừa nhìn thấy liền cười nói:
“Ngươi lại tới!”.
Dương tiểu cô
nương và Văn Hùng cũng đều bước lên nhìn người nói, gọi:
“Lưu nhị thúc, người ăn cơm chưa?”.
Người ấy liền ưỡn bụng ra cười nói:
“Mới ăn xong!"
"Thiếu gia và Thiếu phu nhân luyện
võ đi ! Đừng để ta quấy rầy!”.
Người này tuổi khoảng ba mươi, vóc
người thấp nhỏ nhưng vai rất rộng, lưng đùi chắc nịch, mặc áo chẽn ngắn tay bằng
đoạn xanh, quấn vải xanh, ngoài khoác áo bông lớn bằng đoạn xanh, không cài cúc
áo, lưng thắt một dải đoạn xanh thêu hoa trắng thắt chặt eo lưng, ngực áo phanh
ra, trên đầu thắt bím tóc buông lỏng xuống, mặt trắng trẻo, mắt ba góc, mũi nhỏ,
trên mặt luôn có vẻ cười cợt. Người này là anh hùng nổi tiếng ở kinh vài năm
nay, họ Lưu tên Thái Bảo, ngoại hiệu là Nhất đóa liên hoa. Y là biểu đệ của
Dương Kiện Đường, người Diên Khánh, trước đây từng học Lê hoa thương với biểu
huynh, cũng từng làm bảo tiêu ba ngày rưỡi. Nhưng y thích chơi gái đánh bạc,
rơi rụng thành kẻ hạ lưu, thường ăn cắp tiền của Dương Kiện Đường, liền bị
Dương Kiện Đường đuổi đi. Y đi hơn mười năm, Dương Kiện Đường cũng không biết y
sống chết ra sao, thật sự quên y rồi, nhưng giữa mùa xuân năm ngoái bỗng nhiên
y xuất hiện ở Bắc Kinh. Trước tiên y tới thăm Đức Khiếu Phong, sau lại yết kiến
Khâu Quảng Siêu rồi nói:
“Tới Bắc Kinh chủ yếu để tìm Lý Mộ
Bạch tỷ thí võ nghệ”.
Nhưng vì Lý Mộ Bạch không ở Bắc
Kinh nên không ai đếm xỉa tới y, y lang thang đầu đường xó chợ, chuyện gì cũng
kiếm cớ đánh nhau với người ta.
Dương Kiện Đường phát hiện ra, liền
gọi y tới tiêu điếm, nhân vì y phiêu bạt ở bên ngoài hơn mười năm lại học được
một thân võ nghệ, liền cho y làm tiêu đầu. Y thật không muốn làm, vẫn sống bừa
bãi trên đường phố. Một hôm chắc là y cố ý, trên đường phố chỉ một mình đánh
nhau với mười mấy tên vô lại, va vào kiệu của Thiết Tiểu Bối lặc, Thiết Tiểu Bối
lặc thấy võ nghệ của y rất giỏi, bèn đưa y về phủ. Vừa hỏi thăm, biết y là biểu
đệ của Thần thương dương Dương Kiện Đường, biết Lý Mộ Bạch chưa tới Bắc Kinh,
bèn cười cười giữ y ở trong phủ làm sư phó dạy quyền. Kỳ thực hiện tại Thiết Tiểu
Bối lặc đã trở thành nhân vật quan trọng trong triều, không còn múa kiếm vung
gươm ruổi ngựa thả ưng nữa.
Lưu Thái Bảo không có việc gì để
làm, mỗi tháng lãnh ba lượng bạc, cải trang thành kẻ giàu sang, suốt ngày lê la
ở trà đình tửu điếm can thiệp chuyện bất bình, dính dấp vào những chuyện không
đâu. Vì vậy tới kinh không đầy hai năm, người ở kinh không ai không biết tiếng
Nhất đóa liên hoa! Cứ mỗi ngày ba, sáu, chín y tới đây xem biểu huynh dạy võ,
như hôm nay lại tới, Dương Kiện Đường bèn nói:
“Muốn xem cũng được, nhưng chỉ được
đứng một bên, không được nói nhiều!”.
Lưu Thái Bảo mỉm cười, Văn Hùng và Dương
tiểu cô nương cũng đều cười không ngậm miệng lại được. Vì họ đều cảm thấy gã
Lưu Thái Bảo này rất hoạt kê, chỉ cần y tới là có thể khiến mọi người vui vẻ.
Lúc bấy giờ Dương Kiện Đường tỏ vẻ nghiêm nghị, như không nhìn thấy y, lại múa
hai bài thương. Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo đang đứng bên cạnh không kìm được
nói:
“Hay! Hay! Cao minh quá!”.
Dương Kiện
Đường thu thương lại, bảo vợ chồng Văn Hùng ra luyện. Văn Hùng và Dương tiểu cô
nương cùng cúi đầu cười, như không còn sức để cầm thương. Dương Kiện Đường bèn
dí cán thương vào hông Lưu Thái Bảo nói:
“Cút, cút ! Con khỉ nhà ngươi mà
còn ở đây thì họ không luyện được đâu. Cút !”.
Lưu Thái Bảo cười nói:
“Tôi không nói gì là được rồi ! Chẳng
lẽ chỉ xem thôi cũng không được à ? Thật chẳng có đạo lý gì!”.
Nhưng sau lưng bị
cán thương ấn vào, y không thể không bước đi.
Không ngờ vừa ra trước cổng, còn
chưa ra khỏi bậc cửa, chợt thấy có mấy người phụ nữ đang đi vào, Dương Kiện Đường
lập tức thu cán thương về, không dí vào y nữa. Lưu Thái Bảo cũng giật mình, vội
lùi lại núp dưới chân tường xa xa, Văn Hùng và Dương tiểu cô nương đang cười bò
ra đều nín lại, cả hai bỗng nhiên cũng lập tức nghiêm sắc mặt, đặt thương xuống,
đứng thẳng người lên. Nguyên người phụ nữ trung niên mặc trang phục Bát kỳ đi đầu
chính là Đức đại phu nhân vợ Đức Khiếu Phong, theo sau là một tiểu thư trẻ tuổi,
lại dẫn theo hai bộc phụ ăn mặc rất chỉnh tề. Dương Kiện Đường theo lệ phía về
Đức đại phu nhân vái dài, Đức đại phu nhân cũng theo Kỳ lễ khuỵu chân xuống, rồi
chỉ về phía sau nói:
“Đây là Tam cô nương trong phủ Ngọc
đại nhân, muốn xem con dâu ta luyện thương”.
Lúc này Lưu Thái Bảo dựa chân tường
vừa nghe nói, không kìm được rùng mình một cái, nghĩ thầm:
“Cha mẹ ơi ! Hôm nay mình thật đã gặp
khách quý đây ! Thì ra đây là tiểu thư của Ngọc đại nhân !"
"Ngọc đại nhân là Cửu môn Đề đốc Chính
đường tân nhiệm, hiển hách lắm đây ...”.
Kế đó Nhất đóa liên hoa liếc đôi mắt
ba góc qua vị tiểu thư kia một cái, y càng cảm thấy phải tìm một chỗ khuất ở
góc tường núp mới được, chỉ vì vị tiểu thư này quả là “Hằng Nga nơi cung
trăng”.
Nàng khoảng mười sáu mười bảy tuổi,
thân người thon cao mà yểu điệu, khoác áo khoác rộng màu xanh nhạt, không biết
là loại đoạn gì, chỉ cảm thấy lộng lẫy chói mắt, đại khái là bằng lông ngân thử,
bên trong là áo bào kiểu Bát kỳ màu đại hồng thêu hoa. Bàn chân không bó, đi hài
cao, các cô nương người Bát kỳ đều mang hài gấm thêu chỉ vàng như thế, còn đính
thêm những hạt pha lê nhỏ lóng lánh, trên đầu đại thể chải thành bím, bím tóc
đương nhiên giấu trong áo khoác, chỉ để lộ ra những sợi tóc mai đen nhánh. Hai
bên tóc mai còn giắt một con chim phượng tết bằng nhung đỏ, mỏ ngậm một chuỗi hạt
trân châu nhỏ sáng lấp lánh. Dung mạo của nàng càng xinh đẹp hơn y phục.
Gương mặt trái xoan, sống mũi cao,
mắt to, đôi mày thanh tú, vẻ ung dung hoa diễm này chỉ có thể sánh với mẫu đơn
trong các loài hoa, nhưng mẫu đơn không xinh đẹp bằng nàng. Lại có thể sánh với
phượng hoàng trong các loài chim, phượng hoàng chưa ai từng thấy qua, nhưng
cũng khẳng định không ung dung quý phái như nàng, lại như trăng rằm trên mặt
sông, mây xuân trên núi Thái Sơn, tóm lại không cách nào tả nổi. Trong lòng Lưu
Thái Bảo chỉ nghĩ tới Hằng Nga, nhưng y không dám nhìn vị Hằng Nga này một cái.
Lúc này Dương Kiện Đường khép nép
bước qua một bên khoác áo dài vào, cài hết cúc lại, Văn Hùng và Dương tiểu cô
nương đều bước qua quỳ xuống thỉnh an vị quý tiểu thư kia, cả mí mắt cũng không
dám ngước lên. Đức đại phu nhân nhìn con dâu nói:
“Tam cô ngươi nghe nói ngươi đang
luyện thương ở đây, cảm thấy rất mới lạ, nên bảo ta dẫn tới xem xem ! Ngươi cứ
luyện vài chiêu cho thuần phục, mời Tam cô xem xem!”.
Bà lại nhìn sang vị quý
tiểu thư đó cười nói:
“Mời Tam muội muội vào phòng ngồi,
xem cháu dâu cô luyện võ qua cửa kính là được, chứ ở ngoài lạnh lắm !”.
Vị quý
tiểu thư đó lại lắc đầu, mỉm cười nói:
“Không cần vào phòng, tôi không thấy
lạnh, tôi đứng xa một chút xem là được !”.
Nàng lùi lại mấy bước, đón lấy cái lồng
ấp bằng vàng từ tay một bộc phụ, rồi hơ tay lên, khép vạt áo lại, lại liếc Lưu
Thái Bảo một cái.
Lưu Thái Bảo luống cuống chỉ hận
không thể nhảy qua tường mà chạy trốn, tự nhủ
“Mình là loại người nào, sao có
thể nhìn vị tiểu thư xinh đẹp thế này?”.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment