LAU LÁCH VEN SÔNG - CHƯƠNG 01 - ĐINH NGỌC HÙNG - TRUYỆN THIẾU NHI
LAU LÁCH VEN SÔNG
Tác giả: Đinh Ngọc Hùng
Thể loại: Truyện ngắn, truyện teen
CHƯƠNG 01: DÒNG SÔNG KINH THẦY VÀ NỖI ẤM ỨC
Thằng Ca cầm viên đá cuội ném nhanh
về phía bờ lau, nơi Mình Đất đang gặm cỏ. Vừa bơi vào lại bị ném, Mình Đất nhảy
dựng lên, lạng ra xa.
- Hãy để cho nó yên!
Mín gào đến lạc cả giọng. Thằng Ca
quay lại nhìn bộ mặt thảm hại của Mín, khiêu khích.
- Sao? Cuối cùng mày cũng xót ruột
rồi hả? Vậy sao không dám thách đố cùng tao? Nếu sợ thì nhận thua đi!
- Tao không sợ!
Mín nói cứng.
- Vậy hãy bơi sang bên kia sông mà
lùa con vật bẩn thỉu của mày về. Cút sang bên kia sông.
Mỗi câu "cút sang bên kia
sông" thằng Ca lại nhặt một viên đá cuội ném tới tấp về phía Mình Đất. Bị
ném dồn dập, Mình Đất trầm mình, lảng ra khỏi bờ lau, thả người xuôi theo dòng
chảy của con sông, còn đầu thì ngoái nhìn những hành động của lũ trẻ trên bờ.
- Thằng cóc! Trả mày những đồng tiền
giấy này. Từ nay, không thèm chơi với một thằng tồi như mày nữa.
Mín móc túi quần lôi ra xấp
"tiền" gấp bằng giấy vở học sinh ném xuống trước mặt thằng Ca. Đó là
"tiền" Mín thắng được nó trong trò chơi đánh cài hồi nãy. Thằng Ca chộp
lấy, đút vội vào túi. Nó gườm gườm nhìn bộ mặt đã xuống hết nước của Mín thủng
thẳng:
- Còn đồng xu cái nữa, đưa nó đây!
- Đừng hòng!
Mín đưa tay xuống giữ
túi quần có đồng xu cái
- Nó là của tao chứ không phải là của mày.
- Chúng mày đâu!
Thằng Ca quay lại
lũ trẻ sau lưng nó
- Hãy ném đuổi con vật bẩn thỉu kia sang sông xem nó có phải
bơi không.
Cả bọn thi nhau nhặt đá ném Mình Đất.
Thằng Tuynh và thằng Đoài nãy giờ nép như gián đất, len lén nhìn thằng Ca, lại
nhìn Mín. Mín biết, chúng nó cũng như Mín, đang ở trong hoàn cảnh khó xử.
- Này, con trai gì mà hùa nhau bắt
nạt người ta thế? Người ta thả trâu thì bận gì đến mà gây gổ?
Keng nãy giờ ngồi ở bụi tre theo
dõi cuộc xô xát bất bình đứng dậy, dang tay chắn trước mặt cả bọn.
- Con nhóc!
Thằng Ca bước lại xô
Keng ngã xuống đất
- Đây đâu phải việc của mày mà chen vào? Mày thích bênh nó hả?
Nhặt phân trâu mà cũng lắm chuyện. Cho mày chừa cái thói chõ miệng vào việc của
người khác.
- Á!
Keng kêu lên vì đau. Lá tre, đất
phù sa dính đầy quần áo. Hai khóe mắt Keng đã rơm rớm.
- Không được động đến Keng!
Mín
xô tới nắm chặt lấy tay thằng Ca
- Bơi thì bơi chứ sợ gì?
Thằng Ca cười gằn:
- Mày sợ tao làm đau con ranh của
mày hả? Được, nhưng tao báo trước: đồng xu cái sẽ là của tao đấy!
Bọn trẻ khoái trá kéo ào xuống bờ
sông, chờ đợi một trò hấp dẫn. Chẳng thèm để ý đến điều kiện của thằng Ca, Mín
cúi xuống nâng Keng dậy, phủi hết lá tre và cát bết trên người, trên tóc của
Keng. Ấm ức, Keng bật khóc.
- Keng cứ kệ Mín, xen vào làm gì để
nó bắt nạt. Thôi đừng khóc. Khóc chỉ tổ chúng nó cười thêm thôi.
- Mín biết thừa ở làng, nó là thằng
bơi giỏi nhất, sao lại chấp nhận lời thách đố của nó làm gì?
Mín quay đi không muốn Keng thấy sự
bối rối của mình. Nếu Mín không chấp nhận thách đố, nó sẽ cười vào mặt Mín. Vả
lại, Mín biết nó còn muốn chứng tỏ cho đám nhóc kia biết đứng đầu ở đây. Mới rồi,
nếu Mín không chấp nhận, chắc nó sẽ trút hết tức tối lên đầu Keng.
- Đừng lo, Mín bơi được.
Mín quả quyết đứng dậy, bước xuống
bờ sông. Thằng Tuynh, thằng Đoài cũng từ đâu đó nhập vào đám đông. Buổi chiều,
dòng Kinh Thầy đã bắt đầu sậm lại. Bờ lau ven sông cũng vì thế mà xao xác hắt
hiu. Đám trâu làng đã ngược lên tận bãi trên thượng lưu. Thằng Ca cởi phăng áo,
xoa xoa bụng, vênh vênh nhìn Mín. Cái đầu tổ quạ và mớ tóc vàng hoe, cứng ngắc
như đuôi bò của nó càng làm bộ mặt nó thêm câng câng. Thằng Ca là con lão cả Hộ,
đang học lớp bốn thì nó bỏ, ở nhà chăn trâu cắt cỏ. Từ một đứa trẻ nhút nhát,
suốt ngày bị bắt nạt, nó trở nên lầm lì, ít nói từ lúc nào chẳng rõ. Không hiểu
sao, đám trẻ trâu trong làng sợ nó ra mặt. Có lẽ sau cái lần nó đánh bại đứa đứng
đầu đám trẻ làng Mây. Nó hiềm khích với Mín chắc vì có lần Mín dám ném con trâu
mộng của nó và Mín đã thắng nó trong trò chơi đánh cái lúc trước.
Thấy Mín còn lần chần trên bờ, thằng
Ca hất hàm:
- Sao? Rét rồi hả?
Nhìn những cái vực xoáy thỉnh thoảng
lại ục lên từ đáy sông, Mín cũng thấy chờn chợn. Keng cũng đã đến chỗ tụi trẻ,
từ phía sau lặng lẽ nhìn Mín. Keng muốn can Mín nhưng thấy vẻ mặt thằng Ca lại
không dám.
Thằng Ca đã xuống nước, hụp lặn tại
chỗ. Bọn trẻ reo hò. Mín đã cởi xong chiếc cúc áo thứ hai nhưng nửa muốn cởi tiếp,
nửa lại muốn đóng vào. Giá như bây giờ bóng tối sụp xuống thật nhanh hay dòng
sông chỉ là cái ao tù trước cửa nhà Tú thì Mín sẽ thấy vững dạ hơn...
- Thằng oắt, mày định chọc tao chắc?
Hay mày muốn tao phải lôi mày dìm xuống sông?
Giọng thằng Ca the thé. Nó vục nước
hất vào Mín khiến Mín ướt sũng. Cảm giác bị bất ngờ làm Mín định quay đầu bỏ chạy
nhưng tự đáy lòng, cơn tự ái dâng lên làm mặt Mín đỏ bừng. Không thể để cho nó
cười nhạo mình được. Nghĩ vậy, Mín để cả quần áo nhảy tùm xuống nước. Lũ trẻ
trên bờ được thể lại rộ lên ầm ĩ.
- Được lắm!
Thằng Ca gằn giọng
-
Mốc là cái phao cắm ngoài doi cát kia. Thằng nào bơi ra đó cầm được lá cờ về,
coi như là thắng. Này! Cẩn thận không ba ba thuồng luồng nó rút chân đấy, oắt
con ạ!
- Thằng cóc! Tao không phải là oắt
con.
Mín hét lên rồi nhoài mình vào dòng
nước. Nhanh như cắt, thằng Ca cũng nhoài theo. Mín không hay bơi qua sông chơi
như những đứa khác bởi Mín sợ màu nước sông, sợ những cuộn nước bất thình lình
từ dưới đáy trồi lên sủi ùng ục. Hôm nay, mọi nỗi sợ vụt biến đâu mất, chỉ còn
chiếc phao tiêu cắm ngoài cồn cát bập bềnh như thách thức. Nhưng, có lẽ cái
thách thức lớn nhất chính là vẻ hống hách cùng bộ mặt câng câng của thằng Ca.
Mín dùng hết sức của đôi cánh tay sải trên mặt nước. Lệch sang trái một chút về
sau, thằng Ca cũng đang bơi hùng hục như một con trâu nước.
- Ê... ê... ê...
Tiếng lũ trẻ
trên bờ rộ lên như chợ vỡ.
- Mín ơi! Cố lên! Cố lên!
Mín nhận ra tiếng con gái của Keng.
Ừ! Mín đang cố. Hình như đôi cánh tay Mín đang đờ ra. Không phải chỉ có tay mà
cả chân Mín cũng chìm dần. Nước, nước từ đâu cứ dìm Mín xuống. Ôi! Thằng Ca vừa
bám sau Mín, giờ sao không thấy? Mín lật người bơi ngửa. Tư thế ngửa giúp cho
Mín không bị chìm trong nước. Hay thằng Ca lừa Mín rồi bỏ cuộc? To mồm thế mà
cũng chỉ là thằng hèn sao? Chợt Mín rùng mình. Nước chỗ này sao trừng lên dữ
quá. Mín đã ở đoạn nào rồi? Giữa dòng chảy sao? Hay là quay lại? Mín cố mở mắt
ngoái nhìn phía bờ. Không được. Giờ vào bờ còn khó hơn là bơi tiếp. Ở đó có một
doi cát gần nhô lên khỏi mặt nước. Bơi ra đó sẽ có chỗ nghỉ chân. Còn thằng Ca?
Mặc nó! Mín phải cố bơi lại chỗ cái phao để nghỉ lấy sức đã.
Bóng mặt trời chìm
trong nước hắt ánh nắng chói lói vào mặt Mín. Mắt Mín hoa lên, toàn thân Mín
như con cá trúng thương bị dòng nước vần đi. Đầu Mín vo vo như có hàng ngàn con
muỗi. Tay Mín quờ quạng như cố tìm lấy một vật bấu víu. Đâu rồi? Cái gì xào sạo
trong tay Mín như là... Cát! Đúng là cát rồi! Mín lấy hết sức lật người bò trên
doi cát. Vậy là Mín vừa thoát khỏi thủy thần. Từ bờ trông ra cái phao tiêu chỉ
một đoạn, vậy mà bơi mãi mới tới. Suýt nữa Mín đã bị dòng nước cuốn đi. Thằng tồi!
Nó thách Mín, vậy mà bỏ cuộc. Nghĩ đến cuộc thách đố, Mín lại nhớ đến lá cờ cắm
trên chiếc phao tiêu. Ôi! Chiếc phao tiêu bập bềnh kia mà lá cờ vàng cắm trên
đó đã biến đâu mất? Chẳng lẽ gió đã mang nó đi? Mín bò lại chỗ cọc phao:
- Oắt con!
Tiếng thằng Ca gọi giật
từ phía sau
- Mày có thấy cái gì trong tay tao đây không? Một thằng như mày làm
sao đòi thắng tao?
Mín thần người. Lạ quá! Sao cây cờ
lại ở trong tay thằng Ca? Rõ ràng Mín đã nhìn khắp mặt sông không hề thấy nó.
Chẳng lẽ thằng đó có phép biến hình?
Thằng Ca thích chí cười sùng sục rồi
huơ lá cờ lên. Đám trẻ trên bờ hò hét inh ỏi. Vậy là Mín đã thua trong trò này.
Chắc Keng thất vọng vì Mín lắm.
- Thằng thua!
Thằng Ca đã bơi vào
bờ, vung cây cờ lên, giọng hách dịch
- Mày còn đứng đó đến bao giờ? Chẳng lẽ để
tao ra đón chắc?
Mín chợt nhận ra mình đang còn đứng
ở doi cát giữa sông. Mặt trời xuống dần. Gió nồm nam lồng lộng mát thấu xương.
Một mình giữa sông nước mênh mông, tự dưng Mín cảm thấy cô độc. Nỗi sợ tự đâu
đó trong lòng lại dâng lên sởn gai ốc. Mín lập bập dò xuống bờ cát.
- Mín ơi! Cẩn thận đấy!
Keng trên bờ gọi đến lạc cả giọng.
Bước chân Mín chợt hẫng hụt khiến Mín lùi ngược trở lại. Mín tưởng mình vừa thụt
xuống một cái hang thuồng luồng hay miệng một con quái vật mà chỉ ở dưới một
chút là những chiếc răng nhọn lởm chởm đang chờ.
- Mín ơi, gần cột phao có cây chuối
đấy! Nhanh lên, trời sắp tối rồi!
Keng giục.
Mín đã nhận ra một cây chuối bị nước
cuốn từ thượng lưu về mắc ở đế sắt của chiếc phao. Đang lội về phía cây chuối,
chợt bước chân Mín dừng lại. Nếu bây giờ Mín bơi vào bờ bằng cây chuối, chắc thằng
Ca và bọn trẻ sẽ hả hê lắm. Chúng sẽ coi Mín chẳng ra gì. Nhưng dòng Kinh Thầy
mênh mông thế này, Mín sẽ vào bờ bằng cách nào? Mặc, dù sao thì Mín cũng đã
thua cuộc. Chúng nó cười cũng đến vậy. Mín trườn đến ôm lấy cây chuối, bơi.
Mín vào đến bờ, lập tức Keng chạy
xuống ngay:
- Mín có làm sao không? Keng lo
quá!
Mín uể oải ngồi phệt xuống bờ đất,
mặt mày ủ ê. Thằng Ca cùng bọn trẻ kéo lại chỗ Mín ngồi:
- Mày thua rồi! Đưa đồng xu cái của
mày đây!
Mín ngậm ngùi móc túi lấy ra đồng
xu cái. Thằng Ca chộp lấy, nhảy cẩng lên. Nó khoát tay ra lệnh cho lũ trẻ:
- Về thôi chúng mày ơi!
Bọn trẻ ùa theo thằng Ca lùa trâu về
con đường dẫn vào làng. Mín nhận ra cả thằng Đoài và thằng Tuynh. Vậy là chúng
nó đã đứng hẳn về phía thằng Ca.
Bãi đê chỉ còn lại có Mín và Keng.
Đàn trâu về hết, Mình Đất mới dám lò dò lên bờ thủng thẳng gặm cỏ. Dòng Kinh Thầy
vẫn êm đềm chảy. Bên kia sông, những sợi khói lam chiều bốc lên từ làng chài
như sợi dây nối giữa thinh không với mặt đất. Vài cánh cò kiếm ăn đâu đó chấp
chới bay về đậu trên những bờ tre quanh đầm. Bóng tối nhẹ nhàng buông xuống
làng quê...
- Về thôi Mín!
Keng rụt rè lay
vai Mín.
- Keng về trước đi!
- Không! Keng muốn cùng Mín về cơ.
- Tôi bảo Keng mặc tôi mà. Mín
không cần Keng ở đây đâu! Keng thừa biết Mín thế nào cũng thua, bị bọn nó cười
vào mặt...
Keng không nói, mắt rơm rớm.
Vậy là đồng xu cái Mín giữ bao năm
nay đã bị thằng Ca lấy mất. Đồng xu cái đó Mín đã phải đi dọc bờ sông bao ngày
để gom những mảng lưới rách trôi giạt của người làng chài lấy những miếng chì
nhỏ xíu đổ thành.
- Ca! Mày chờ đấy!
Mín vùng đứng dậy hét với theo bóng
những con trâu khuất vào trong làng. Gần đấy, Mình Đất vẫn đang lụi cụi gặm cỏ.
Tội cho nó, suốt ngày bị con trâu đực mộng của thằng Ca xua đuổi, không bao giờ
dám ăn trên bờ cùng đàn. Là kẻ yếu thì ở đâu cũng phải chịu thiệt thòi. Mình Đất
vì yếu nên suốt ngày bị con đực mộng xua đuổi. Suốt ngày, Mình Đất phải trầm
mình xuống nước nên lúc nào nó cũng bê bết đất. Nó mang cái tên Mình Đất là vì
thế. Mín rất tức con đực mộng của thằng Ca. Đã mấy lần, Mín thẳng cánh vụt nó
khi nó dám đuổi Mình Đất chạy hoảng quanh bãi...
Mải nghĩ, Mín quên bẵng Keng đang lầm
lì ngồi trông ra sông. Thì ra Keng vẫn nhất quyết không chịu về thật. Mín đứng
dậy đi lại chỗ Keng:
- Chưa về à?
Keng ngước đôi mắt giận dỗi lên
nhìn Mín. Mín gợi chuyện làm lành:
- Vừa nãy, không hiểu tại sao lúc
bơi, nhìn quanh không thấy thằng Ca đâu, vậy mà khi ngoảnh lại đã thấy nó ở đằng
sau cầm cây cờ. Keng ở trên bờ có biết không?
- Biết chứ! Mín bơi nên không quan
sát được. Thằng Ca ngày nào nó cũng tắm sông nên Mín thua nó cũng phải. Lúc hai
người gần nhau, nó trầm mình ngụp xuống mất tăm. Mãi lúc sau thì nó đã ngoi lên
ở chân cột phao rồi. Lấy xong lá cờ là nó lặn một hơi vào. Lúc Mín chới với,
Keng cứ tưởng anh chết đuối, sợ quá!
- Thảo nào! Mà sao lúc nãy không về
đi?
- Keng ghét cái tính của thằng Ca
nên chẳng thèm chơi với chúng nó. Thôi, về đi Mín!
- Ừ, về.
Mín đứng dậy lững thững đi. Chợt nhớ
ra, Mín quay lại chỗ Keng.
- Để đấy Mín gánh cho, Keng ra dắt
Mình Đất đi.
- Thôi, Keng gánh được mà. Keng
gánh quen rồi.
- Quen gì gánh phân trâu? Thôi, đưa
đây không tí nữa tụt mãi đằng sau, không ai chờ được.
Keng cười, hạ đôi quang gánh xuống,
chạy lại dắt Mình Đất. Mín ghé vai gánh đôi quang lên. Khiếp, nặng thế mà Keng
nhỏ thó vẫn gánh nó hằng ngày.
Ngôi sao hôm đã mọc phía tây. Trên
con đường vắng ngắt chỉ còn hai đứa trẻ, một con trâu lầm lũi vào làng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment