GIA TÀI NGƯỜI MẸ - CHƯƠNG 14 - DƯƠNG NGHIỄM MẬU - TRUYỆN THIẾU NHI
GIA TÀI NGƯỜI MẸ
Tác giả : Dương Nghiễm Mậu
Thể loại: truyện thiếu nhi, teen, tình cảm.
CHƯƠNG 14:
Mọi người choàng dậy chạy ra. Tuấn
dựng chiếc ghế lên ôm ngang người Nhẫn rồi cắt đứt sợi dây, chàng cởi thòng lọng
rồi đặt Nhẫn xuống giường. U Tám sờ vào người và kêu khe khẽ tên Nhẫn. Còn
nóng. Tuấn làm cử động tay cho Nhẫn và sau một lúc Nhẫn đã thở được một cách mệt
nhọc, Thạch đứng tựa lưng nơi cửa :
- Cái điệu chết giả vờ này tao lạ
gì.
- Giả vờ! Nó giả vờ để làm gì?
Chính anh đã tìm cách để giết nó một cách không dao. Anh phải biết rằng chính
anh là kẻ giết người!
- Ai bảo mày vậy?
- Hay chính mày là người muốn giết
tao trước tiên?
- Đúng rồi.
Vừa nói Tuấn vừa cầm lấy con dao và
nhảy ra, Thạch lùi ra ngoài la lên.
- Nó giết tôi.
Tuân xô cửa đuổi, Nhược chạy theo
và thuận chân ngáng cho Tuấn ngã xuống. Thạch chạy vào phòng mẹ. Nhược giằng lấy
dao của Tuấn.
- Anh điên sao?
- Không, tao không điên chút nào hết,
tao không thể chịu được nó hơn nữa. Nó tốt gì với mày mà mày còn cản tao. Để
nguyên tao cho nó một nhát.
- Tại sao chúng ta còn làm cho mẹ đau
lòng? Trong phòng bà mẹ, Thạch bật đèn sáng đứng khóc :
- Mẹ thấy chưa, thằng Tuấn nó muốn
giết con.
Tuấn và Nhược chạy vào :
- Mẹ biết không, chính nó làm Nhẫn
treo cổ.
Bà mẹ vén màn nhìn ra :
- Nhẫn còn sống không? Bế nó vào
đây cho mẹ. Cháu Dũng khóc ở phòng bên chạy ra đi tìm u Tám. Trong gian phòng,
bà mẹ buồn bã nhìn mặt từng đứa con và cháu.
Bà hỏi u Tám :
- U đã sống với tôi bao nhiêu năm rồi
nhỉ?
- Hơn ba chục năm, thưa bà.
- Hơn ba chục năm, bao nhiêu thay đổi,
chồng con, hoạn nạn, lửa đạn, đói khát và chết... Cũng may cho u là không có một
người con nào để u còn ân hận là không có con. Một mối ân hận hạnh phúc.
- Dù vậy tôi vẫn muốn là một người
mẹ, một người mẹ có các con. Tôi vẫn nghe nói: cha mẹ sinh con ai dễ sinh lòng.
Bổn phận chỉ có thế...
Nhẫn tỉnh dậy bên người mẹ, nàng
khóc nhỏ rồi dần dần lớn thêm, tiếng khóc nghẹn ngào u uất, bà mẹ vỗ tay lên đầu
Nhẫn.
- Sao con dại dột thế, sao con lại
phí thân con, mẹ mang nặng đẻ đau, nuôi con cho được khôn lớn thế này lẽ nào
con để cho mẹ phải chôn con nữa. Mẹ có bao giờ không thương con. Con tủi thân,
mẹ biết. Nhưng mẹ khổ hơn con hay con khổ hơn mẹ, nếu như con thì mẹ chết từ
bao giờ rồi, chết từ khi con còn là một hòn máu kia.
- Sao mẹ không chết từ khi
đó, mẹ còn sinh con ra làm gì để mẹ khổ, để con khổ vì hắt hủi, đày đọa. Chỉ có
mình mẹ thương con, nhưng mẹ chết con biết ở với ai? Vậy con nên chết. Con chết
để mẹ chết rồi không còn phải lo gì cho con. Con chết để mọi người được vừa
lòng, vì chẳng lẽ họ phanh con ra làm từng mảnh để trả thù bố con, để làm vui
lòng người đã chết, làm vui lòng mẹ, ấy các anh tưởng như thế. Con chết để các
anh khỏi mang tiếng độc ác với mọi người...
- Mẹ thấy không, những người đang đứng
đây, họ nhìn con ra sao? Con sống làm gì? Số phận chỉ có quyền lực và sự sống, con
chống sao được. Con chết đền tội thay bố con, một người bố con không biết mặt,
biết tên. Bố con như một bí ẩn, vô danh của sự tàn ác hung bạo. Mẹ, mẹ để con sống
làm gì?... Các anh, các người muốn tôi chết lắm mà, sao các anh không giết ngay
tôi đi cho xong. Ôi giả dối, hèn hạ và đê tiện biết chừng nào? Tôi phải, tôi phải
chết...
Không khí ngất ngư những khoảng trống
vô nghĩa, bay nhảy những sự thật bi đát, như bộ mặt một thế giới xa lạ một hôm
bỗng lộ diện. Như ngọn núi êm đềm hiền lành một hôm rung chuyển, bốc lửa và
phun khói. Cơn biển động che giấu bao năm dồn chứa, tích tụ lại cho đến lúc dựng
lên lầm lì khốc liệt vẻ chống trả ngang ngược tàn nhẫn.
Những người chết đã đứng
dậy, những sự thật phơi trần vẻ nhầy nhụa bi đát, những ung nhọt bệnh hoạn hôi
thối. Sự giả dối tan đi vẻ son phấn hào nhoáng. Bức màn đỏ tiền trường bị xé
rách nát giữa đêm phơi vẻ mỏi mệt, tàn tạ, hỗn độn và u tối của hậu trường.
Cháu Dũng nấc từng hồi ôm lấy u Tám. U Tám đau nhừ chân tay rời rã.
Ba mươi
năm, ngần ấy thời gian bỗng nhiên u thấy mau chóng, giấc mơ của một quá khứ che
kín mang nhiều ảo tưởng như dựng ngược, tấm gương chan hòa ánh sáng thành cũ mốc
rạn vỡ. U Tám chập chờn thấy sự mệt nhọc xâm chiếm, sự mệt nhọc tích tụ đứng kề
một bên bây giờ như ôm chầm lấy u một cách đột ngột. U sẽ chết giữa cảnh tan
hoang, u sẽ chết nhọc nhằn và trần truồng. Rồi cháu Dũng? U Tám không muốn nghĩ
nữa. U ôm chặt Dũng vào lòng. Nhẫn ngồi dậy quay lưng ra phía bà mẹ. Nhược ngồi
ôm thành ghế :
- Các anh về mang bao hạnh phúc cho
mẹ. Tôi chẳng thế nào nghĩ được.
Tuấn ở cửa tiến vào phía bàn.
- Tôi đã khổ ở đây, dù vậy tôi
không oán ai. Tôi chỉ oán những người đã chết, những người đã để lại hậu quả
này. Mẹ phải được hạnh phúc. Mọi điều, tất cả mọi điều tại nơi thằng Thạch.
- Tại sao?
- Chính mày, chính mày đã về đây với
ý định tranh giành thù hận, ý muốn chia rẽ, tàn phá. Mày làm nhục tao, làm khổ
mẹ, khổ Nhẫn, bất công với Nhược, tàn nhẫn với cháu Dũng và u Tám. Mày đã làm
Nhẫn tự tử.
- Còn mày, con dao kia mày dùng để
làm gì, mày dùng để cắt cổ bố mày phải không?
- Đó, trước mắt mẹ mày còn nói thế
được. Còn gì mày cứ nói tiếp nữa đi. Tao không sợ bất cứ một điều gì. Nhất là
những điều đó do mày nói ra. Người sống còn không dung được thì người chết coi
mày ra sao nữa.
- Điên, mày đừng ngụy biện. Mày có
dã tâm. Mày muốn hưởng cái gia tài này. Mày giả bộ nhân nghĩa, hòa hiếu để mua
lòng mẹ, mua lòng chúng nó, nhưng mày không bịp được tao...
Tuấn tiến nhanh đến phía Nhược dằng
lấy con dao cầm ngược trong tay. Nhược bất thần không kịp đề phòng định cướp lại
bị Tuấn xô ngã. Thạch lùi lại sau bàn thủ thế. Nhẫn quay lại trợn mắt kêu thét
lên :
- Các anh giết nhau ở đây sao?
Tuấn bình tĩnh tiến tới phía bàn và
đâm mạnh mũi sao xuống. Con dao đứng im vẻ thách thức :
- Không, con dao đó để bảo cho nó
biết rằng nó nên biết điều. Nó muốn ở lại đây nó phải nhường nhịn mọi người, ăn
ở cho phải. Nếu không nó phải đi nếu lưỡi dao đó chờ nó.
Bà mẹ mở lớn cả hai
bàn tay để lên ngực. Chiếc võng lụa êm đềm đã đong đưa nhẹ nhàng hàng bao nhiêu
năm nay bà vẫn nghĩ rằng nó còn đong đưa êm đềm cho đến lúc bà thiếp đi không tỉnh
lại nữa. Nhưng sao chiếc võng bây giờ ai đã giữ lại, người sống hay người chết?
Vẻ bí ẩn nào níu kéo nơi hay đầu võng nặng nề. Hay chiếc võng đó vẫn đứng mà ảo
tưởng đong đưa của những ràng buộc vẽ vời hạnh phúc đã đưa đẩy? Những sợi của
hy vọng, của tin tưởng nhằng nhịt mối liên quan tình ái, ruột thịt, bè bạn và
tương lai bây giờ đang dừng lại trước con mắt soi mói của sự thực hiện tại. Nó
chờ đợi một lưỡi dao kề vào đó và chiếc võng rơi xuống mang theo số phận.
Bà mẹ nhìn thấy mặt cha Thạch đứng
im bất động, mái tóc đã hoa râm, vầng trán nhăn cúi xuống và đôi mắt mệt mề.
Khuôn mặt cha Tuấn, vẫn nước da xanh, đôi mắt mở lớn tuyệt vọng và đôi tay khô
khẳng buông xuôi như từ bỏ tất cả, trút sạch mọi vướng víu.
Khuôn mặt cáu giận uất ức của đứa
con lớn tay nắm chặt đưa lên ngang đầu, miệng mở lớn như sắp thét lên... Con
nói đi, con nói như hồi con đã bỏ mẹ đó, em con nó ngồi kia, con nói cho nó
nghe đi, mẹ còn muốn giữ làm gì khi nó là lỗi lầm của mẹ... Khuôn mặt đen đủi
bóng nhẫy mồ hôi, đôi mắt đỏ hoe đang tiến lại, sát gần và áp vào mặt hơi thở hổn
hển nóng nực của một lò than. Tại sao? Bây giờ bà đã nhìn những người ngồi, đứng
xung quanh. Sự khác biệt của Nhẫn, dáng ngồi chịu đựng buồn rầu của Nhược. Vẻ
hăm hở cuồng nhiệt của Thạch cùng dáng đứng thu thế tin cậy của Tuấn. U Tám lại
bắt đầu khóc kia vẻ già nua của u, những hàng nước mắt khóc cho ai, và cháu
Dũng non nớt, nương nhờ trong nỗi bàng hoàng của tiếng động, của bão và mưa
giông, của những gì xa cách với tuổi thơ nương chiều chưa phân biệt tiếng khóc,
tiếng cười giữa thế giới của kẹo bánh, trò chơi và giấc ngủ những bà tiên áo trắng
bay đi bay lại.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment