GIA TÀI NGƯỜI MẸ - CHƯƠNG 15 - HẾT - DƯƠNG NGHIỄM MẬU - TRUYỆN THIẾU NHI
GIA TÀI NGƯỜI MẸ
Tác giả : Dương Nghiễm Mậu
Thể loại: truyện thiếu nhi, teen, tình cảm.
CHƯƠNG 15:
Ngó lên cao đi, ngó lên cao đi những
con mắt trừng phạt đang ngó xuống: con mắt nào của bố, mẹ, của chồng con? con mắt
nào của kẻ lạ? Con mắt nào của người chết? Con mắt nào của loài sói, hùm, gấu?
Con mắt nào của giun dế côn trùng? Tiếng cười nào đang phả ra, tiếng khóc đang
len lỏi cùng tiếng nói, tiếng hát của một cơn lốc xoáy thay đổi, xáo trộn, điên
loạn.
Rồi kia, rồi kia những khuôn mặt đen, đỏ, trắng, vàng. Những chiếc sừng mọc
trên đầu những thân thể trần truồng của ác quỷ, dòng sông đen dưới kia đang chảy
xiết cuốn theo những thân thể như gỗ đá: ai chết vì đói, vì yêu, vì thù, ai là
lương thiện... những loài ma kia, những sự vật vô tri vô sượng dần, lổn nhổn, lập
lờ, đang xuôi dòng kia mang tới đâu nghĩa cuối cùng hủy diệt? Cửa ngục giấy nào
mà câu phương kích sẽ chọc thủng, xé toang nỗi bịt bùng để những mù tối nhập
vào cành phan tre trong khu rừng sinh diệt?
Những vô danh nào trở thành chó, lợn,
gà, vịt... và những vô danh nào bay lượn mệt nhọc trong vùng chuyển động không
ngừng những số phận vô định... Ai đó? Muốn hỏi tôi điều gì, sao nhiều mắt thế?
Mắt ở chân, ở tay, ở đâu, ở gáy, ở lưng; sao chân tay làm gì nhiều thế? Chân
nào để đi, chân nào để chạy, tay nào để ôm ấp, tay nào để cầm dao? Miệng chi
nhiều thế, miệng nào nói lời tình ái vỗ về, miệng nào la thét, chửi rủa, miệng
nào ăn, uống, miệng nào ngậm câm? Tại sao người nhiều tay chân miệng lưỡi mắt
tai làm vậy?
Tôi, với hai bàn chân, hai cánh tay... với sự hạn định này của
thân thể tôi biết bỏ vào đâu? Tai tôi nên nghe gì? Mắt nên nhìn gì? Tất cả tôi
có thể cho. Hãy khoét lấy mắt, cắt lấy miệng lưỡi, chặt lấy tay chân. Tất cả,
không trừ cái gì ngoài trái tim. Chỉ xin cho tôi giữ lại nguyên trái tim đỏ,
tôi chỉ biết yêu thương... Xin cho tôi giữ lại chút đó. Ân huệ mà một người, một
người riêng tôi xin hưởng...
U Tám bỗng ngửng đầu lên nghe
ngóng, u gạt nước mắt bế cháu Dũng đứng lên ra phía cửa sổ. U hốt hoảng kêu :
- Người ta làm gì ở ngoài đó, một
đám đông người tụ họp ở ngoài cổng?
- Họ là
ai?
- Trông
không rõ...
- Họ định
vào đây ư? Vào làm gì?
- Sao họ
ồn ào thế?
- Con
hãy tắt đèn. Tắt đèn và im lặng.
Mẹ muốn
nói với các con một vài lời. Dù sao mẹ cũng vô cùng mãn nguyện là được nhìn thấy
mặt các con đoàn tụ ở trong căn nhà này. Căn nhà khởi đầu đời sống của mẹ và nó
cũng là chỗ cuối cùng để mẹ nhắm mắt. Mẹ chết sẽ có tiếng khóc của các con, và
biết đâu chẳng có tiếng cười? Mẹ cố để không tin như thế. Lời nói của người sắp
chết là lời nói thực. Các con có thể yên lòng. Nhưng đồng thời mẹ tin chết chưa
phải là hết, là mất. Đúng ra mẹ sống mà chế đã hàng bao nhiêu năm nay rồi - mẹ
chỉ còn là cái bóng, mối thắc mắc ám ảnh do nơi lòng yêu của các con nuôi mẹ.
Trong
gian phòng bóng tối thật đầy đủ, quá đầy đủ là khác, nó đã làm đen tối, làm tan
biến những nét mặt lo âu, tủi hờn, thù oán, cáu giận, chia xé đang lộ ra nơi
các con.
Những
cái đó có lẽ nguyên ở các con không có nhưng nó đã ngự trị do nơi di truyền,
hoàn cảnh quá khứ sự xa lạ khoác lên thân thể các con. Các con là bằng chứng
cho những sự thực đã trải qua dồn chứa lại, các con không thể muốn nay không muốn.
Các con trở về để chiếu sáng những sự thực đã ẩn giấu. Sự bất mãn của Thạch, sự
uất ức đau khổ của Tuấn, sự chịu đựng yên phận của Nhược, sự bất hạnh của Nhẫn,
cùng đó lòng trung thành u Tám coi gia đình ta là gia đình của u, và cháu Dũng,
cũng như cháu của mẹ sau này ngơ ngác bỡ ngỡ trước thế hệ của cha chú mình.
Các con
đã trở về đây với tất cả những gì mang trong người ra để trả thù, để hành hạ
nhau. Các con mỗi đứa đều mang theo khí giới. Con dao kia Tuấn đã nhặt của ai vậy?
Bao
nhiêu những lưỡi dao bén nhọn khác đều có sẵn chung quanh chúng ta cùng những độc
dược và hằng hà khí giới khác. Mẹ chỉ cần giơ tay ra đủ có một thứ để mẹ tự giết
mẹ, và các con đưa tay ra để nắm đầy đủ trong tay những gì cần thiết mà dục vọng
đang gào thét... Những cái đó mẹ biết, mẹ biết rõ nhưng mẹ bất lực không sao cưỡng
lại được, bởi đó là lẽ tất nhiên phải đến. Mẹ chỉ còn có thể làm cho những hành
động đó được phơi sáng rõ ràng, được mẹ nhìn thấy hiển hiện, và từ đó mẹ hỏi
các con một câu:
- Các con có là con mẹ không? Các con có là anh em với nhau
không? Đừng, đừng trả lời, mẹ không muốn nghe câu trả lời. Câu đó mẹ hỏi để các
con tự trả lời và sống với nhau, các con toàn quyền để chọn lựa, mẹ không muốn
biết gì hết ngoài điều này: đến đây gia đình của chúng ta đã hoàn toàn tan nát
hủy hoại chưa?
Tứ lúc
mẹ còn là con gái nằm trên ván gỗ học với ông ngoại, với những ông khóa, ông đồ
những thư sinh áo dài khăn đóng, rồi bỏ nhà đi theo một người có chí vùng vậy
ra đi lập nghiệp. Chính căn nhà này đây, căn nhà mẹ đang nằm, các con có mặt.
Khởi đầu là hai vợ chồng trẻ cho đến nay đã có các con đông đảo, và sau này mỗi
ngày một đông, cùng với những người chết đi thêm nhiều...
Nhưng ở
nơi xa mẹ chẳng thể nào quên nguồn cội khác trái ngược nhau cùng với một kẻ lạ.
Những biến đổi đã có đó ai ngờ được, ai tránh được. Cơn lốc của một thời ở
ngoài ý muốn của con người. Trong cơn lốc mù tối khói sương và gió cát đủ làm
chúng ta quay cuồng biến đổi ô biết cả chính mình. Nhưng mẹ đã sống cùng với
thiên bẩm một người đàn bà: chịu đựng nuôi con.
Các người
chồng đã làm mẹ đủ khổ, những kẻ lạ đã làm mẹ nhục. Các con đã oán ghét, thù hận
và hành hạ mẹ cho đến lúc này. Còn cái đám người đang tụ quanh ngoài cổng nhà
kia họ còn muốn làm gì nữa? Giết mẹ? Giết các con? Chiếm căn nhà này? Mọi điều
đều có thể.
Khi ở
trong bóng tối, các con đều giống nhau. Cái bề ngoài khác nhau của các con là một
bộ mặt giả. Các con thử nghĩ xem những hận thù, oán ghét những hành động chém
giết, cướp phá giành giật có cần thiết cho đời sống hạnh phúc của các con
không? Với mấy anh em nhỏ nhoi thế này các con có đủ sức để chống lại, ngăn cản
được những kẻ lạ ngoài kia không nếu như họ đòi chiếm căn nhà này? Chắc chắn là
không, khi các con đã dùng hết sức lực để chống đối nhau, chém giết nhau, nếu sự
thật xảy ra rồi ai sẽ đi theo đám người đó. Mỗi người theo một đám để lại tiếp
tục tranh giành tàn phá. Mẹ đau lòng khi nghĩ đến điều này.
Thạch
con sẽ theo ai? Tuấn con sẽ theo ai? Nhẫn con sẽ theo ai? Nhược con sẽ theo
ai? Không theo ai được hết bởi còn u Tám, còn cháu Dũng, còn mồ mả của ông bà
cha mẹ, còn căn nhà này, còn mẹ, điều quan trọng là còn đời sống của các con.
Bây giờ mẹ như thấy những người đã
chết đều có mặt ở đây, trong căn nhà này, chính họ đã giúp mẹ nói với các con một
cách thành thật. Họ sẽ còn ở đây, theo sát đời sống các con sáng suốt hành động
không lầm lỡ - bởi họ đã lầm lỡ sai lạc và bất lực quá nhiều để cho các con phải
chịu quá nhiều ngộ nhận, quá nhiều đau khổ, bất hạnh. Các con sẽ không như thế,
các con sẽ giúp cho cháu Dũng, và những đứa cháu khác một đời sống không như
các con, một đời sống có tuổi thơ và hạnh phúc. Các con không có quyền để nói lại
những câu, những câu nói của cha chú mình, các con không được bất lực, các con
không ngồi, nằm như mẹ hiện nay nói cho các con: đã lầm lỡ, hối hận. Các con sẽ
mỉm cười bằng lòng nhìn con cháu mình mà nói: đã mãn nguyện - đó là ước vọng của
chính đời mẹ nhưng với bao nhiêu oan trái mẹ không được biết tới.
Mẹ chỉ còn biết
trao những ước vọng đó cho các con. Các con trở về đây, tiếc rằng mẹ không còn
gì để chia cho các con. Không còn một chút gì nữa để cho các con làm của riêng
- tất cả chỉ còn một căn nhà trống không, mục nát và già nua - để nó đây thì
còn là một cái nhà đủ cho các con nương náu tạm bợ trong khi chờ đợi. Gia tài của
mẹ là đời sống của mẹ đã trải qua những ưu phiền, buồn bã, đau nhục, đắng cay
cùng những niềm vui, hân hoan và hy vọng. Gia tài của mẹ là đời sống của các
con.
Đêm tối vẫn còn đen đặc vây quanh
chúng ta, mỗi người đang mang theo những thế giới riêng, nhưng chúng ta đều nhận
ra rằng chúng ta đang ở bờ vực, trước đe dọa. Chúng ta phải lựa chọn... Các
con! Các con! Cháu đâu? U Tám bồng cháu lại đây với tôi. Nhẫn, con hứa với mẹ
đi, con hứa không bao giờ tự hủy thân mình. Tuấn, con hãy rút lấy lưỡi dao, con
có tin là bao giờ mẹ cũng thương tất cả các con không. Và Thạch, con cả của mẹ...
Nhược ơi, cho mẹ chút nước đi...
Gian phòng vẫn tối mù, tiếng ồn ào
mỗi lúc một tăng từ ngoài vọng vào.
- Anh ơi bật đèn lên, em muốn nhìn
mẹ.
- Em hãy để tay lên ngực.
- Tim vẫn còn đập.
- Hãy ngồi im. Trời sắp sáng rồi.
- Có một tụi nó đang tiến lại từ
phía đằng sau các anh ơi. Chúng nó đông lắm.
- Nó tới đâu rồi?
- Nó không dám vào đâu. Cửa ngõ căn
nhà này còn chắc lắm.
- Hình như chúng bủa vây khắp chung
quanh rồi.
- Nhưng mà chúng đang tranh giành
nhau thì phải?
- Có lẽ.
- Mẹ thế nào em?
- Vẫn đều hòa, không có gì đáng lo.
- U Tám đâu?
- Tôi đây.
- U bế chặt cháu nhé, u ru cho cháu
nó ngủ đi thì hay quá, u hát đi, u hát những câu hỏi xưa u vẫn hát đó. Tôi muốn
nghe u hát quá.
- Con dao đâu? Con dao trên mặt bàn
đâu?
- Đây. Hãy đứng im chỗ. Trời còn tối
mù...
- ... vẫn còn tối mù... bao giờ cho
chúng ta được nhìn thấy mặt nhau...
Tháng Chạp năm Tân Sửu (1961)
THE END!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment