GIA TÀI NGƯỜI MẸ - CHƯƠNG 09 - DƯƠNG NGHIỄM MẬU - TRUYỆN THIẾU NHI
GIA TÀI NGƯỜI MẸ
Tác giả : Dương Nghiễm Mậu
Thể loại: truyện thiếu nhi, teen, tình cảm.
CHƯƠNG 09:
Tuấn đứng ở cuối toa tàu nhìn lại
cánh tay vẫy yếu ớt xa dần, khuất dần rồi mờ đi, tan đi trong vùng ánh nắng
vàng yếu, nhớp nháp, ẩm ướt. Tuấn nhìn sâu vào vùng đó cố gắng tìm gặp, ghi nhớ.
Ở đó bàn tay vẫn vẫy theo, bàn tay sáng trắng tuyệt vọng yếu ớt như một ngọn cỏ
may lả xuống dần, như cánh lan trắng héo trong vùng bóng tối sân ga. Ở đó phải
chăng một quá khứ, một trôi qua không trở lại nữa. Ở đó một cổ tích thần diệu
mông lung những mộng tưởng đã tan rã, mất hút.
Tiếng nói của Vân cất lên :
Anh vẫn
bảo quên quá khứ đi mà sống, nhưng quá khứ, chính quá khứ nặng nề giấu kín của
anh đã làm anh chẳng sống được gì. Anh ru anh vào ngày cũ những khổ sở nhiều
hơn sung sướng, anh khép kín thảm kịch cho một mình anh là diễn viên và khán giả.
Anh kiêu ngạo và tự phụ về những khổ sở anh đã hứng chịu.
Và em, một kẻ phụ diễn
đứng ngoài cổng rạp nghe tiếng vọng của thảm kịch. Tiếng vọng âm thầm thê thiết
xoáy em vào một thế giới bi đát, nặng nề chất đầy những bóng tối ma quái, thú dữ.
Em muốn vùng vẫy mang anh ra, nhưng anh không những không theo em, anh còn tự
đóng gông buộc xích giữ anh lại, và có phải là em đã hoàn toàn bất lực rồi
không, nếu thế, anh hãy cười đi, anh hãy cười thật lớn, thật mãn nguyện, tiếng
cười như những viên sỏi khô anh vẫn thường cất lên một cách chua chát tự phụ
đó.
Và em đối với anh cũng chỉ là một nhân vật anh đã mang vào quá khứ hay là
phủ lên hình ảnh của quá khứ để cho anh nhớ và sống. Hơn thế nữa, em cũng là một
nhân vật thời gian. Chẳng phải là trước đây anh đã từng yêu, yêu say đắm những
người con gái khác, em biết họ, như Quỳnh, như Thúy, như Sly và ai nữa... mỗi
người đó anh thấy một phần nào dấu tích quá khứ anh...
Anh chẳng yêu ai với mối
tình đằm thắm của chính trái tim anh. Sao lại thế?
Tuổi anh còn thanh xuân mà
sao tim anh đã chừng như nguội lạnh. Những hình ảnh anh tạo ra không được bao
lâu vì dần dần anh nhìn thấy ở họ những sự thật, đó không phải là hình ảnh anh
tìm kiếm, họ là cái thực tế tương đối, còn hình ảnh của anh từ trong một thực tế
của quá khứ đã ma quái ảo ảnh đi rồi. Anh xa họ không nuối tiếc. Anh bỏ họ lại
với nỗi tuyệt vọng thường tình của tuổi trẻ bồng bột yêu thương chỉ biết dâng
hiến mình cho người khác, nhưng họ đã lầm lẫn và anh khước từ...
Chính em, em
hiểu điều đó, nhưng không biết một ma lực nào cuốn hút em yêu anh không sao cưỡng
lại được. Lý trí vẫn nhắc thầm bên tai: hắn không yêu đâu, hắn sắp ngoảnh mặt
đi đó. Em biết một lúc nào đó anh sẽ rời đi không một lời từ biệt, phân trần.
Anh mang anh đi tìm những hình ảnh khác trong con đường tìm kiếm anh vẫn tiếp tục.
Đó, anh lại đang khóc với quá khứ đó, anh có khóc cho tình yêu chúng ta bao giờ
đâu. Và em, em chỉ là người ngoài.
Chúng ta đã đi với nhau rất nhiều lần,
không thể nhớ được. Những hạt cát trên miền biển này có lẽ cũng nhận ra những
bàn chân song đôi của chúng ta, nhưng gió cát, sóng biển cũng xóa nó đi luôn,
chính nó cũng nhủ thầm bên tai em: không có gì lưu lại cả, lớp cát bồi, những dấu
vết tới sau hòa lẫn vào những vết tích sâu đậm. Những kỷ niệm đối với anh là thế.
Mái tóc dài của em, cả nước da trắng,
ngón tay dài trắng muốt, những thứ anh bảo là em giống mẹ anh, em muốn cắt bỏ
tóc, lột bỏ da, chặt bỏ tay, em chỉ muốn là em thôi. Nó không phải một vang
nóng, một gửi gấm lưu trữ những hình ảnh của quá khứ anh. Em không muốn anh trở
về. Chẳng phải em không yêu mẹ anh, dù mẹ kế anh đi nữa. Không, anh thử nghĩ
xem, em chẳng bao giờ muốn anh nhẹ gánh, muốn bỏ rơi gia đình, muốn chọn người
yêu độc thân, điều mà các bạn em thầm ước. Bởi vì ở đó chúng ta được tình yêu
thương đùm bọc che chở. Nhất là một bà mẹ yêu thương dạy bảo con cháu. Mẹ anh mất
rồi đã chẳng phải là một thiệt thòi cho bất cứ ai là vợ anh sau này sao? Anh thử
nghĩ lại xem...
Em biết là anh không yêu em, không
yêu em phải không anh. Không bao giờ anh yêu em cả, anh chỉ yêu cái bóng em thấp
thoáng trong tâm tưởng mơ hồ của ước vọng. Anh lại cười em rồi. Bao giờ anh
cũng chỉ bông đùa vậy thôi, đừng cười cho em khóc tội nghiệp. Nhưng em yêu anh.
Mùa hạ đã đi hết. Ngày con gái đã qua. Bây giờ là thời gian sương phủ ở trong
lòng một người con gái. Cánh tay dậy thì ngả xuống những mộng tưởng yêu đương
thơ mộng dịu ngọt... Chúc anh may mắn, chúc anh quên em... Thôi... Âm vang một
giọng nói hút sâu mãi, lánh xa mãi.
Tôi tưởng không còn có dịp để đối diện với nhau nữa. Có lẽ anh quên tôi rồi cũng nên.
- Anh ở đâu nhỉ, tôi trông quen lắm, khi buồn có một người ngồi đối diện thì còn gì bằng.
- Cần gì phải nhớ, bạn cũng có thời, có giai đoạn, mỗi lúc một khác nhất là còn trẻ như tụi mình. Sao cô bạn gái thế nào, cũng đổi khác đó
- Người yêu đó.
- Xin lỗi, tôi tưởng chỉ là bạn thôi.
Nhưng người yêu thật hay chỉ bịa ra cho có vậy thôi. Những thứ tình cảm trang trí đời sống cho thêm vui ấy mà, những thảm kịch ở trong lòng là thế đó, anh mà cũng có người yêu thì lạ thật đó. Tôi không ngờ .
- Vậy chứ anh tưởng tôi không phải là người nữa sao.
- Đâu có, bởi vì tôi trông mặt anh thấy nó cứ làm sao ấy...
- Làm sao ấy là thế nào, tôi không hiểu.
Tôi nghĩ người con trai có người yêu phải khác, ít ra trông cũng không đến nỗi như người sắp lên máy chém hay vào địa ngục. Anh còn trẻ như tôi vậy mà sao trán anh nhăn nhúm, đôi mắt nặng trĩu những bóng tối lo phiền.
Tôi khác hẳn anh về điều đó. Tôi đã phải lẩn tránh anh không biết từ bao giờ, có nhiều lần tôi muốn gặp anh, nhưng cứ trông thấy anh và nhiều người khác với những bộ mặt, nét nhìn, dáng dấp, hơi thở chừng như xua đuổi tôi tới gần đùa nghịch vui chơi, cái thuở xưa của anh đó, anh có thấy thế không
- Làm sao khác được.
Tàu đang ở quãng cát khô đấy, anh có thấy ánh lửa ở ngoài cửa kia không. Ngọn lửa từ một đỉnh núi cao nào đó, chắc người Thượng đốt rừng để làm rẫy, bây giờ chúng ta có phương diện tới đó, anh có nhớ những đêm lửa trại khi xưa không, vui quá đi, lửa cháy bập bùng ấm áp, chúng ta dắt tay nhau quây quần nhảy múa ca hát mong đêm không tàn, rồi trong những giấc mơ chúng ta thấy những nàng tiên mang đôi cánh trắng về rắc hoa xuống... Anh có thấy lửa ở trên núi cao kia không. Trông như lửa trời.
- Lửa trời, lửa trời thật sao.
- Nói chơi vậy, mà biết đâu không phải là lửa trời.
Tôi sợ lắm, đời tôi đã biết và lớn lên trong vòng lửa đó khôn cùng, lửa trời, phải rồi, chính đó, lửa đỏ chưa tắt, vẫn chưa tắt... người ta đã gây nên lửa, bây giờ cả trời nữa sao, như vậy chúng ta còn biết đường nào mà chạy cho thoát được. Để tôi khép cánh cửa lại, hướng xe chạy có bỏ vùng đó không hay chúng ta sẽ đi chính vào nơi đó.
Để mà nhìn một chút không chết chóc gì đâu, người ta sống nhăn cả ra, ăn thua gì, sao anh phải khổ sở làm vậy, anh ôm đầu, anh ôm mặt làm gì, vả nó cũng còn ở xa, đến ngay gì được, nó đến tôi còn ngồi chịu ra than à.
Nhắm mắt lại tôi vẫn trông thấy lửa... Chung quanh tôi lửa đã lan ra vây bủa cả rồi... Cứu tôi với... lửa đang lại gần, và mặt chúng ta sắp bị đốt cháy... anh hãy ngó xem lửa đang lan ra kia, anh hãy nhìn... trong bóng tối sâu đặc một đốm lửa lóe lên mới đầu bằng một hạt gạo rồi cao lên, rộng ra. Một bề lửa rực sáng.
Tiếng kêu khởi đầu từ những âm thanh thầm thì rồi phóng lớn lên những gào thét, điên cuồng, hỗn độn, đổ vỡ... Trời đất ơi, người ta đốt nhà, đốt xóm, đốt làng... trời đất thiện địa ơi... bịt mồm con mẹ nó lại, đánh chết nó đi chứ kêu gào trời đất gì... chúng nó đốt, chúng nó đốt, chúng nó đốt nhà cửa sản nghiệp, cả bàn thờ ông bà ông vải... trời đất ơi cứu tôi với, cứu tôi với, con tôi chết thiêu trong lửa rồi... mẹ tôi không chạy được... đứa nhỏ còn ngủ trong buồng... cứu tôi với... bắn bỏ mẹ nó đi... trời ơi... vứt nó vào trong đó cho nó kêu một thể, chết thêm cho rộng đường... đi nhanh lên, giặc nó đến nơi rồi... bỏ đi hết... còn người còn của... trời ơi nhà cửa như vậy mà chúng nói đang tay đốt, chúng nó có nhà cửa đâu mà không đốt nhà thiên hạ, rồi khi về lấy gì mà chui... này có im mồm không lại chết mất xác bây giờ... đi nhưng đi đâu, rừng thiêng nước độc... lửa chát thế nhà tôi rồi, lửa cháy cả tổng rồi... mà góc nào, phía nào cũng chỉ có lửa, chạy đi đâu... chạy lên trời, lửa trời, lửa lên đến trời rồi, còn biết đi đường nào, còn biết chạy đường nào... đạn bay rồi đó chạy đi... loạn loạn, loạn thật rồi bà con ạ, thôi thì nhắm mắt đưa chân, còn người còn ta chẳng lẽ chết cả... nhưng khổ lắm... Tây, Tàu, Nhật... rồi bây giờ là gì... là loạn... Cả phải nước mắt cho riêng một người nào, mà dù cho nước mắt của tất cả cũng chẳng tưới tắt được nữa. Lửa đã bốc lên rồi, loạn mà, loạn thật mà...
- Kìa anh, anh mà cũng còn khóc được à, làm một thằng con trai mà khóc, hóa ra anh cũng còn nước mắt để khóc, còn nước mắt là con hạnh phúc, còn tuổi thơ
Hạnh phúc vẫn có nhưng tôi không được biết tới bóng dáng hay mặt mũi ra sao. Chính lửa đã thiêu đốt. Không biết hạnh phúc đã bị thiêu hay tôi bị đốt cháy đui mù không nhìn ra hạnh phúc trong đời. Tôi như như một thân củi khô, như một trái tươi đã úa héo, như nhánh sông không còn nước nguồn .
- Tôi biết thế, nhưng có lẽ tại anh làm ra thế, có ai bắt anh đâu .
- Chính anh có hạnh phúc à .
- Có chứ, tôi có tất cả hạnh phúc. Tôi bằng lòng với đời sống. Anh cũng có hạnh phúc hiện diện trong những nơi đó hay sao. Anh thấy thế nào?
-Chính vậy đó, tôi cũng nghĩ như thế.
Nhưng tôi có gì đâu, chẳng có hơi một cái gì. Tôi như một tế bào bị rách khỏi thân thể, như thân cây bị bứng gốc khỏi rừng, như viên đá kênh khỏi núi, như kẻ lưu đày không có quê hương. Tôi ở bên kia một dòng sông những mờ ám đen tối mịt mùng, những sương khói oán trách, đói khát, cơ cực, phẫn uất, xa lạ, thiên tai, cách biệt... Tôi bị chặt khúc khỏi những liên lạc. Tôi muốn thế đâu? Ai làm vậy? Chắc không ai làm vậy.
Chúng ta bỗng nhiên bị đặt trước những lạ mặt ngơ ngác.
Chúng ta thiếu tình thương.
Có thể, nhưng cái đó làm sao chúng ta tự tạo ra được, cái hố sâu, điểm hụt khuyết trong lòng người sao làm đầy cho được. Anh từ giã người yêu để đi đâu vậy, hay đi tìm tình yêu mới.
Tôi về với gia đình đây, tôi muốn cười một chút, xin lỗi anh, cười vì hai tiếng gia đình tôi vừa nói tới đó. Gia đình là thế nào anh nhỉ? Đó có phải là nơi có yêu thương xum họp tình máu mủ chia sẻ hạnh phúc cùng tai họa, nơi đó những tổ tiên đã khuất được tưởng niệm nhớ ơn, có ông bà cha mẹ anh em, như thế làm gì tôi có gia đình.
Tổ tiên ai chẳng có nhưng ai nhắc nhở với tôi, ông bà cha mẹ tôi không còn ai, cả đến mái nhà nơi những kỷ niệm của người chết để lại cũng không còn. Những quý giá thiêng liêng tôi không được biết. Gia đình tôi nói với anh chỉ là gia đình của dì ghẻ tôi, ở đó tôi có một người em cùng cha khác mẹ, một người cháu, đó là những người còn có chút liên lạc máu mủ với tôi, còn thì không. Nhưng dù vậy tôi vẫn trở về, tôi tự cho tôi có những ràng buộc, bởi vì ở chính đó tôi đã lớn lên với những đau khổ, không tình thương.
Tôi sống lên giữa không khí ngột ngạt lơ láo ruồng rẫy với một ông bố bạc nhược, một người dì cay nghiệt và những đứa em nhỏ mọn. Tôi cố gắng ở đấy và mong được yêu thương, mong những liên lạc. Nhưng tôi không chịu đựng được lâu, mười năm trời cũng đã quá lắm, sau chót tôi bỏ đi. Tại tôi. Tại tôi cả thì không thể có được, quá lắm một phần nào do hoàn cảnh làm tôi như thế. Từ khi mẹ chết, tôi rỗng đi một góc trong tâm hồn cái góc đó không được hàn gắn mà còn bị soi mòn thêm vì bố tôi. Đừng vội nghĩ tôi muốn kết tội ông. Tôi thương và hiểu vì sao ông lại thế. Tôi hiểu nguyên nhân vì sao ông đã hành động trong sự lúng túng, quanh quẩn, đó là hành động của người mất nước thời nô lệ.
- Đâu có, bởi vì tôi trông mặt anh thấy nó cứ làm sao ấy...
- Làm sao ấy là thế nào, tôi không hiểu.
Tôi nghĩ người con trai có người yêu phải khác, ít ra trông cũng không đến nỗi như người sắp lên máy chém hay vào địa ngục. Anh còn trẻ như tôi vậy mà sao trán anh nhăn nhúm, đôi mắt nặng trĩu những bóng tối lo phiền.
Tôi khác hẳn anh về điều đó. Tôi đã phải lẩn tránh anh không biết từ bao giờ, có nhiều lần tôi muốn gặp anh, nhưng cứ trông thấy anh và nhiều người khác với những bộ mặt, nét nhìn, dáng dấp, hơi thở chừng như xua đuổi tôi tới gần đùa nghịch vui chơi, cái thuở xưa của anh đó, anh có thấy thế không
- Làm sao khác được.
Tàu đang ở quãng cát khô đấy, anh có thấy ánh lửa ở ngoài cửa kia không. Ngọn lửa từ một đỉnh núi cao nào đó, chắc người Thượng đốt rừng để làm rẫy, bây giờ chúng ta có phương diện tới đó, anh có nhớ những đêm lửa trại khi xưa không, vui quá đi, lửa cháy bập bùng ấm áp, chúng ta dắt tay nhau quây quần nhảy múa ca hát mong đêm không tàn, rồi trong những giấc mơ chúng ta thấy những nàng tiên mang đôi cánh trắng về rắc hoa xuống... Anh có thấy lửa ở trên núi cao kia không. Trông như lửa trời.
- Lửa trời, lửa trời thật sao.
- Nói chơi vậy, mà biết đâu không phải là lửa trời.
Tôi sợ lắm, đời tôi đã biết và lớn lên trong vòng lửa đó khôn cùng, lửa trời, phải rồi, chính đó, lửa đỏ chưa tắt, vẫn chưa tắt... người ta đã gây nên lửa, bây giờ cả trời nữa sao, như vậy chúng ta còn biết đường nào mà chạy cho thoát được. Để tôi khép cánh cửa lại, hướng xe chạy có bỏ vùng đó không hay chúng ta sẽ đi chính vào nơi đó.
Để mà nhìn một chút không chết chóc gì đâu, người ta sống nhăn cả ra, ăn thua gì, sao anh phải khổ sở làm vậy, anh ôm đầu, anh ôm mặt làm gì, vả nó cũng còn ở xa, đến ngay gì được, nó đến tôi còn ngồi chịu ra than à.
Nhắm mắt lại tôi vẫn trông thấy lửa... Chung quanh tôi lửa đã lan ra vây bủa cả rồi... Cứu tôi với... lửa đang lại gần, và mặt chúng ta sắp bị đốt cháy... anh hãy ngó xem lửa đang lan ra kia, anh hãy nhìn... trong bóng tối sâu đặc một đốm lửa lóe lên mới đầu bằng một hạt gạo rồi cao lên, rộng ra. Một bề lửa rực sáng.
Tiếng kêu khởi đầu từ những âm thanh thầm thì rồi phóng lớn lên những gào thét, điên cuồng, hỗn độn, đổ vỡ... Trời đất ơi, người ta đốt nhà, đốt xóm, đốt làng... trời đất thiện địa ơi... bịt mồm con mẹ nó lại, đánh chết nó đi chứ kêu gào trời đất gì... chúng nó đốt, chúng nó đốt, chúng nó đốt nhà cửa sản nghiệp, cả bàn thờ ông bà ông vải... trời đất ơi cứu tôi với, cứu tôi với, con tôi chết thiêu trong lửa rồi... mẹ tôi không chạy được... đứa nhỏ còn ngủ trong buồng... cứu tôi với... bắn bỏ mẹ nó đi... trời ơi... vứt nó vào trong đó cho nó kêu một thể, chết thêm cho rộng đường... đi nhanh lên, giặc nó đến nơi rồi... bỏ đi hết... còn người còn của... trời ơi nhà cửa như vậy mà chúng nói đang tay đốt, chúng nó có nhà cửa đâu mà không đốt nhà thiên hạ, rồi khi về lấy gì mà chui... này có im mồm không lại chết mất xác bây giờ... đi nhưng đi đâu, rừng thiêng nước độc... lửa chát thế nhà tôi rồi, lửa cháy cả tổng rồi... mà góc nào, phía nào cũng chỉ có lửa, chạy đi đâu... chạy lên trời, lửa trời, lửa lên đến trời rồi, còn biết đi đường nào, còn biết chạy đường nào... đạn bay rồi đó chạy đi... loạn loạn, loạn thật rồi bà con ạ, thôi thì nhắm mắt đưa chân, còn người còn ta chẳng lẽ chết cả... nhưng khổ lắm... Tây, Tàu, Nhật... rồi bây giờ là gì... là loạn... Cả phải nước mắt cho riêng một người nào, mà dù cho nước mắt của tất cả cũng chẳng tưới tắt được nữa. Lửa đã bốc lên rồi, loạn mà, loạn thật mà...
- Kìa anh, anh mà cũng còn khóc được à, làm một thằng con trai mà khóc, hóa ra anh cũng còn nước mắt để khóc, còn nước mắt là con hạnh phúc, còn tuổi thơ
Hạnh phúc vẫn có nhưng tôi không được biết tới bóng dáng hay mặt mũi ra sao. Chính lửa đã thiêu đốt. Không biết hạnh phúc đã bị thiêu hay tôi bị đốt cháy đui mù không nhìn ra hạnh phúc trong đời. Tôi như như một thân củi khô, như một trái tươi đã úa héo, như nhánh sông không còn nước nguồn .
- Tôi biết thế, nhưng có lẽ tại anh làm ra thế, có ai bắt anh đâu .
- Chính anh có hạnh phúc à .
- Có chứ, tôi có tất cả hạnh phúc. Tôi bằng lòng với đời sống. Anh cũng có hạnh phúc hiện diện trong những nơi đó hay sao. Anh thấy thế nào?
-Chính vậy đó, tôi cũng nghĩ như thế.
Nhưng tôi có gì đâu, chẳng có hơi một cái gì. Tôi như một tế bào bị rách khỏi thân thể, như thân cây bị bứng gốc khỏi rừng, như viên đá kênh khỏi núi, như kẻ lưu đày không có quê hương. Tôi ở bên kia một dòng sông những mờ ám đen tối mịt mùng, những sương khói oán trách, đói khát, cơ cực, phẫn uất, xa lạ, thiên tai, cách biệt... Tôi bị chặt khúc khỏi những liên lạc. Tôi muốn thế đâu? Ai làm vậy? Chắc không ai làm vậy.
Chúng ta bỗng nhiên bị đặt trước những lạ mặt ngơ ngác.
Chúng ta thiếu tình thương.
Có thể, nhưng cái đó làm sao chúng ta tự tạo ra được, cái hố sâu, điểm hụt khuyết trong lòng người sao làm đầy cho được. Anh từ giã người yêu để đi đâu vậy, hay đi tìm tình yêu mới.
Tôi về với gia đình đây, tôi muốn cười một chút, xin lỗi anh, cười vì hai tiếng gia đình tôi vừa nói tới đó. Gia đình là thế nào anh nhỉ? Đó có phải là nơi có yêu thương xum họp tình máu mủ chia sẻ hạnh phúc cùng tai họa, nơi đó những tổ tiên đã khuất được tưởng niệm nhớ ơn, có ông bà cha mẹ anh em, như thế làm gì tôi có gia đình.
Tổ tiên ai chẳng có nhưng ai nhắc nhở với tôi, ông bà cha mẹ tôi không còn ai, cả đến mái nhà nơi những kỷ niệm của người chết để lại cũng không còn. Những quý giá thiêng liêng tôi không được biết. Gia đình tôi nói với anh chỉ là gia đình của dì ghẻ tôi, ở đó tôi có một người em cùng cha khác mẹ, một người cháu, đó là những người còn có chút liên lạc máu mủ với tôi, còn thì không. Nhưng dù vậy tôi vẫn trở về, tôi tự cho tôi có những ràng buộc, bởi vì ở chính đó tôi đã lớn lên với những đau khổ, không tình thương.
Tôi sống lên giữa không khí ngột ngạt lơ láo ruồng rẫy với một ông bố bạc nhược, một người dì cay nghiệt và những đứa em nhỏ mọn. Tôi cố gắng ở đấy và mong được yêu thương, mong những liên lạc. Nhưng tôi không chịu đựng được lâu, mười năm trời cũng đã quá lắm, sau chót tôi bỏ đi. Tại tôi. Tại tôi cả thì không thể có được, quá lắm một phần nào do hoàn cảnh làm tôi như thế. Từ khi mẹ chết, tôi rỗng đi một góc trong tâm hồn cái góc đó không được hàn gắn mà còn bị soi mòn thêm vì bố tôi. Đừng vội nghĩ tôi muốn kết tội ông. Tôi thương và hiểu vì sao ông lại thế. Tôi hiểu nguyên nhân vì sao ông đã hành động trong sự lúng túng, quanh quẩn, đó là hành động của người mất nước thời nô lệ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment