VỢ NGỐC - CHƯƠNG 05 - A BỐI - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
VỢ NGỐC
Tác giả: A Bối
Thể loại : Ngôn tình, tình cảm, sủng
Bà Nhạc thật cảm động liên tục cám ơn thím trương, lại
biết cháu mình vẫn bình thường thì ngoài vui vẻ còn có chút ảm đạm, cháu không
nhớ ông bà sao, rồi lúc cúp máy cũng không dám hỏi điều trong lòng luôn vướng mắc,
cũng là điều thím Trương thầm cảm ơn bà đã không dám hỏi :
" Diệp Hạo có đối xử
tốt với Nhạc Ân không ? ".
Thím Trương xắt xắt thịt mà suy nghĩ mãi nếu chẳng may lúc đó bà Nhạc hỏi bà sẽ phải trả lời sao nhỉ, không nên nói thật như lời Diệp lão gia căn dặn chăng.
Thím Trương xắt xắt thịt mà suy nghĩ mãi nếu chẳng may lúc đó bà Nhạc hỏi bà sẽ phải trả lời sao nhỉ, không nên nói thật như lời Diệp lão gia căn dặn chăng.
Diệp lão có đến đây thăm Nhạc Ân được mấy lần cũng biết tình hình, ông đã dặn bà rằng ông sẽ an liệu mọi chuyện, chỉ có thể thôi cũng đủ để bà hiểu là ông không muốn ông bà Nhạc biết chuyện.
Dù vậy ,chính trong lòng thím Trương cũng không muốn nói mọi chuyện cho bà Nhạc, aiz, bà mà nói hơn một tháng này bà chỉ thấy mặt Diệp Hạo được mấy lần về nhà sớm, lần nào cũng ăn sáng xong rồi đi, hy hữu có ngày ở nhà cũng chỉ ra vườn nhào nặn rồi vẽ vời gì đó chứ cũng không có quan tâm gì Nhạc Ân sao , bà chỉ sợ bà Nhạc nghe được chỉ có nước chạy một mạch từ nhà đến đây để ôm cháu về.Lúc đầu bà cũng không hiểu vì sao bà Nhạc có thể gả cháu mình cho Diệp Hạo nhưng rồi cũng hiểu ra ông bà Nhạc chỉ có mỗi Nhạc Ân, chắc chắn là lo mình sau này không còn sẽ không ai chăm sóc cháu.
" Mọi chuyện đã có Diệp lão gia an bài rồi "
Thím Trương không dám
nghĩ tới nữa, tiếp tục nấu ăn.
................
" Về đi, cậu về nhà mà suy nghĩ "
Trần thúc vỗ vai Diệp Hạo xua đuổi, không để ý vấn đề anh đang suy nghĩ cách giải quyết đó là chính ông giao cho .
Diệp Hạo không rời mắt khỏi bản vẻ cấu trúc ngôi nhà trên màn hình máy tính, chỉ mở miệng nói:
" Văn phòng chúng ta mở rộng thêm nghề trang trí nội thất khi nào thế "
Trần thúc ngồi xuống bên cạnh anh cười ha ha sung sướng :
" Tôi không chê nhiều tiền nên không sợ thêm công việc, tôi chỉ sợ cậu sẽ không nhận lời làm mà thôi, aiz, một người tài năng như cậu, đi du học về cũng chỉ vào cái văn phòng bé tí này làm việc thì làm sao người ta biết đến cậu , cậu phải cám ơn tôi giới thiệu người ta mới biết đến cậu đấy"
Diệp Hạo lúc này mới ngẩng đầu nhìn ông chủ của mình đang tự biên tự diễn ,không nói gì chỉ cười nhạt tỏ vẻ khinh thường, Trần thúc thấy vậy lại cười ha hả vỗ vai anh.
" Chàng trai trẻ, về nhà đi, tôi ham tiền nhưng sẽ không bóc lột sức lao động cuả nhân viên …"
Ngừng một chút , Trần thúc lắc đầu than thở :
"
Nhìn cậu thế này liền biết ngay là người chưa có vợ, cậu cũng không còn trẻ,
cũng nên cưới một cô để về nhà sớm đi thôi" .
Diệp Hạo nghe lời Trần thúc nói cũng không có biểu hiện gì, chỉ đứng lên tắt máy tính, với lấy áo khoác rồi từ biệt ra về. Chỉ còn lại Trần thúc vẫn cứ ngồi đó nhìn theo bóng dáng đang đi xa cảm thán, ông không biết lời mình mới nói khi nãy liệu có làm Diệp Hạo phật ý không nữa, ông biết chuyện Chu Lệ Băng từng là bạn gái của Diệp Hạo, giờ là vợ của một đại gia cũng họ Diệp, ông không biết anh có đau lòng vì chuyện đó không nhưng dù sao ông hình như đã lỡ lời.
Trần thúc quả thật không hiểu nổi vì sao Diệp Hạo lại vào văn phòng ông làm việc, một người tài năng như anh thừa sức làm ở các công ty lớn, nhưng dù sao ông vẫn cám ơn vì có một tài năng như anh vào làm, nhờ vậy văn phòng nhỏ này mới nhận được nhiều đơn hàng tấp nập như vậy.
Đứng lên đi đóng cửa, Trần thúc nhanh chóng đánh tan bứt rứt , Diệp Hạo không phải là người chỉ vì những chuyện như vậy mà phật lòng,ông biết anh là người biết đúng biết sai, sẽ không để tâm điều ông đã nói đâu . Nhưng dù sao vẫn phải bắt Diệp Hạo nên làm việc bình thường như những người khác thôi, ông thấy dường như Diệp Hạo chẳng còn thú vui gì hơn được công việc nữa rồi.
Diệp Hạo nghe lời Trần thúc nói cũng không có biểu hiện gì, chỉ đứng lên tắt máy tính, với lấy áo khoác rồi từ biệt ra về. Chỉ còn lại Trần thúc vẫn cứ ngồi đó nhìn theo bóng dáng đang đi xa cảm thán, ông không biết lời mình mới nói khi nãy liệu có làm Diệp Hạo phật ý không nữa, ông biết chuyện Chu Lệ Băng từng là bạn gái của Diệp Hạo, giờ là vợ của một đại gia cũng họ Diệp, ông không biết anh có đau lòng vì chuyện đó không nhưng dù sao ông hình như đã lỡ lời.
Trần thúc quả thật không hiểu nổi vì sao Diệp Hạo lại vào văn phòng ông làm việc, một người tài năng như anh thừa sức làm ở các công ty lớn, nhưng dù sao ông vẫn cám ơn vì có một tài năng như anh vào làm, nhờ vậy văn phòng nhỏ này mới nhận được nhiều đơn hàng tấp nập như vậy.
Đứng lên đi đóng cửa, Trần thúc nhanh chóng đánh tan bứt rứt , Diệp Hạo không phải là người chỉ vì những chuyện như vậy mà phật lòng,ông biết anh là người biết đúng biết sai, sẽ không để tâm điều ông đã nói đâu . Nhưng dù sao vẫn phải bắt Diệp Hạo nên làm việc bình thường như những người khác thôi, ông thấy dường như Diệp Hạo chẳng còn thú vui gì hơn được công việc nữa rồi.
............
10 giờ tối,chưa phải là khuya nhưng cũng đủ để các cửa hiệu khác đóng cửa từ lâu, Diệp Hạo cũng biết mình làm việc quá khuya nhưng anh cũng không thể làm khác hơn, anh chỉ có công việc, trong đầu anh bây giờ là làm công việc mà mình thích, còn lại anh thấy trống rỗng, vô định. Anh chẳng phải là người đa sầu đa cảm để ngồi suy nghĩ về cuộc đời mình, anh để nó tùy ý đi theo ý nó. Đã có lúc, anh dường như tìm được lối đi , nhưng ngay lập tức nó đã bị một người xóa bỏ.
Về đến nhà, nhìn căn nhà trống rỗng quen thuộc, không phải Diệp Hạo không biết đến người con gái đang ở trong phòng ngủ kia nhưng dường như cô không lấp được sự trống rỗng. Anh cũng không suy nghĩ tới những ngày tháng sau này sẽ ra sao, anh biết cô sẽ có ông nội của anh lo cho rồi. Có lần ngồi ăn cơm cùng, tuy anh không nhìn cô nhưng vẫn biết đến sự tồn tại của cô, nhưng chỉ có vậy, anh thật sự không muốn quan tâm đến, anh không có tâm.
............
Diệp Hạo quả đúng là nghe lời Trần Thúc khi mà hiện tại đã 1 giờ sáng mà anh vẫn suy nghĩ về công việc, lần trước lúc anh trang trí cho quán cafe , có một người khách hàng đến đó nhìn thấy cách trang trí độc đáo đã hỏi thăm từ ông chủ quán. Đương nhiên Trần thúc nhận liền, hợp đồng lần này là trang trí cho một ngôi nhà, nhưng người chủ nhà còn muốn anh giúp họ tìm luôn nội thất phù hợp với trang trí. Hợp đồng chỉ mới nhận ngày hôm qua, người ta cũng chưa cần gấp vì họ còn vài ngày nữa mới xây xong, nhưng anh đã suy nghĩ phải làm thế nào rồi. Đó là thói quen của anh.
" Cạch"
Diệp Hạo nghe thấy tiếng mở cửa căn phòng bên cạnh, anh hơi nhíu mày, Nhạc Ân chưa bao giờ bước ra khỏi phòng lúc nữa đêm. Lúc Diệp Hạo còn đang lắng tai nghe thì có tiếng xoảng, anh liền bật dậy bước ra phòng khách.
Dưới ánh sáng nhạt của bóng đèn ngủ anh thấy Nhạc Ân đang loay hoay cúi tìm gì đó, ngay lập tức anh đến chỗ công tắc bật sáng đèn thì cả kinh đến mức kéo ngay cô dậy quát .
" Cô điên sao, không biết những mãnh vỡ đó sẽ đâm cô sao ?"
Cũng không để ý khuôn mặt cô gái nhỏ như thế nào , Diệp Hạo vội cầm lấy hai bàn tay nhỏ lật lên xem, quả nhiên cả hai bàn tay đều có vết xước chảy máu, may mắn là lúc đó cô đè lên những mảnh vỡ nhỏ nên vết xước cũng rất nhỏ, nhưng vết máu vẫn làm anh tức giận liền ngẫng đầu lên muốn quát tiếp, bất chợt anh khựng lại nhìn sững người .
Nhạc Ân đang khóc.
Đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, hốc mắt toàn nước mắt, những giọt nước mắt cũng chảy dài trên má, trong mắt toàn là sợ hãi. Miệng nhỏ mở ra không nói gì nhưng cũng biết nếu có nói cũng sẽ là lời uất ức tội nghiệp. Diệp Hạo bối rối, đúng là anh vô cùng bối rối, anh không thích con gái khóc hay làm nũng vì anh thấy thật phiền phức, lúc này đây, anh cũng thấy phiền phức, nhưng tại sao anh không thể như mọi lần làm lơ , mà phải đứng ngây ra đây không biết nên làm gì, có lẽ là vì đôi mắt của cô gái trước mặt này.
Diệp Hạo chưa bao giờ thấy rõ mắt Nhạc Ân, anh còn chưa một lần nhìn kĩ cô thì sao thấy được, nhưng ít nhất trong trí nhớ của anh đôi mắt cô luôn rũ xuống, ngẫn ngơ trống rỗng, nhưng bây giờ trước mắt anh lại là một đôi mắt tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn.
" Em đang làm gì? Em không thấy tay bị thương sao ? "
Anh nhẹ giọng,
thấy cô vẫn đứng im nhìn anh như thế liền thấy thất bại, phải rồi, cô không nói
được.
Diệp Hạo cầm hai tay Nhạc ÂN đưa lên tránh dây máu lên áo quần, rồi kéo cô đến bên ghế sô pha, trước mắt phải băng bó lại đã.
Diệp Hạo cầm hai tay Nhạc ÂN đưa lên tránh dây máu lên áo quần, rồi kéo cô đến bên ghế sô pha, trước mắt phải băng bó lại đã.
Nhưng anh chưa kịp kéo đi cô đã giật tay ra. Nhạc Ân thấy cảm xúc nơi bàn tay thì chợt nhận ra có người đang cầm tay mình, cô hoảng sợ giật tay lại. Rồi chợt không quan tâm đến người đang đứng bên cạnh nhíu mày giận dữ nhìn cô, lại xoay người muốn rời đi.
Diệp Hạo vứt bỏ mọi cảm xúc thương cảm lúc nãy, cảm thấy lại tức giận khi thấy cô ngốc kia xoay người chuẩn bị giẫm lên đống mãnh vợ của cái bình hoa, kiên quyết không nhẹ nhàng mà kéo cô lại, dứt khoát đưa vào phòng cô trước. Chỉ thấy Nhạc Ân thay đổi, cả người vùng vẫy cố thoát ra, đôi mắt càng hoảng loạn càng sợ hãi. Nhạc Ân sợ người đang kéo cô đi này.
Diệp Hạo đưa cô vào phòng đặt cô ngồi xuống, xoay người muốn bật điện phòng thì lại thấy Nhạc Ân đứng lên muốn chạy ra khỏi phòng, anh liền đi nhanh tới đóng cửa, xong lại bật đèn nhìn cô đang đứng trước mặt mình thở dốc, Nhạc Ân nhìn chằm chằm cánh cửa sau lưng người đàn ông, không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận của người đó, giương đôi tay lúc này máu đã chảy nhiều hơn hướng về phía cánh cứa muốn mở.
" Bốp "
Nhạc Ân sững sờ, lần này thì trong đôi mắt trong veo không thấy sự hoảng loan hay sợ hãi mà chỉ chứa hình bóng của một người, có lẽ Nhạc Ân đang ghi nhớ khuôn mặt này, khuôn mặt người mới làm cô đau.
..
Thật ra Diệp Hạo chỉ muốn đánh nhẹ vào mông Nhạc Ân mà thôi, nhưng xác định cô gái bướng bĩnh này sẽ tiếp tục làm loạn không biết khi nào mới ngừng nên không thương tiếc đánh một cái thật mạnh tay, quả nhiên thành công khiến cô đứng im.
Anh lúc này không giống lần đầu sững sờ trước đôi mắt nhỏ tội nghiệp nữa, mà sau khi xác định cô lúc này đã bình tĩnh lại kéo tay cô ngồi xuống giường. Lúc đi lấy hộp bông băng về thì cô vẫn nhìn anh chằm chằm, nhưng ánh mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Diệp Hạo không nhận ra sự thay đổi của anh mắt đó, nâng từng bàn tay nhỏ nhắn lên nhìn cẩn thận , thấy không có mảnh vỡ nào mắc lại liền nhanh chóng băng bó. Tay phải bị đâm vào một lỗ nhỏ nhưng không sâu lắm, tay trái thì một vết xước, anh cẩn thận sát trùng, vừa mới đụng vào thì thấy cô rụt tay lại, anh ngẩng đầu nhìn người đang muốn rụt tay mà mắt thì nhìn anh chằm chằm , giờ mới thấy có tâm trí nói chuyện
" Đau!! Lúc nãy giẫm lên không biết đau sao?"
Xong lại kéo tay cô lại nắm chặt rồi xức thuốc, chợt một tiếng nói khe khẽ vang lên khiến anh bất ngờ ngẩng đầu . Cô gái trước mặt đã cúi mặt, nhưng anh nghe thấy cô nói
" Đau .."
Giọng nhỏ, nhè nhẹ đúng là thật ủy khuất đáng thương.
Lần này, anh lại bị cô làm sững sờ rồi.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment