GIA TÀI NGƯỜI MẸ - CHƯƠNG 08 - DƯƠNG NGHIỄM MẬU - TRUYỆN THIẾU NHI
GIA TÀI NGƯỜI MẸ
Tác giả : Dương Nghiễm Mậu
Thể loại: truyện thiếu nhi, teen, tình cảm.
CHƯƠNG 08:
- Còn cháo nóng bà sơi nữa để con
múc.
- Thôi u ạ, u dẹp đi giúp tôi, để
cháu nó chơi ở đây một chút, u xuống mà ăn cơm đi.
U Tám ra khỏi phòng, bà mẹ
nhìn chiếc lưng nhỏ bé lầm lủi với một vẻ nhẫn nhục khôn cùng. Bà mẹ kéo Dũng
ngồi gần lại. Nhìn đứa cháu bà nhớ tới bố nó. Với đôi mắt một mí mở lớn cương
quyết, vầng trán nhô một cách bướng bỉnh bà thấy nó giống Nhân quá độ.
Nhớ lại
đứa con làm bà buồn, nó đã đi cùng với lòng oán ghét, bà lấy vợ cho nó là bà lo
cho nó thương nó thật bà không thể nào ngờ kết quả lại như thế. Bà vẫn còn thấy
đôi mắt của Nhân mở lớn sáng lên một cách hằn học và giọng nói rắn lạnh như thỏi
sắt cứng tàn nhẫn: con đã nói với mẹ rồi, nó không thể nào là vợ của con được,
mẹ thấy chưa, con lấy nó để làm vui lòng mẹ, nhưng đến bây giờ con thấy rõ rằng
nếu không yêu nhau người ta không thể nào chung sống với nhau được dù cho thế
nào đi nữa.
Nó khác hẳn con. Mẹ muốn con như thế, mẹ muốn con khổ thì con chỉ
còn cách bỏ đi để mẹ khỏi khổ vì con không nghe lời mẹ nữa thôi. Con chịu hết nổi
rồi. Tại mẹ, nếu còn bố con chắc con không đến nỗi phải khổ thế này. Mẹ thấy thế
không - Con muốn nói sao thì nói bây giờ mẹ không biết gì nữa, mẹ mong các con
khá ra, mẹ muốn trông thấy gia đình các con và các cháu, nhất nữa con là con lớn
trong gia đình. Mẹ muốn có một người cháu. Ai không muốn thế hở con. Mẹ sống được
bao lâu nữa... Trong tròng mắt sâu tối nước mắt của bà mẹ đã tràn ra, bà đã
khóc về những đứa con, bà khổ sở những điều mà bà không hiểu vì sao bà phải chịu
đựng nhiều như thế, chịu đựng không hiểu nguyên do.
- Bà chết cháu có thương bà không?
- Bà không chết, bà ở với cháu. Bà
còn phải dẫn cháu đi chùa chứ. U Tám chẳng đưa cháu đi chơi bao giờ cả.
- Tội nghiệp, tội nghiệp cháu của
bà quá. Tại bà đau mà. Chú Tuấn, Thạch sắp về rồi cháu có nhiều quà, rồi cháu
được đi chơi.
- Các chú ghét cháu lắm.
- Không có, các chú thương cháu chứ,
cháu phải ngoan kia.
- Sao mẹ cháu không về với bà, bà
đau mà, cả bố cháu nữa?
- Có chứ...
Bà mẹ không muốn nhắc đến nữa, bà
muốn quên, không biết bà còn có cơ hội để được nói về bố mẹ nó cho Dũng nghe
không, chắc nó biết nó sẽ không yêu bà nữa, sau này nó sẽ biết.
- Sáng mai cháu có đi đón chú Tuấn
với cô Nhẫn không?
- Nhưng cô có cho cháu đi không?
- Có chứ. Cô sẽ đưa cháu đi nữa, rồi
mua quà, nhớ mang về cho bà nữa nghe.
Dũng ngồi im không nói, nó mân mê
bàn tay gầy guộc của người bà, nó sợ không dám nhìn vào đôi mắt sâu quầng,
khuôn mặt nhăn nheo những nếp nhăn nhúm, mái tóc bạc trên mặt gối vuông. Nó
rùng mình sợ hãi một cách không đâu. Nó thấy lo sợ một cái gì mà chừng như nó
linh cảm thấy một cách không rõ ràng trong khối óc non nớt của tuổi thơ. Bà nó,
trên khuôn mặt chừng như khác xưa nhiều, nó ngại ngần quay sang phía Nhẫn ngồi
đang khóc. Tại sao cô Nhẫn lại khóc? Gian phòng mờ tối trong im lặng bà mẹ nói
với Dũng :
- Thôi cháu xuống đi ngủ đi, cả cô
Nhẫn nữa.
- Không, cháu ở đây với bà.
- Bà mệt, cháu phải xuống dưới,
cháu nghe lời bà không.
Nhẫn đưa tay ra cầm tay Dũng, nó
vùng vằng :
- Không, cháu ghét cô lắm.
Nhẫn đứng lặng thinh không nói gì.
Bà mẹ ngoảnh mặt vào trong. Dũng một mình tha thủi ra khỏi phòng. Nó muốn khóc
lớn.
Mình nói gì vậy, mình nói lớn lên một
chút cho tôi nghe. Tôi không nghe rõ gì cả, chừng như ai bịt cả hai tai tôi lại.
Đi với mình. Tôi chỉ muốn vậy, tôi muốn từ lâu rồi, trong bao lâu tôi chỉ mong
gặp mình mà chẳng thấy đâu. Sao mình thờ ơ với tôi vậy. Gặp mình tôi mừng lắm.
Nhưng hãy thong thả một chút, đi đâu phải vội vàng. Mình vào đây một chút đã.
Mình hãy việc qua cửa vào trong căn phòng này, căn phòng đáng ghi nhớ, thật tôi
không muốn rời khỏi nó một phút một giây nào cho được. Mình hãy vào ngồi nơi
mép giường đây, mình hãy cầm lấy tay tôi để cùng nhớ lại những ngày êm đềm
chúng ta đã sống. Tôi không thể nào quên được. Mình quên rồi sao. Vào đây đã rồi
tôi cùng đi, không vội gì. Mình hãy nán lại một chút. Sao, mình nói sao. Có người
theo mình. Không đợi được à. Một chút thôi. Người ta không cho. Sao vậy. Mình
nói lớn lên tôi nghe. Tại sao người ta lại không cho, tại sao lại giữ mình một
cách vô lý như thế được.
Mình không được tự do sao. Ai giữ
mình, ai giam cầm mình. Chẳng lẽ người ta lại... mà làm gì có người ta... Không
phải... không phải ai... ai... Tôi muốn nhìn thấy mặt họ một chút. Họ còn phải
giấu mặt đi hay sao. Những quân tàn ác đó... Khoan, chưa thể đi được, tôi không
thể đi được. Người ta muốn bắt tôi à. Dễ chừng tôi phải xuống địa ngục sao.
Còn mình... còn mình thì ra sao. Ở
đâu. Dù ở đâu thì tôi cũng theo mình. Có lẽ tôi phải xuống địa ngục. Mình có biết
nơi ấy không, hay mình ở đó vậy, mình nói cho tôi nghe đi. Nơi địa ngục ra làm
sao, ở đó chính xưa kia Mục Liên nhờ đạo - nhãn của Phật cho đã nhìn thấy mẹ
mình bị đày ải, chịu khổ hình.
Nếu các con tôi được đạo nhãn xem xét âm phủ thì
chúng sẽ thấy tôi ra làm sao nhỉ... Chắc sẽ thấy tôi sinh vào đạo ngã quỷ, tôi
có nhiều tội ác không sao có thể lường được ở kiếp trước. Đến ở trần gian tôi
còn phải khổ sở như thế này thì ở địa ngục còn phải khổ biết bao nhiêu.
Mình biết
chứ, mình biết nơi ấy chứ. Nơi Mục Liên nhìn thấy mẹ mình không được ăn uống,
da bọc xương, nhiều tội đến độ Mục Liên thương mẹ đem bát cơm dâng lên, bà mẹ tay
trái che bát, tay mặt bốc cơm, cơm chưa tới miệng đã hóa thành than lửa, dâng
nước lên thành đồ xú uế, dâng trái lên thành đá khô cứng. Mục Liên thấy vậy kêu
khóc thảm thiết và được Phật chỉ cho cứu mẹ... Nhưng mình thấy đó, các con chắc
thấy tôi chúng nó sẽ làm ngơ như thấy người lạ không quen biết.
Có khi còn lấy
làm vừa lòng là khác: chúng đã oán tôi biết chừng nào cho hết? Chừng như chúng
cho rằng tất cả những khổ sở ngày này chúng hứng chịu đều do tôi, tại tôi mà
có... Dù vậy tôi chưa đi với mình được. Tôi, tôi phải ở lại với chúng. Tôi muốn
khi rứt đi rồi không còn đều gì phải bận tâm lo âu, hay hối hận, ... Tôi đi một
cách bình thản yên tâm... Mình hãy vào đây, ngồi xuống đây với tôi, ở lại đây
chờ các con trở về họp mặt, tôi muốn chia một chút gia tài cho chúng nó làm vốn,
một chút gia tài mà bất cứ bà mẹ nào chắc cũng đã dành dụm để lại trong đời.
Mình hãy nói với tôi một vài tiếng, mình muốn cho chúng nó thế nào, trong gia
tài này có một phần sức lực của chính mình.
Đứa nào đáng hưởng nhiều, đứa nào
hưởng ít. Chia làm cho công bằng. Mình hãy tỏ ý cho tôi yên tâm rằng dù sao
mình vẫn yêu tôi. Sao trông mình buồn thảm làm vậy. Còn buồn làm chi nữa. Ý
mình vẫn chưa toại? Tôi biết thế. Chắc trong chúng ta chẳng ai được toại hết
khi đã nhận là một người ở trên trần gian hẹp hòi này. Ai đã giết mình. Người
ta đã hành hạ mình ra sao. Người ta đã khoan qua tim mình bằng một cái dùi sắc
nung đỏ? Phải không? Cái gì, cái gì, mình nói lớn lên cho tôi nghe, mình nói lớn
lên cho tôi nghe. Ai đang bịt tai tôi. Mình đã phải chết một không toại nguyện?
Như thế là xong, là hết, mình chẳng nên oán hận làm gì. Có là chi đâu trong những
chớp mắt mờ ảo. Mình muốn làm một cái gì nữa.
Tôi thì khác. Tôi ở lại, tôi phải ở
lại không cưỡng được. Tôi không có quyền chết. Các con tôi và các cháu tôi,
mình thấy đó. Tôi phải ở lại chưa biết đến bao giờ, tôi muốn ở lại mãi mãi. Tôi
còn muốn nhìn thấy tương lai chúng, tương lai chúng cũng là tương lai của đời
tôi. Tôi muốn trông thấy chúng không còn thù oán tôi, không thù oán lẫn nhau,
chúng phải biết thế nào là yêu thương đùm bọc, chúng sẽ hiểu những hành động của
tôi. Tôi ở lại vì thế.
Chúng sẽ hiểu tôi sống vì chúng, cho chúng, còn nếu
riêng phần tôi thì tôi đã hủy hoại thân tôi đi từ lâu rồi. Nhưng liệu tôi có được
toại nguyện không. Các con tôi có hiểu như thế không và chúng có thấy là chúng
phải thương yêu nhau không, nếu không đời chúng còn có ra gì nữa. Giữa bao
nhiêu thù hận, thành kiến, lầm lạc, độc ác, ghen ghét, lang sói... những đen tối
sâu thẳm vây bủa nhằng nhịt không có máu mủ yêu thương chúng lấy gì để chống đỡ.
Tôi tin nơi đáy lòng chúng, nơi đáy lòng mỗi con người, nơi góc kín của con tim
còn tiềm ẩn một cái gì mà lâu nay bị bỏ quên, bị ruồng rẫy, hăm dọa, lấn át, dồn
chứa tưởng như mất tăm vì không khí nhiễm độc sôi lửa... Tôi tin tôi mở được
cho các con tôi nhìn ra nhau. Tôi tin những tốt đẹp vẫn còn nơi mọi người...
Kìa mình, mình giận tôi sao, tôi
chưa thể nào đi được, vì chính các con của mình nữa. Mình nói cho tôi nghe đi,
ít ra mình cũng nói một tiếng để tôi con tin là mình không giận tôi, mình hiểu
tôi, gánh nặng tôi chịu đựng đã quá nhiều rồi đừng chất thêm gì lên nữa, mình
hãy ghé vai chịu đỡ tôi một chút. Mình đừng bắt tôi đi bây giờ.
Hãy chờ tôi ít
lâu nữa, mình hãy ghé vai chịu đỡ tôi một chút. Mình đừng bắt tôi đi bây giờ.
Hãy chờ tôi ít lâu nữa. Kìa mình, đừng nhìn tôi với con mắt đó, mình hãy nhìn
tôi với con mắt hồi tôi đã bỏ nhà theo mình, con mắt những người yêu nhau, mình
nói đi, mình nói một câu thôi, tôi chờ, tôi chờ... Sao mình tàn nhẫn với tôi làm
vậy, mình còn như thế trách gì những người khác, những con tôi... Mình, đến nỗi
nào mà tôi phải chịu những đối đãi như vậy. Thế nào tôi cũng đi với mình. Mình
chờ tôi... chờ tôi... Sao mình lặng thinh quay đi như vậy được... Chờ tôi... Chờ
tôi mình ơi...
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment