GIA TÀI NGƯỜI MẸ - CHƯƠNG 01 - DƯƠNG NGHIỄM MẬU - TRUYỆN THIẾU NHI
GIA TÀI NGƯỜI MẸ
Tác giả : Dương Nghiễm Mậu
Thể loại: truyện thiếu nhi, teen, tình cảm.
CHƯƠNG 01:
Bóng tối đã bắt đầu ùa vào cửa sổ,
khung cửa mờ nhạt lẫn vào phía trong, đồ vật nhòa đi như sắp biến dạng. Tôi
không hiểu vì sao giờ này mà chưa có đứa nào nó lên phòng, phải rồi, thằng Nhược
nó đã nói từ hôm nào là nó đi dự đám cưới một người bạn. Còn cái Nhẫn, hôm nay
nó lại đi học về muộn thôi. Nhưng tôi thấy vui là được yên tĩnh một lúc. Dù
bóng tối có đen đặc thêm nữa tôi cũng vẫn có thể biết chắc mọi đồ vật ở chỗ nào
trong căn nhà này, căn nhà yêu dấu tôi đã sống được bao nhiêu năm êm ấm với hạnh
phúc, cũng như buồn khổ và xa cách. Nhưng dù sao những ngày cuối đời mình tôi lại
còn được sống ở đây, và chết ở đây. Đó chẳng phải là một hạnh phúc lớn hay sao.
Chính căn phòng này. Chiếc giường vẫn còn kê ở góc, chiếc bàn con nơi cửa sổ
ngó ra khoảng sân có hàng rào dâm bụt, hàng cây dạ lan hương vẫn nằm sát tường
tỏa mùi hương thơm mát. Chiếc ghế dựa bằng mây lớn ở mé bên kia có chiếc băng
nhỏ để sát tường nơi tôi vẫn ngồi. Tất cả đã được sắp xếp trở lại như hồi tôi sống
với mối tình đầu đắm đuối. Đã hơn ba mươi năm trời nay...
Tôi là đứa con ngoan trong một gia
đình nền nếp, ngoan hơn tất cả các anh chị, thầy tôi vẫn gọi tôi là “con gái rượu”,
mẹ tôi nói con út sẽ là đứa mẹ tôi được nhờ cậy lúc về già, và là đứa con sẽ được
nhiều sung sướng. Nhưng không, tôi là đứa con cha mẹ không được nhờ, tôi đã cướp
công tất cả, cho nên những lúc nghĩ lại tôi chỉ còn biết khóc. Nuôi con mới biết
lòng cha mẹ. Những đứa con tôi đã trưởng thành, có đứa đã chết... Nuôi chúng,
chịu đựng chúng tôi mới thấy mình bất hiếu, nhưng cha mẹ đã chẳng còn cho tôi
phụng dưỡng. Tôi nói điều này ra cho các con tôi nghe - chắc có đứa sẽ cho là tôi
muốn dạy khéo chúng để chúng thương tôi - điều mà tôi chẳng nghĩ. Thương yêu
hay giận ghét làm sao tôi muốn hay không được. Tôi cố làm hết hồn bổn phận của
mình, làm theo lòng mình không đòi hỏi gì.
Các con tôi chắc nó chẳng lạ chuyện
năm tôi 18 tuổi đã bỏ làng theo trai, có ai ngờ một đứa con gái hiền thục lại
có thể làm thế. Tôi đã hành động theo sự đòi hỏi của lòng mình. Chàng là học
trò của thầy tôi, một người học trò thường, nhưng chàng có những hành động khác
thường. Chàng đã bỏ học đi biệt tích, dù trong khi ấy chàng rõ rằng tôi yêu
chàng, yêu chàng tha thiết. Chàng đã nói với thầy tôi rằng: con không muốn chỉ
là một thầy khóa gàn của một thời đã chết, dạy dăm ba đứa nhỏ sống an bần lạc đạo
với sách vở thánh hiền, bởi vì, thưa thầy, chúng ta đang nô lệ...
Thầy tôi mến
chàng lắm, nhưng chẳng bao giờ nói ra. Khi thấy chàng từ biệt thầy đã cảm động
nói với gia đình: đó là một đứa học trò hơn thầy và ta cũng muốn dẹp lớp học
này đi. Thầy tôi đã làm như vậy, trong gia đình, người thân cận chẳng ai hiểu nổi.
Nhưng tôi yêu chàng, nghe chàng nói, tôi hiểu một phần cái tư tưởng của thầy
tôi dù không nói ra... Ít lâu sau thầy tôi đã bị rắc rối về người học trò này,
phong thanh những người bạn đồng môn nói lại chàng đã dự vào một biến động, những
đồng chí đã có kẻ rơi đầu. Thầy tôi nghe tin chỉ thở dài, thầy đã uống rượu
say, ngâm thơ... thế sự thăng trầm quân mạc vấn, yên ba... Tôi chỉ còn biết
khóc.
Khóc thầm những đêm không ngủ. Nhìn
đôi mí mắt mọng đỏ; Mẹ tôi chẳng hiểu vì sao... anh chị nhìn tôi lắc đầu: con
út nó làm sao ấy. Nhưng chàng đã trở về một đêm, chàng bảo phải đi xa, đi thật
xa... và tôi đã chẳng dằn lòng bỏ đi theo chàng. Chàng thay họ đổi tên vào đất
này... Chàng đã thành một người kinh doanh thực thụ. Tôi không thể nào tưởng tượng
được rằng tôi đã đi xa đến thế. Chàng là một kẻ tù đày trọng tội. Cha mẹ tôi chắc
sẽ ngạc nhiên không thể nào hiểu nổi sự biệt tích của đứa con yêu.
Tôi đã ân hận
không nói được điều nào, tôi đã đi mà ngày thầy tôi chết rồi không biết, cũng
may tôi còn được có dịp để nói với mẹ tôi, và tôi nghĩ, bây giờ sau khi mẹ tôi
mất hơn mười năm mẹ tôi đã nói những điều đó với thầy tôi. Chính ở đây, căn nhà
này mồ hôi của chàng đã tạo lập và để lại. Chàng đã bảo: anh không phải là người
để tạo lập giữ gìn một cái gì, nhưng có em anh không có quyền làm thế, anh muốn
em được quyền hưởng hạnh phúc một phần nào trong sự hy sinh của em. Anh là một
kẻ tội đồ, trong thâm tâm anh lúc nào cũng bỏng cháy tiếng kêu gào hành động,
quên tất cả những gì quanh anh, cả chính em. Nhưng tấm tình yêu này anh phải nhớ...
để rồi lúc chết đi, bất cứ lúc nào anh đỡ ân hận.
Chàng tạm quên mọi điều để sống yên
ấm trong gia đình. Ở đây chúng tôi có hai người con trai. Đứa con cả lớn lên
theo chân cha nó rồi biệt tích, tôi thương nó nhưng không có quyền lực gì để
ngăn nó ở lại. Tôi định tâm ghét nó nhưng cứ trông thấy mặt nó nghe tiếng nó
tôi lại thấy thương yêu nó. Nó nói với tôi: mẹ nói không cho con đi, mẹ muốn
con hèn kém hơn người sao? Thế là tôi không còn cách nào để giữ nó được. Đứa
con thứ hai yên phận ở lại. Đó là thằng Thạch. Nhưng tới khi tôi bước đi bước nữa
nó tìm cách xa lánh tôi. Tôi không có lý do gì để nói nó nữa.
Dù sống với chàng tôi vẫn không lúc
nào yên tâm. Tôi dư hiểu rằng một lúc chàng sẽ lặng lẽ ra đi. Đi không bao giờ
trở lại, và điều đó đã đến khiến tôi không còn nước mắt để khóc cho chính mình.
Chàng đi khi tôi có mang người con thứ hai đó. Sau tôi được tin chàng chết tại
một lao xá xa xôi, công việc của chàng thất bại. Ở một nơi xa lạ, đất nước mình
đó nhưng Nam Bộ thuở ấy là một nơi xa lạ thật. Đất khách quê người không họ
hàng thân thuộc, với hai đứa con thơ. Người che chở không còn nữa. Những đêm ngồi
ôm đứa con thơ trong tuổi thanh xuân của đời mình, tôi đã lo lắng cho tôi, cho
tương lai của các con tôi.
Trong căn nhà, chính ở đây, những
buổi tối trời tôi đã khóc, thương con, thương mình và nhớ chồng. Tôi chẳng oán
chồng. Tại sao chúng ta lại oán người con trai hành động theo nghĩa vụ của họ,
và tại sao tôi lại chẳng tự hào về người chồng của mình. Dù thế tôi vẫn khóc,
khóc cho thân phận mình, cho tương lai con cái của mình thiếu một người cha dạy
dỗ chúng biết thế nào là phận sự của một người con trai. Đã chẳng chính thằng
Thạch, con lớn của tôi bây giờ là bằng chứng sự thiếu sót đó hay sao? Tôi chỉ
là một người mẹ và tôi không thể nào làm được như một người cha đối với con
cái.
Bóng tối hãy xuống nữa, hãy xuống nữa,
và gió ở một nơi nào rất xa hãy thổi về. Những con gió lạnh như năm cũ, những
cơn gió như mang bàn tay của chàng vỗ về nhè nhẹ lên má, hay vuốt trên mái tóc
bây giờ đã nhuốm bạc của tôi, và trong bóng tối đôi mắt của chàng rực lên, đôi
mắt sâu thẳm những ý tình. Tôi chẳng thể quên được đôi mắt như lửa đốt chứa đầy
những ý nghĩ giông bão cuồng nhiệt, đôi mắt đã mang tôi rời khỏi quê hương. Tôi
nghĩ giờ phút này chàng đang ở đây, đang ẩn núp đón tôi đi. Và chính linh hồn
chàng đã chứng kiến bao nhiêu khổ ải chịu đựng về những đứa con sau này, những
đứa con không phải của chàng.
Tôi nghe chừng như trong cơ thể
đang chuyển động dần dần, trí óc sáng lên, có lẽ tôi không còn sống được bao
lâu nữa, nhưng chắc tôi còn đủ thì giờ để gặp lại các con tôi sum họp với nhau
một lần.
Trong bóng đen đè nặng, trong yên lặng
sâu hút, bao nhiêu quá khứ hiện ra. Anh đã bảo em: nếu anh đi rồi em đừng đợi,
em hãy làm theo ý em muốn. Tuổi thanh xuân của em còn dài lắm, anh đã nhận của
em quá nhiều, và anh không còn dám đòi hỏi nhiều hơn nữa... Quả là em đã mỏng
phận... Anh đã cướp tất cả tình yêu của em. Em đã chỉ muốn đứng lại nuôi con thờ
chồng.
Nhưng vì hoàn cảnh, mẹ chúng ta đã đã bảo sao anh biết không? Mẹ bảo em
hãy thương lấy những đứa cháu xấu số, nhưng chính những đứa cháu đó là những
người oán em nhiều nhất. Em đã tự mang lấy thêm cho mình nhiều khổ sở, có phải
thế không anh. Em đã không giữ đang điều em mong muốn. Đã chẳng phải là nỗi cô
đơn mệt mỏi của em, khung cảnh xứ người, và tiếng gọi âm thầm tha thiết của
tình gia đình đòi em trở về quê nhà... em đã trở về, trở về khóc trên mộ cha, để
vùi đầu vào lòng mẹ. Em đã trở về đó và bước đi bước nữa. Làng xóm vẫn thế;
gian nhà năm xưa anh ngồi học vẫn còn kê những tấm phản thấp, ba gian nhà cánh
cửa bức bàn vẫn còn đóng kín, nhưng thầy không còn ngồi trên sập cất tiếng giảng
bài. Trên phản không còn đám môn sinh cất tiếng ê a... Dinh cơ ấy buồn lặng. Mẹ
chúng ta sống trong cảnh cô tịch ôn lại những ngày tháng tảo tần.
Có tiếng chân người đang tiến lên.
Cái Nhẫn, đứa con gái út của tôi đã trở vào, nó châm đèn và đến với tôi. Sao
chưa thấy anh nào về cả mẹ ạ, chẳng lẽ các anh không về sao. Mẹ, mẹ có thương
con không, mẹ mất rồi còn ai thương con nữa. Tại sao mẹ còn sinh ra con làm
gì... Một đứa con đen đủi lạc loài...
Con đừng khóc nữa, con hãy mở rộng
cánh cửa cho mẹ, con cho mẹ một ly nước đi. Con yêu của mẹ. Đứa con làm mẹ đau
khổ hơn hết, nhưng cũng làm mẹ tự hào hơn hết. Con thấy đó, mẹ còn thương ai
hơn con nữa, làm sao để mẹ có thể nói ra tình yêu thương của mẹ dành cho con.
Con thử nghĩ xem, nếu như với một người mẹ khác thì liệu con có còn sống như
ngày nay không, hay người ta đã để cho con chết rồi, hay cho sống trong một viện
mồ côi nào đó chẳng hạn. Nhưng mẹ thì không, bởi vì chính những người như con
phải được yêu thương hơn hết. Nghĩ tới con mẹ không muốn chết, mẹ muốn Trời Phật
cho mẹ sống thêm mươi tuổi nữa để yêu thương con, thôi con đừng khóc, mẹ còn sống
lâu chứ...
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment