CHÚ ĐẤT NUNG - CHƯƠNG 05 - HẾT - NGUYỄN KIÊN - TRUYỆN THIẾU NHI
CHÚ ĐẤT NUNG
Tác giả : Nguyễn Kiên
Thể loại: Thiếu nhi, teen,
CHƯƠNG 05: CHÚ ĐẤT NUNG
Tết Trung thu cu Chắt được món quà:
hai người bột – một chàng kỵ sĩ ăn mặc rất bảnh, cưỡi ngựa bờm đỏ, dây cương
vàng, và một nàng công chúa mặt trắng ngồi trong ngôi lầu lợp ngói tía, ngói
xanh.
Cu Chắt còn một đồ chơi khác: một
chú bé bằng đất, do cu Chắt nặn.
Ban đêm, cu Chắt cất đồ chơi vào một
cái nắp tráp hỏng. Cu Chắt ngủ. Còn hai người bột và chú bé Đất làm quen với
nhau. Chú bé Đất kể chuyện cánh đồng; chàng kỵ sĩ và nàng công chúa kể chuyện
nhà người làm bánh và nặn đồ chơi. Chuyện của đứa này lạ lùng đối với đứa kia
nên chúng đều thích thú.
Nhưng sáng hôm sau, chàng kỵ sĩ bỗng
nhăn nhó bảo nàng công chúa:
- Cu Đất thật là đoảng, mới chơi với
nó một tí nó đã làm bẩn hết quần áo đẹp của chúng mình!
Cu Chắt không nghe thấy tiếng nói của
chàng kỵ sĩ nhưng cu Chắt trông thấy bộ quần áo màu lòe loẹt của hai người bột đều
dính Đất. Cu Chắt liền lấy mực bôi lên những vết bẩn ấy và bỏ hai người bột vào
một cái lọ thủy tinh vẫn dùng đựng kẹo.
Thế là chú bé Đất và hai người bột
chia tay nhau.
Chú bé Đất vốn sinh ra trên một gò
cao, ngoài cánh đồng. Cu Chắt đi chăn trâu với các bạn, đã nặn ra chú ở đấy.
Chú bé rất thích cuộc sống nơi chú sinh ra. Ở đấy có trời xanh, mây trắng, có
những dòng nước chảy dào dạt, có đàn trâu chăm chỉ và những chú sáo sậu vui
tính.
Chú bé Đất tìm đường ra cánh đồng.
Đường ra cánh đồng xa lắm. Chú bé Đất cứ đi, đi mãi… chân chú đã mỏi dừ, mới đến
được đầu hồi nhà. Chú trông thấy một thím nhái đang nép mình dưới đám thài lài.
Mỗi lần thím nhái nhảy ra, đánh lưỡi kêu “tép” là thím quơ được một con muỗi.
Chú bé Đất hỏi thăm đường, thím
nhái nói:
- Chú hãy đi theo đàn kiến; kiến đi
khắp nơi tìm mồi, kiến biết đường.
Chú bé Đất liền theo các bác kiến.
Các bác kiến đáng phục thật: suốt
ngày các bác kiến đi tha mồi, bác nào cũng khuân vác rất nặng – nào xác sâu bọ,
nào những hạt cơm rơi… vậy mà kiến không hề mệt mỏi.
Kiến tha mồi về tổ ở góc bếp. Chú
bé Đất theo các bác kiến về đến đó thì trời đổ mưa to; chú bị ngấm nước mưa,
rét quá. Các bác kiến bảo chú bé Đất:
- Trong bếp có đống rấm, chú hãy
vào cời đống rấm ra mà sưởi.
Chú bé Đất làm theo lời kiến. Chú ngồi
co ro dưới chân ông Hòn Rấm, sưởi hơi than hồng ủ dưới lớp trấu khô rang. Ban đầu,
chú thấy ấm và khoan khoái. Lúc lâu sau, đâm ra nóng, bỏng rát cả chân tay. Chú
bé Đất sợ, lùi lại.
Ông Hòn Rấm thấy vậy cười bảo chú:
- Sao chú mày rát thế? Chú mày là đất
kia mà. Lão đây xưa kia cũng là đất. Đất không sợ lửa, đất có thể nung trong lửa…
Chú bé Đất ngạc nhiên hỏi:
- Nung à?
Ông Hòn Rấm trả lời:
- Chứ sao! Đã là người, cần phải cứng
rắn, dám xông pha, làm được nhiều việc có ích…
Chú bé Đất nghe nói, thích lắm. Chú
vui vẻ kêu to:
“Nào thì nung đi!”
Trong khi đó, hai người bột vẫn ở
trong lọ thủy tinh. Ở trong lọ thủy tinh êm đềm thật, chẳng nóng mà cũng chẳng
lạnh, chẳng nắng mà cũng chẳng mưa. Chàng kỵ sĩ cưỡi ngựa chạy quanh lầu của
nàng công chúa, còn nàng công chúa thì đứng tựa cửa lầu nhìn chàng kỵ sĩ. Ngày
này qua ngày khác chỉ có thế, không hiểu sao họ không thấy chán nhau!
Nhưng rồi một đêm kia, bỗng có con
gì mõm hôi hôi mò đến, cạy nắp lọ ra, tha nàng công chúa và cả cái lầu đi mất.
Nàng công chúa hét lên, chàng kỵ sĩ sợ quá, vội thúc ngựa nhảy vọt qua lọ thủy
tinh…
Lúc lâu sau, chàng kỵ sĩ bình tĩnh
lại, thấy mình đứng bơ vơ trong đêm tối, chung quanh chỉ có tiếng muỗi quay vo
vo. Muỗi mách cho chàng kỵ sĩ biết nàng công chúa đã bị tha vào đáy một cái cống
phía sau nhà.
Chàng kỵ sĩ phi ngựa thẳng tới miệng
cống, định bụng sẽ thúc ngựa lao ngay vào. Nhưng từ trong cống xông ra một luồng
hơi hôi thối nồng nặc khiến ngựa của chàng chùn lại. Chàng kỵ sĩ loay hoay xuống
ngựa và đứng ngây ra…
Trong cống, có một con chuột cống
già. Nó già lắm, lông đã trụi cả nhưng nó rất giảo quyệt. Nó lừ lừ tiến đến gần
chàng kỵ sĩ khờ khạo, làm ra bộ hiền lành, bảo chàng gửi ngựa lại, nó sẽ cho
chàng mượn chiếc thuyền làm bằng một que đóm cắt vát đuôi, đuôi thuyền gắn mẩu
xà phòng – chiếc thuyền này, chuột cũng tha trộm của cu Chắt, vì chuột thèm ăn
cả xà phòng nhưng chàng kỵ sĩ không biết.
Chàng kỵ sĩ gửi ngựa bột lại cho
con chuột già rồi xuống thuyền. Chiếc thuyền que đóm gắn xà phòng lao nhanh
theo dòng nước vào sâu trong cống.
Chàng kỵ sĩ tìm thấy nàng công chúa
bị nhốt trong một ngách hang tối om. Chàng hỏi:
- Kẻ nào đã bắt nàng vào đây?
- Chuột… nó hôi lắm!
- Lầu vàng của nàng đâu?
- Chuột ăn rồi!
Nàng công chúa khóc hu hu. Chàng kỵ
sĩ hu hu khóc theo:
- Ối giời ơi, thế thì tôi cũng bị
chuột lừa, chuột ăn mất ngựa của tôi rồi! Rồi nó sẽ mò vào đây, nó đợi chúng
mình lả đi, nó ăn tuốt cả hai chúng mình!
Hai người bột sợ cuống cuồng, liền
dìu nhau nhảy xuống thuyền, chạy trốn. Chiếc thuyền theo dòng nước đen ngòm
trôi nhanh qua cửa cống phía bên kia.
Dòng nước cống chảy ra đến đầu xóm
thì đổ xuống một con ngòi. Ngòi nước cuồn cuộn chảy ra tận giữa đồng xa. Hai
người bột ngồi trên thuyền sợ quá, run lẩy bẩy, mắt nhắm nghiền, không còn biết
gì nữa.
Gặp chỗ nước xoáy, chiếc thuyền
quay tròn rồi chìm nghỉm. Hai người bột bị ngâm nước, chỉ lúc sau đã nhũn hết cả
chân tay…
Chú bé Đất bây giờ đã trở thành CHÚ
ĐẤT NUNG. Đất Nung đang đi dọc bờ ngòi, trông thấy hai người bột bị nạn, chú liền
nhảy xuống nước, vớt họ lên. Đất Nung đặt hai người bột trên bờ cỏ, phơi nắng
cho bột se lại.
Hai người bột tỉnh dần, nhận ra người
bạn cũ thì lạ quá, kêu lên:
- Giời ơi, chính anh đã cứu chúng
tôi đấy ư? Dạo này trông anh khác quá!
Đất Nung cười:
- Có gì đâu, tại tớ nung trong lửa!
- Sao anh lại ở đây?
- Tớ nung trong lửa đống rấm, giữa
bếp gio. Người ta gánh gio ra bón ruộng mạ, thế là tớ được trở về quê hương của
tớ… Bây giờ, tớ chẳng sợ gì nữa, tớ có thể phơi nắng hàng đời người, hoặc ngâm
nước hàng đời người!
Nàng công chúa nghe nói, phục quá,
thì thào với chàng kỵ sĩ:
- Thế mà chúng mình mới chìm xuống
nước đã vữa ra!
Đất Nung đánh một câu cộc tuếch:
- Vì các đằng ấy ở trong lọ thủy
tinh mà!
THE END!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment