CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 38 - HẾT - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 38: ANNE - HẾT
Chưa bao giờ không khí trong Gia
Đình Lớn lại vui đến như vậy. Có lẽ chẳng bao giờ bọn trẻ lại nghĩ sẽ có được
niềm vui từ mối quan hệ thân thiết với “cô bé không phải là ăn mày” đó. Sự thực
là tất cả những nỗi khổ cực gian truân mà em phải trải qua đã biến em thành một
tài sản vô giá. Ai cũng muốn nghe đi nghe lại những chuyện đã xảy ra với em.
Khi ngồi trước lò sưởi với ngọn lửa nóng rực thì ai cũng muốn nghe và tưởng tượng
xem ở trên phòng áp mái mà Sara đã từng sống lạnh đến chừng nào.
Phải nói rằng
căn phòng áp mái đó đã trở thành mối quan tâm và sự hào hứng của bọn trẻ. Sự lạnh
lẽo, trống trải và tình trạng tồi tệ của nó đã không còn quan trọng đối với
chúng sau khi có sự xuất hiện của Melchisedec, đàn chim sẻ và tất cả những gì
có thể nhìn thấy khi leo lên bàn và chui hẳn đầu và cả vai ra khỏi cửa sổ mái
nhà. Tất nhiên là chúng thích nhất câu chuyện về bữa tiệc và chuyện giấc mơ của
Sara biến thành sự thật. Ngay hôm sau ngày em được tìm thấy, Sara đã kể câu
chuyện của mình cho vài thành viên của Gia Đình Lớn khi họ đến uống trà cùng
em. Cả bọn ngồi khoanh tròn trên chiếc thảm trải trước lò sưởi nghe Sara kể
theo cách riêng của mình, còn người đàn ông lặng lẽ ngồi nghe và quan sát mọi cử
chỉ của em. Kể xong em ngẩng lên nhìn ông và đặt bàn tay lên gối ông nói:
“Con đã kể xong phần của con rồi
bây giờ đến lượt bác kể đi, bác Tom.”
Ông Carisford đã yêu cầu Sara gọi
mình là “Bác Tom”.
“Con không biết chuyện của bác thế
nào, chắc phải hay lắm.”
Ông kể cho chúng nghe ông đã ốm yếu, buồn chán, cô
đơn, suy sụp và hay cáu bẳn như thế nào khi chưa tìm được Sara. Vì muốn kéo ông
ra khỏi nỗi khổ triền miên đó Ram Das đã quan sát những người qua đường rồi tả
lại cho ông nghe. Một trong số đó là một cô bé hay qua lại nhiều hơn và ông bắt
đầu quan tâm đến cô bé đó, có lẽ phần nào vì ông đã nghĩ quá nhiều đến một em
bé gái mà ông đang tìm kiếm và cũng vì Ram Das có kể cho ông nghe cái lần ông
ta vào phòng áp mái để bắt con khỉ. Ông ấy đã mô tả sự ảm đạm, lạnh lẽo và tồi
tệ của căn phòng đó và những gì bé gái mà theo ông ấy thì không phải thuộc loại
hạ đẳng, nhưng lại bị đối xử thậm tệ như một kẻ nô lệ. Ram Das cũng lặng lẽ
theo dõi những khổ cực mà bé gái đó phải chịu đựng và cũng đã phát hiện ra thật
dễ dàng làm sao để trèo qua phòng của con bé từ cửa sổ trên mái nhà. Đó là màn
mở đầu của những gì xảy ra tiếp theo. Một hôm ông gợi ý:
“Thưa ngài, tôi có thể trèo sang
bên đó đốt cho con bé ngọn lửa sưởi. Sau khi làm các việc bên ngoài về vừa ướt
vừa lạnh, thấy ngọn lửa con bé sẽ nghĩ đến phép mầu nhiệm nào đó.”
Ý tưởng hài hước đến nỗi một nụ cười
lóe lên trên khuôn mặt rầu rĩ của ông Carisford. Thế rồi Ram Das tiếp tục vạch
ra những ý tưởng mới cùng với niềm vui sướng rất trẻ con của mình và rồi đã thực
hiện chúng một cách đơn giản, gọn gàng không thể tưởng tượng được. Vào chính
cái đêm Sara định tổ chức bữa tiệc đó thì mọi sự chuẩn bị của Ram Das cũng đã
xong. Tất cả đồ đạc đã được tập kết lên phòng áp mái của ông và người bạn đến
phụ để thực hiện kế hoạch phiêu lưu cũng đã sẵn sàng. Ông nằm sát trên mái ngồi
nhòm qua cửa sổ chứng kiến cảnh bữa tiệc kết thúc thảm hại như thế nào. Đợi lúc
Sara ngủ li bì, Ram Das, tay cầm chiếc đèn sáng lờ mờ trèo vào phòng, còn người
bạn của ông ta đứng bên ngoài để chuyển đồ vào. Mỗi khi Sara trở mình Ram Das lại
che đèn đi và nằm bẹp xuống sàn. Bọn trẻ con đã đặt ra hàng nghìn câu hỏi để biết
được tất cả những sự thật này.
“Con rất mừng,”
Sara nói.
“Con rất
mừng vì chính bác lại là người bạn của con!”
Có lẽ chẳng bao giờ lại có đôi bạn
hợp nhau đến tuyệt vời như hai bác cháu Sara. Thực sự ông Carisford chưa từng
yêu quý ai như ông đã yêu quý Sara. Chỉ trong vòng một tháng ông đã biến thành
một người hoàn toàn khác đúng như ông Carmichael tiên đoán. Ông luôn vui vẻ, cởi
mở và có phần hài hước nữa và cũng bắt đầu quan tâm đến cái tài sản mà ông đang
có vì đã trút bỏ được nỗi ưu phiền dằn vặt ông suốt mấy năm trời. Ông đặt ra biết
bao nhiêu kế hoạch hấp dẫn dành cho Sara. Giữa hai bác cháu, ông đóng vai “phép
mầu nhiệm” và luôn nghĩ ra đủ trò làm cho Sara phải ngạc nhiên. Thỉnh thoảng
Sara lại phát hiện ra những chậu hoa mới trong phòng hay những món qua nho nhỏ
dưới gối. Một hôm khi hai bác cháu đang ngồi trò chuyện vui vẻ. Sara nghe tiếng
vuốt cào cào ngoài cửa, em mở cửa ra, một chú chó tuyệt đẹp đứng sừng sững trước
của, trên cổ đeo một chiếc bảng bạc viền vàng với dòng chữ nổi:
“Tôi là Boris, tôi phục vụ công
chúa Sara.”
Người đàn ông Ấn Độ rất thích nhắc
lại những kỷ niệm khi cô công chúa nhỏ còn đang phải sống trong cảnh bần hàn.
Những buổi chiều Gia Đình Lớn hay Emengade và Lottie đến chơi bao giờ cũng đầy ấp
tiếng cười còn những khi chỉ có hai bác cháu ngồi đọc sách hay nói chuyện với
nhau mới thú vị làm sao. Hai bác cháu chia sẻ với nhau biết bao điều thú vị.
Một buổi tối khi ông Carisford ngẩng
đầu khỏi cuốn sách của mình thì thấy Sara như chẳng tập trung đọc mà ngồi nhìn
chằm chặp và ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi trầm ngâm.
“Con đang nghĩ gì vậy, con gái?”
Sara ngẩng lên, mặt rạng rỡ.
“Con
đang nhớ lại cái ngày con đói khủng khiếp và một đứa trẻ con gặp ngày hôm đó.”
“Nhưng con đã phải chịu đựng biết
bao ngày đói rét, thế cái ngày đó là ngày nào?”
Ông Carisford hỏi giọng đượm buồn.
“Con quên mất, bác chưa biết đâu,
đó chính là cái ngày mà giấc mơ của con biến thành sự thật.”
Sau đó Sara đã kể
lại cho ông nghe chuyện ở cửa hàng bánh và đồng bốn xu em nhặt được từ vũng bùn
và đứa trẻ còn đói hơn cả em nữa. Sara đã kể lại những gì xảy ra ngày hôm đó hết
sức ngắn gọn và đơn giản thế nhưng cũng đã đủ để ông phải lấy tay che mắt và
cúi gằm xuống thảm để giấu những giọt nước mắt của mình.
“Con nghĩ ra một kế rồi bác ạ,”
Sara nói.
“Con muốn làm một việc bác ạ”
“Việc gì vậy con?”
Ông Carisford nhẹ
nhàng nói.
“Con có thể làm bất cứ việc gì mà con muốn công chúa của bác ạ.”
“Con nghĩ,”
Sara ngập ngừng.
“Bác
nói là con có nhiều tiền lắm phải không bác. Nếu vậy con sẽ đến cửa hàng bánh
và yêu cầu bà chủ là mỗi khi có những đứa trẻ đói khát dừng lại nhìn vào những ổ
bánh trong tủ kính của bà thì bà hãy gọi chúng vào cho chúng ăn rồi gửi hóa đơn
lại cho con thanh toán có được không bác?”
“Con có thể làm việc đó vào ngay
sáng ngày mai,”
Người đàn ông Ấn Độ nói.
“Con cám ơn bác, con đã biết thế
nào là đói, có nhiều lúc cố quên đi mà không sao quên được bác ạ.”
“Đúng thế con gái ạ. Bác hiểu rồi,
bây giờ hãy tạm quên nó đi, lại ngồi đây với bác và chỉ nghĩ rằng mình là công
chúa thôi.”
“Vâng, con sẽ cho những người đói
khổ đó bánh trái và họ sẽ không bị đói nữa.”
Sara đến bên ông Carisford, ông
kéo em ngồi xuống xoa đầu triều mến vuốt tóc đen của em.
Sáng hôm sau, khi nhìn ra ngoài cô
Minchin rất khó chịu vì thấy một cảnh tượng mà cô chẳng muốn nhìn chút nào. Cỗ
xe của ông Carisford với những con ngựa to khỏe đỗ ngay trước của nhà bên cạnh,
chủ nhân của nó cùng một vóc dáng nhỏ nhắn rất quen thuộc, ăn vận thật sang trọng,
đồ ấm toàn bằng lông bước lên xe làm cô nhớ lại những ngày trong quá khứ. Theo
sau cũng là một dáng người quen thuộc làm cô rất khó chịu. Người đó chính là
Becky, với tư cách là người hầu, luôn vui vẻ đi bên cạnh cô chủ bé nhỏ của
mình. Becky bây giờ trông đã có da có thịt và khuôn mặt đã bắt đầu đầy đặn hơn.
Một lúc sau cỗ xe dừng lại ngay trước hiệu bánh, mọi người ra khỏi xe. Thật ngẫu
nhiên cũng đúng vào lúc bà chủ vừa bưng ra một khay bánh nóng thơm phức. Bà ngẩng
lên, nhận ngay ra Sara và khuôn mặt phúc hậu của bà tươi hẳn lên.
“Bác tin là bác vẫn còn nhớ cháu,”
Bà chủ hiệu bánh nói.
“Và… mặc dù…”
“Đúng ạ, có lần cháu chỉ có bốn xu
mà bác đã cho cháu sáu chiếc bánh, và…”
“Và cháu đã cho đứa bé ăn mày những
năm cái đúng không,”
Bà hồ hởi và tiến lại gần Sara.
“Bác luôn nhớ đến việc làm
đó của cháu và lúc đầu bác không sao hiểu nổi…”
Bà nói rồi quay sang phía ông
Carisford:
“Xin lỗi ông nhưng tôi phải nói rằng lúc đó trông cô ấy tội nghiệp lắm,
cái đói hiện ngay ra trên nét mặt của cô ấy.”
Bà lại quay sang Sara nói.
“Ơn
Chúa, bây giờ trông cháu khá nhiều rồi.”
“Bây giờ cháu không những khá hơn
mà còn rất hạnh phúc nữa và cháu đến để nhờ bác một việc.”
“Việc gì vậy cháu?”
Bà chủ hiệu
bánh đon đả hỏi.
“Bác có thể làm gì giúp cháu.”
Sara cúi xuống tủ bánh làm điệu bộ
như ngày em phải chịu cái đói khủng khiếp và nói ý định của mình làm bà chủ hết
sức ngạc nhiên.
“Lạy Chúa!”
Bà chủ hiệu bánh nói
sau khi đã nghe ý định của Sara.
“Tôi cũng rất sung sướng khi giúp được những đứa
trẻ khốn khổ tội nghiệp đó, nhưng tôi cũng chỉ là người lao động tôi không thể
giúp chúng được nhiều, sự thực là tôi cũng đã cho chúng nhiều bánh lắm rồi, kể
từ sau cái buổi chiều mưa rét ấy cũng chính vì tôi luôn nghĩ đến cháu. Ôi hôm
đó cháu trông vừa đói vừa rét, ướt như chuột lột thế mà cháu có thể nhường tất
cả những chiếc bánh nóng đó cho một đứa trẻ ăn xin. Một hành động chỉ có một
công chúa mới làm được.”
Nghe vậy người đàn ông Ấn Độ cười
và Sara cũng cười và nhớ lại những gì em đã nói với đứa trẻ ăn xin hôm đó khi
em đặt những chiếc bánh nóng lên đùi nó.
“Nó trông đói lắm bác ạ, thậm chí
còn đói hơn cả cháu nữa,”
Sara nói.
“Đúng vậy cháu ạ, rất nhiều lần nó
nói với bác là hôm đó, ngồi dưới mưa nó đói đến mức cảm thấy như có con chó sói
đang xé ruột gan nó vậy.”
“Ôi thế bác có gặp lại cô ấy à?”
“Có, bác có gặp.”
Bà nói với nụ cười
đôn hậu chưa từng có.
“Nó ở đằng sau kia kìa. Khoảng một tháng nay tôi nhận nó
vào phụ giúp làm bánh và dọn dẹp cửa hàng. Chắc khó mà tin được bây giờ nó đã tự
lao động kiếm sống được chứ không phải đi ăn xin nữa.”
Bà quay ra phía sau gọi và một đứa
bé gái bước ra đứng sau bà. Đúng là cô bé ăn xin dạo nọ bây giờ đã ăn mặc sạch
sẽ, gọn gàng và trông như chưa từng bị đói. Nó hơi nhút nhát nhưng dễ thương.
Giờ đây trông nó không còn hoang dã như trước nữa. Nó cũng nhận ra Sara ngay lập
tức và nhìn em chằm chặp như chưa bao giờ được nhìn.
“Cháu biết không, bác bảo con bé cứ
lại đây ăn bánh mỗi khi quá đói. Mỗi lần nó đến bác cho nó ăn và cũng bảo nó
làm một vài việc vặt và thấy nó cũng siêng năng, biết việc, hơn nữa bác cũng cảm
thấy yêu thương nó và cuối cùng bác đã cho nó một mái nhà và nó cũng giúp được
bác chút đỉnh. Bác chỉ biết tên nó là Anne còn chẳng biết họ là gì nữa.”
Hai đứa
trẻ đứng nhìn nhau hồi lâu, Sara rút tay ra khỏi túi áo chìa ra và đứa bé gái
kia nắm lấy tay em, cả hai cùng nhìn nhau không chớp mắt.
“Tôi rất vui.”
Sara nói.
“Có lẽ bà
Braun sẽ giao cho bạn việc phát bánh cho những đứa trẻ nghèo đói. Bạn hợp với
công việc đó vì bạn đã thấm thía thế nào là đói rồi.”
“Vâng, thưa cô,”
Anne đáp lại. Sara
ra về, cảm thấy hiểu được tâm trạng của bé gái mặc dù nó chẳng nói gì, chỉ đứng
lặng, nhìn mãi theo bóng của Sara khi em bước ra khỏi hiệu bánh cùng người đàn
ông Ấn Độ, bước lên xe đi mất…
THE END!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment