CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 32 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 32: NGƯỜI KHÁCH LẠ (1)
Hãy tưởng tượng xem bọn chúng đã
làm gì vào quãng thời gian còn lại của buổi tối hôm ấy. Chúng đã núp người như
thế nào để tận hưởng hơi ấm của ngọn lửa nhảy múa trong lò. Hai đứa sung sướng
thưởng thức các món ăn sang trọng bày sẵn trên bàn, nào súp thơm phức, bánh mì,
bánh sandwich, bánh ngọt đủ cả cho hai đứa. Trà mới thơm ngon làm sao, chẳng cần
phải tưởng tượng ra nữa. Đúng là trà thật rồi. Nó được đựng trong chiếc chén
hàng ngày Becky vẫn uống nước.
Được ăn no, sưởi ấm, Sara cố tận hưởng
hết cái vận may hiếm có, em vẫn sống trong những tưởng tượng của mình nên sẵn
sàng đón nhận giấc mơ trở thành hiện thực này, nhưng rồi cũng đến lúc phải dừng
lại ngạc nhiên suy ngẫm.
“Ai trên trái đất này đã làm điều
này mới được chứ, nhất định phải có ai đó. Lúc này đây mình đang ngồi bên lò sưởi,
có lửa thật! Ai làm việc này và người đó ở đâu - tôi có một người bạn - vậy ai
là bạn của tôi chứ hả Becky?”
Quả thật là khi hai cô bé ngồi bên
lò sưởi, sung sướng thưởng thức những món ăn đầy dinh dưỡng ấy chúng vẫn cảm thấy
có điều gì đó thật kỳ lạ, chúng nhìn nhau bán tín bán nghi.
“Cô có nghĩ chúng sẽ tan biến mất
không?”
Becky thì thầm hỏi.
“Chúng mình có phải ăn nhanh lên không?”
Và cô vội
nhét nốt chiếc bánh kẹp thịt vào mồm nhai ngấu nghiến. Nếu chỉ là mơ thì phong
cách đó có thể bỏ qua được.
“Không, chúng không biến mất đâu,”
Sara nói.
“Tôi đang ăn chiếc bánh xốp đây này và tôi còn cảm thấy vị ngọt và
thơm của nó nữa. Còn nếu trong mơ bạn không thể ăn thật được. Tôi đã thử xem
mình tỉnh hay mơ bằng cách sờ vào hòn than đang đỏ trong lò và cấu vào mình xem
có biết đau không rồi.”
Cuối cùng chúng không thể cưỡng lại
cơn buồn ngủ. Hai đứa trẻ đã được ăn no, ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh lò sưởi.
Lúc đó Sara mới để ý đến chiếc giường hoàn toàn khác của mình. Có đủ chăn để
chia cho cả Becky. Chưa bao giờ cô dám nghĩ được sung sướng đến như vậy. Tối
hôm đó cái giường chật chội của cô ấm áp dễ chịu hơn nhiều. Lúc ra về cô còn dừng
lại ở bậu cửa với cặp mắt hau háu nói với vào:
“Nếu sáng mai chúng biến mất thì
tôi đến thế nào chúng cũng xuất hiện trở lại. Tôi không bao giờ quên được những
gì chúng mình có ngày hôm nay.”
Cô nhìn lại tất cả các đồ vật một lượt như để nạp
tất cả những gì cô thấy vào bộ nhớ của mình.
“Lò sưởi ở đằng kia và phía trước
là cái bàn, trên đó có đèn ánh sáng màu hồng. Giường có đệm bọc sa tanh, sàn
nhà trải thảm rất ấm. Cái gì cũng đẹp. Và…”
Cô dừng lại một lúc, đặt tay lên bụng
nói tiếp:
“Có cả súp, bánh kẹp, bánh xốp nữa.”
Ghi nhận sự hiện diện có thực của
những đồ vật đó xong Becky quay về phòng đi ngủ.
Qua một hãng thông tấn nào đó hoạt
động bí mật trong trường và cả trong đám người hầu, sáng hôm sau cả trường đều
biết Sara đã bị mất mặt và đã vô lễ với cô Minchin một cách khủng khiếp còn
Emengade thì đang bị trừng phạt và đáng lẽ con hầu Becky phải cuốn xéo ngay
sáng hôm đó nhưng cô Minchin chưa đuổi nó ngay vì không dễ gì tìm được một con
hầu nhu mì chịu đựng và làm việc như nô lệ chỉ để nhận được vài xu một tuần như
Becky. Bọn trẻ lớn trong trường đều hiểu rằng cô Minchin rất muốn nhưng không
thể tống cổ Sara đi cho khuất mắt chỉ vì mục đích thực dụng của cô ấy.
Jessie và Lavinia kháo nhau:
“Đúng
là Sara lớn nhanh như thổi và nó cũng đã học được rất nhiều, chẳng mấy chốc nó
có thể đảm đương việc dạy học được. Mà chắc chắn là nó sẽ phải làm không công
cho cô ấy thôi.”
“Lavinia này, cậu thật ranh ma, làm
sao cậu biết được là Sara bày trò trên gác xép rồi đi mách cô Minchin đấy,”
Jessie hỏi.
“Tôi biết được là qua con Lottie.
Con bé không hề biết là đã nói cho tôi. Mà có gì xấu khi mách với cô Minchin
đâu, tôi nghĩ đấy là trách nhiệm của mình. Lúc nào nó cũng lên mặt. Nó đã bị bắt
quả tang trông thật lố bịch khi đang định làm một việc rất trịnh trọng trong bộ
quần áo rách tả tơi của mình!”
“Chúng nó đang làm gì khi cô
Minchin bắt được chúng?”
“Đang bịa ra những điều ngu xuẩn.
Emengade đã mang đồ ăn lên ăn cùng Sara và Becky. Nó có bao giờ mời mình cái gì
đâu. Tôi chẳng quan tâm nhưng sao nó lại mời bọn giẻ rách đó mới tức chứ. Chắc
cô Minchin không đuổi con Sara đi chỉ vì cô ấy muốn nó sau này dạy học cho cô ấy
thôi.”
“Nếu bị đuổi nó sẽ đi đâu nhỉ?”
Jessie lo lắng hỏi.
“Làm sao tôi biết được,”
Lavinia
cáu kỉnh nói.
“Chắc nó phải rất thảm hại khi vào lớp hôm nay sau tất cả những
gì đã xảy ra. Hôm qua nó cũng không được ăn cả buổi chiều lẫn bữa tối. Hôm nay
cũng bị trừng phạt như vậy.”
Dù sao Jessie cũng không đến nỗi xấu
bụng bằng sự ngu dốt của mình, nó giật lấy quyển sách, phản ứng:
“Thật khủng
khiếp. Tôi nghĩ họ không có quyền bỏ đói cô ấy đến chết.”
Khi Sara xuống bếp, bà đầu bếp và
những người hầu đều nhìn em hết sức kinh ngạc. Nó vội vã đi ngang bọn họ vì đã
ngủ quên và dậy muộn hơn mọi ngày một chút. Becky cũng vậy. Cả hai đứa đều
không có thời gian để gặp nhau và cùng đều vội vã lao xuống cầu thang vào công
việc của mình.
Sara đến chỗ rửa chén bát thấy
Becky đang hì hụi cọ ấm đun nước và đang khe khẽ nói gì đó trong họng, vui sướng
ra mặt.
“Lúc tôi dậy cái chăn vẫn còn đấy
cô ạ,”
Nó thì thầm sung sướng.
“Nó vẫn là cái chăn như đêm qua.”
“Của tôi cũng vậy,”
Sara đáp lại.
“Tất cả vẫn còn nguyên như những gì chúng mình thấy tối hôm qua. Lúc mặc đồ tôi
còn ăn nốt mấy thứ còn lại.”
“Ôi, Chúa ơi!”
Becky bật ra tiếng
kêu hoan hỉ, sung sướng tột độ nhưng vẫn kịp chúi đầu vào chiếc ấm đang cọ lúc
bà đầu bếp bước ra.
Cô Minchin cho gọi Sara lên gặp tại
phòng học. Đó là điều Lavinia cũng mong đợi. Sara luôn làm cho cô bối rối bực tức
bởi em không bao giờ khóc hay hoảng sợ trước bất kỳ sự trừng phạt nào. Mỗi khi
bị mắng chửi em chỉ lặng im đứng nghe một cách nhẫn nại, mặt nghiêm nghị. Kể cả
những khi bị trừng phạt phải làm thêm những công việc nặng nhọc hay bị bỏ đói
em cũng không một lời kêu ca phàn này hay tỏ thái độ chống đối. Thật sự đối với
cô Minchin thì thái độ lãnh đạm phớt lờ của Sara, nhưng không bao giờ tỏ ra khiếm
nhã, lại là cái mà cô Minchin không thể chịu đựng nổi. Bị đói suốt từ hôm qua đến
giờ cùng với sự việc xảy ra đêm hôm qua cùng nguy cơ bị bỏ đói cả ngày hôm nay
chắc chắn con bé sẽ bị khuất phục. Nó mà không xuất hiện với bộ mặt xanh xao, ủ
rũ khúm núm và cặp mắt đỏ hoe mới lạ chứ.
Cô Minchin là người đầu tiên trông
thấy Sara khi nó vào phòng học giúp bọn nhỏ học tiếng Pháp và trông coi cho bọn
nó làm bài tập. Em nhún nhảy đi vào lớp, sắc mặt đầy sức sống, vui vẻ như muốn
cười làm cô Minchin hết sức kinh ngạc, không hiểu đứa trẻ này được đúc bằng gì
và thái độ của nó có nghĩa gì? Cô cho gọi Sara lên gặp ngay lập tức.
“Trông mày không có vẻ gì là biết lỗi
cả. Mày đã quá chai sạn rồi phải không?”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment