CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 31 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 31: PHÉP MẦU NHIỆM (4)
“Tao đã lường trước thế nào cũng sẽ
xảy ra chuyện gì trên này mà. Nhưng tao không ngờ chúng mày lại to gan đến như
vậy. Lavinia đã nói đúng.”
Đến đây cả ba đứa đều hiểu chính là
Lavinia đã đoán được điều bí mật của chúng và đã phản bội chúng. Cô Minchin lao
đến Becky và lại véo tai nó lần nữa quát:
“Con trơ tráo này, sáng mai cút ngay
khỏi đây nhé.”
Sara đứng im không nhúc nhích, hai
mắt mở to hơn và mặt càng tái hơn còn Emengade thì òa lên khóc.
“Xin cô đừng đuổi nó. Cô của cháu gửi
cho cháu giỏ bánh kẹo và chúng cháu chỉ muốn ăn với nhau thôi ạ,”
Emengade vẫn
nức nở.
“À ra thế đấy, công chúa Sara làm
chủ tiệc chứ gì.”
Cô Minchin mỉa mai quay về phía Sara tức giận, giậm chân thét
lớn
“Chính mày bày ra trò này chứ làm sao con Emengade nghĩ ra được. Chính mày
đã trang trí cái bàn với những thứ rác rưởi này phải không?”
“Cút về cái xó của mày đi,”
Cô Minchin
quát Becky. Nó nem nép lủi đi, giấu mặt vào tạp dề, hai vai run lên.
Lại đến lượt Sara chịu trận.
“Ngày mai tao sẽ cho mày biết tay.
Mày sẽ không được ăn cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối hiểu chưa!”
“Hôm nay cháu cũng đâu có được ăn bữa
nào, thưa cô,”
Sara nói yếu ớt.
“Thế thì càng tốt, mày sẽ có cái gì
để mà nhớ đời chứ. Còn đứng sững ra đấy làm gì. Cho tất cả những thứ này vào giỏ
trở lại.”
Nói rồi cô tự tay cho hết tất cả
các thứ vào giỏ mây và đưa mắt nhìn những quyển sách mới của Emengade.
“Còn mày nữa, dám mang những cuốn
sách mới đẹp đẽ như vậy đến nơi bẩn thiểu như thế này sao. Mang về phòng và đi
ngủ ngay. Ngày mai cấm được ra khỏi phòng. Tao sẽ viết thư cho bố mày, xem ông ấy
nói gì khi biết tối nay mày ở đâu?”
Có một cái gì đó trong ánh mắt của
Sara làm cô càng tức điên lên. Lần này cô tấn công Sara quyết liệt hơn.
“Mày đang nghĩ gì mà nhìn tao như vậy?”
“Tôi đang tự hỏi,”
Sara trả lời giống
như đã có lần em trả lời cô Minchin ở trên lớp.
“Mày đang tự hỏi cái gì?”
Khung cảnh lúc đó giống hệt những
gì đã xảy ra trên lớp.
“Tôi đang tự hỏi không biết cha tôi
sẽ nói gì nếu ông biết được tôi đã ở đâu tối nay.”
Sara nói nhẹ nhàng, không một
chút vô lễ hay khiếm nhã nào trong cách nói của em.
Cũng như lần trước, thái độ lãnh đạm
của Sara càng làm cho cô Minchin tức sôi lên, cô lao đến lắc mạnh Sara, gào lên
điên dại.
“Mày, một con nhãi cứng đầu cứng cổ
không thể chấp nhận được! Mày dám nói với tao thế à? Mày dám ư?”
Cô nhặt mấy cuốn sách, vơ nốt những
thứ trên bàn vào giỏ, ấn vào tay Emengade xô nó ra cửa rồi cũng bước theo. Trước
khi sập cửa lại cô còn ngoái cổ lại nói
“Ở đây mà tự hỏi nhé.”
Emengade lẩy bẩy
bước đi bỏ lại Sara một mình hoàn toàn cô độc.
Thế là hết. Đốm lửa cuối cùng trong
lò sưởi cũng đã lụi theo giấc mơ của chúng. Chỉ còn lại chiếc bật lửa, chiếc
bàn trống trơn, những chiếc đĩa mạ vàng, khăn thêu và những vòng hoa trang trí
cũng đã biến trở lại thành những chiếc khăn tay cũ kỹ, những mẩu giấy màu rải
rác và những bông hoa giả đã bị bỏ đi. Ban nhạc cùng phòng tranh đã bị đánh cắp
mất. Emily vẫn ngồi đó tựa lưng vào tường nhìn chằm chặp về phía trước. Sara đến
gần run rẩy bế nó lên.
“Emily ơi, chẳng còn gì cả, chẳng
có tiệc mà cũng chẳng có công chúa nào cả.
Chẳng còn ai ngoài những tù nhân
trong ngục Bastile.”
Sara ôm mặt ngồi phịch xuống.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như lúc đó em
không giấu mặt đi, nếu như em lại ngước nhìn lên cửa sổ trên mái nhà vào lúc
đó, tôi không biết, nhưng nếu như vậy thì chắc chắn phần kết của chương này sẽ
hoàn toàn khác rồi. Nếu như lúc đó em ngẩng đầu lên, chắc chắn em sẽ giật mình
bởi những gì em nhìn thấy. Chắc chắn em sẽ nhìn thấy vẫn khuôn mặt đen sạm đó
dán vào ô cửa giống như hôm em ngồi nói chuyện với Emengade.
Thế nhưng em đã không ngẩng lên mà
lại gục mặt vào lòng bàn tay hồi lâu, một thói quen mỗi khi em cố gắng âm thầm
chịu đựng điều gì đó rồi lặng lẽ lên giường ngủ.
“Mình không thể tưởng tượng ra điều
gì khi còn thức cả,”
Sara nói một mình.
“Cố cũng không được, có lẽ khi mình ngủ
thì giấc mơ lại quay trở lại và mình lại có thể tưởng tượng ra được những điều
mình muốn.”
Bỗng nhiên em cảm thấy vô cùng mệt
mỏi, có lẽ là cảm giác thèm ăn thì đúng hơn. Em bật dậy gượng men ra mép giường.
“Cứ cho là ngọn lửa đỏ rực đang nhảy
múa trong lò,”
Em lẩm bẩm.
“Trước lò là chiếc ghế thật êm và trên chiếc bàn nhỏ
cạnh đó là bữa tối nóng hổi, thơm phức.”
Sara kéo chiếc chăn mỏng mỏng dính rồi
lại ước.
“Cứ cho là mình đang nằm trên chiếc đệm này, đầu gối lên chiếc gối
lông chim. Cứ cho là như vậy.”
Sự mệt mỏi đã rất có ích cho Sara lúc này. Nó đã
nhanh chóng đưa em vào giấc ngủ. Em không biết mình đã ngủ bao lâu rồi nhưng chắc
chắn là em đã đủ mệt để có một cảm giác ngủ li bì mà không bị khuấy động bởi một
tiếng động nào kể cả tiếng động do cả gia đình nhà chuột Melchisedec tranh nhau
chui ra khỏi hang đánh lộn và đùa nghịch ầm ĩ Sara vẫn ngủ thiếp đi.
Không biết điều gì đã kéo em ra khỏi
giấc ngủ li bì đó. Sự thật là tiếng động đó đã kéo em trở lại với hiện thực.
Đúng là có một tiếng động. Cái móc cửa sổ trên mái sập xuống và cửa sổ đóng lại
ngay sau khi có một bóng người vận đồ trắng nép sát xuống cánh cửa để có thể
nhìn thấy tất cả mọi điều xảy ra trong căn phòng áp mái của Sara nhưng lại
không đủ gần để bị phát hiện ra.
Lúc đầu em không mở mắt ra vì quá
buồn ngủ và cũng vì quá ấm và quá thoải mái dễ chịu. Thật vậy em cảm thấy rất ấm
và thật dễ chịu đến nỗi em không tin được là mình đã thức nổi. Em chưa bao giờ
cảm thấy thực sự ấm áp và dễ chịu như bây giờ chỉ trừ những khi em đang trong
những giấc mơ đẹp của mình.
“Một giấc mơ thật tuyêt!”
Sara thì
thầm.
“Ấm đến nỗi mình chẳng muốn thức dậy tý nào cả.”
Tất nhiên đây là giấc mơ. Em có thể
cảm thấy mình đang nằm trong đống chăn gối thật ấm êm nhất là khi em thò tay ra
chạm vào chiếc chăn bông bọc sa tanh. Vẫn tưởng mình trong mơ, Sara vẫn nằm yên
không dám mở mắt ra vì sợ nếu mở mắt ra thì giấc mơ lại biến mất.
Sara không thể ngủ thêm được nữa mặc
dù em cố nhắm nghiền mắt vào, vẫn có một cái gì đó ngay ở trong phòng cứ muốn
đánh thức em dậy. Em có cảm giác như có ánh sáng cùng với âm thanh tí tách, phần
phật của ngọn lửa đang cháy.
“Tôi đang thức hay vẫn còn đang
mơ,”
Sara buồn bã nghĩ.
“Không thể, không thể như vậy được.”
Sara cố gắng mở mắt ra mặc dù không
muốn và mỉm cười khi nhìn thấy những thứ mà em chưa từng thấy trong căn phòng
áp mái này bao giờ và không bao giờ có thể thấy được.
“Ôi tôi chưa tỉnh giấc thì phải.”
Sara thì thầm, đánh liều chống khuỷu tay lên nhìn xung quanh.
“Mình vẫn mơ
sao?”.
Em chắc chắn những gì em nhìn thấy phải là trong mơ, vì nếu em tỉnh dậy
những thứ này sẽ biến mất và không thể có được.
Bạn có nghĩ rằng Sara tin chắc rằng
em vẫn chưa thực sự trở về với hiện tại không? Đúng là mắt em đang nhìn thấy ngọn
lửa cháy bập bùng trong lò sưởi, bên cạnh là chiếc ấm đun nước đang sôi réo
lên; trên sàn nhà là tấm thảm dày, thật mềm mại ấm áp; trước mặt lò sưởi một
chiếc ghế gấp đang trải ra và còn có cả gối ôm nữa; cạnh ghế là chiếc bàn nhỏ
phủ khăn trắng muốt cũng có thể gấp vào được. Trên bàn là bộ đồ ăn gồm chén bát
đang được đậy kín, dao đĩa, bình trà và cả xoong chảo nữa. Giường được trải tấm
đệm bọc sa tanh mới; phía cuối giường có chiếc áo choàng bằng lụa, dưới chân
giường có đôi dép lê đi trong nhà. Đầu giường có mấy quyển sách mới. Căn phòng
trong mơ của em đã hiện ra thành sự thật, tràn ngập ánh sáng ấm áp tỏa ra từ
cây đèn trên bàn với chiếc chao đèn màu hồng.
Sara ngồi bật dậy chống khuỷu tay
xuống giường, ngạc nhiên đến nghẹt thở.
“Ôi, giấc mơ đã không bị tan biến
đi,”
Sara nói hổn hển.
“Mình chưa từng có giấc mơ như thế này bao giờ.”
Em
không dám cử động chỉ sợ giấc mơ tan biến mất, thế rồi cuối cùng em cũng phải
chui ra khỏi chăn đặt chân lên thảm, cười sung sướng vô hạn.
“Mình đang mơ - mình đang ra khỏi
giường,”
Sara nghe thấy mình nói rồi đứng dậy nhìn khắp lượt quanh phòng, hết
chỗ này đến chỗ khác.
“Mình đang mơ và giấc mơ đó đã ở lại thành hiện thực!
Mình mơ mà lại có cảm giác như thực. Nó là giấc mơ hay mình bị bùa mê. Rõ ràng
là mình đang nhìn thấy chúng thật mà,”
Sara lắp bắp nói.
“Không sao chỉ cần
mình nghĩ là có thực là được rồi!”
Em đứng giữa nhà ngắm nghía hồi lâu
sướng ngây ngất rồi lại kêu lên
“Không thể thế được! Không thể là thật được!
Nhưng sao mình lại nhìn thấy, sờ thấy như thật vậy?”
Ngọn lửa trong lò sưởi kéo em lại gần,
Sara quỵ xuống, giơ tay hơ vào ngọn lửa gần đến nỗi cái nóng của ngọn lửa làm
em phải rụt tay lại.
“Ngọn lửa mà mình mơ thấy đâu có nóng,”
Nói rồi em đứng bật
dậy lấy tay sờ vào bàn cùng bộ đồ ăn trên đó, đặt tay lên tấm thảm, và vào chăn
đệm. Sara cầm bộ đồ ngủ mềm mại như tơ, ôm ghì nó vào lòng rồi áp nó lên má.
“Thật ấm và thật mềm làm sao,”
Sara nói gần như khóc.
“Đúng là thật rồi. Đúng rồi!”
Em vắt chiếc áo choàng lên vai rồi
xỏ chân vào đôi dép.
“Cũng là thật. Tất cả là sự thật chứ
không phải mình đang mơ!”
Em nhảy bổ đến chồng sách và lật
ngay quyển trên cùng ra xem và nhìn thấy dòng chữ ở ngay trang lót:
“Tặng cháu
gái ở căn phòng áp mái. Một người bạn của cháu.”
Không biết em có ngạc nhiên khi đọc
những chứ đó hay không nhưng em úp mặt vào trang sách khóc tức tưởi.
“Không biết người bạn đó là ai
nhưng cũng vẫn còn có người nghĩ đến mình dù chỉ một lát thôi. Mình có bạn rồi.”
Em cầm cây nến và lén đi sang phòng
Becky, đứng ở đầu giường thì thầm:
“Becky, Becky dậy đi!”
Becky thức giấc ngồi bật dậy nhìn
ngơ ngác, mặt vẫn còn vệt nước mắt. Bên nó là một cô gái trong bộ đồ ngủ sang
trọng bằng tơ. Khuôn mặt mà nó nhìn thấy lúc này thật rạng rỡ, đáng yêu vô
cùng. Một công chúa Sara đúng như trong trí nhớ của Becky, cũng đứng bên giường,
tay cầm nến.
“Becky, sang phòng tôi đi, sang
ngay đi!”
Becky quá sợ hãi chẳng nói được điều
gì chỉ lẳng lặng đứng dậy lẳng lặng đi theo Sara. Khi hai đứa bước qua bậu cửa,
Sara đóng sập cửa lại và đẩy Becky vào giữa đống chăn đệm êm ấm, làm đầu óc nó
quay cuồng và cơn đói cũng tan biến mất.
“Tất cả là thật đấy! Mình đã sờ thử
rồi. Thật như sự tồn tại của chúng mình vậy. Phép mầu nhiệm đã biến giấc mơ của
mình thành sự thật khi chúng mình đang ngủ. Chính phép mầu nhiệm đã ngăn chặn
không để cho những điều quá tồi tệ xảy ra.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment