CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 30 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 30: PHÉP MẦU NHIỆM (3)
Sara đi lại phía vách sát phòng
Becky, vẫn còn nghe thấy tiếng nó thổn thức, gõ bốn tiếng vào phòng.
“Bốn lần gõ có nghĩa là hãy sang
bên tôi bằng con đường bí mật dưới chân tường, có chuyện cần nói,”
Sara giải
thích.
Ngay lập tức năm tiếng gõ đáp lại.
“Thế có nghĩa là cô ấy sắp sang,”
Sara nói.
Vừa lúc đó Becky đã xuất hiện ở cửa,
mắt vẫn đỏ hoe và chiếc mũ sụp xuống. Nhìn thấy Emengade cô vội lấy tạp dề lau
mặt ngượng ngập.
“Đừng ngại tôi Becky,”
Emengade
nói.
“Emengade đã mời bạn sang đấy,”
Sara phân bua.
“Vì cô ấy sắp mang lên một hộp toàn của ngon vật lạ cho chúng
mình.”
Chiếc mũ của Becky gần như tụt khỏi
đầu, cô phấn khởi chen vào hỏi:
“Đồ ăn á thưa cô? Nhiều thứ ngon để
ăn á?”
“Đúng thế,”
Sara trả lời.
“Chúng
mình giả vờ coi đây là một bữa tiệc nhé.”
“Và cô có thể ăn bao nhiêu thì ăn.”
Emengade nói thêm rồi rón rén ra khỏi phòng áp mái, làm rơi chiếc khăn choàng đỏ
mà không hề hay biết và cũng chẳng ai nhìn thấy.
“Ôi, cô! Ôi, cô!”
Becky nói và thở
gấp,
“Tôi biết chính cô đã nói cô ấy mời tôi. Chỉ nghĩ thế tôi đã cảm động đến
chảy nước mắt rồi.”
Becky đến bên cạnh Sara nhìn ngưỡng mộ.
Mặc dù cũng bị đói khát nhưng ánh mắt
của Sara như có đóm lửa luôn tỏa sáng và lan truyền sang Becky. Ngay trong căn
phòng áp mái này, bất chấp cái lạnh bên ngoài, những cực nhọc phải chịu đựng suốt
cả ngày, lặn lội qua các phố trơn như đổ mỡ với đôi giày rách nát và cách đối xử
tàn nhẫn bất công vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của những đứa trẻ tội nghiệp
thì một niềm vui đơn sơ như thế này có thể coi là một phép mầu nhiệm nào đó.
Sara hít thở sâu nói:
“Bằng cách nào
đó, những điều kỳ diệu vẫn xuất hiện trước khi những điều quá tồi tệ kịp xảy ra
cứ như có phép mầu nhiệm vậy. Nếu như mình có thể nhớ được những chuỗi sự việc
thì sẽ thấy những điều tồi tệ nhất sẽ không bao giờ xảy ra.”
Sara nói và ôm ghì
lấy Becky lắc mạnh vui sướng.
“Không, bạn không được khóc! Chúng
mình phải nhanh chóng dọn bàn để bày tiệc chứ!”
Sara dỗ dành Becky.
“Bày tiệc ư thưa cô?”
Becky hỏi và
nhìn quanh nhà.
“Mình bày tiệc với những gì?”
“Chẳng có gì nhiều để mà chuẩn bị.”
Sara trả lời gần như cười và ngay lúc đó em nhìn thấy chiếc khăn choàng đỏ của
Emengade trên sàn nhà, vội chồm đến nhặt.
“Đây rồi chiếc khăn quàng của
Emengade. Chắc cô ấy sẽ không quan tâm đâu, thế là mình có chiếc khăn trải bàn
màu đỏ thật tuyệt rồi.”
Hai đứa kéo chiếc bàn ra giữa nhà và trải chiếc khăn
choàng màu đỏ của Emengade lên. Màu đỏ quả là màu làm cho người ta cảm thấy ấm
cúng, dễ chịu, ngay lập tức nó làm cho căn phòng trở nên đàng hoàng hơn.
“Nếu có tấm thảm đỏ trải trên nền
nhà nữa thì thật là tuyệt”
Sara ao ước.
“Chúng mình cứ coi như là sàn nhà cũng
được trải thảm đỏ nhé!”
Sara nói và đưa mắt quanh phòng tưởng tượng ra chiếc thảm
đã được trải rồi và cảm thấy nó thật dầy và mềm rồi mỉm cười với Becky. Cô như
hiểu ý của Sara, bước đi trên sàn thật nhẹ nhàng như sợ làm hỏng chiếc thảm mềm
mại dưới chân.
“Đúng đấy cô ạ,”
Becky nói và nhìn
Sara một cách rất nghiêm túc.
“Bây giờ làm gì tiếp đây?”
Sara đứng
lặng giữa nhà, lấy tay bịt vào mắt nghĩ và lẩm bẩm hy vọng
“Mình cứ cầu nguyện,
thế nào phép mầu nhiệm cũng xảy ra. Điều kỳ diệu đã mách bảo mình như vậy.”
Sara thường hay làm như thế và
Becky đã nhiều lần đợi cho Sara bỏ tay ra khỏi mắt với nụ cười rạng rỡ, hy vọng
những lời thỉnh cầu của mình sẽ được đấng tối cao chứng giám.
Lần này cũng vậy
Sara mở mắt ra kêu lên vui sướng
“Đây rồi! Tôi biết mà, điều kỳ diệu đã đến!
Tôi phải lục lại các thứ trong rương mà tôi có từ khi tôi còn là công chúa, biết
đâu thấy được cái gì dùng được cho bữa tiệc hôm nay.”
Sara lao đến góc nhà, quỳ xuống.
Chiếc rương được đặt trên phòng áp mái không phải cho Sara dùng mà vì chẳng có
chỗ nào để cất nó cả và cũng chẳng còn gì đáng giá trong đó ngoài những thứ bỏ
đi, nhưng em vẫn tin rằng thế nào mình cũng phải tìm được cái gì đó. Những điều
thần kỳ luôn được sắp đặt dưới hình thức này hay hình thức khác.
Trong góc rương quả thật còn một
gói nhỏ trông chẳng có gì đáng chú ý nên đã không ai lấy đi, thế mà khi tìm được
Sara coi như một di sản quý báu gồm mười hai chiếc khăn tay màu trắng. Em chộp
ngay lấy chạy đến bên bàn nâng niu đặt chúng lên trên chiếc khăn trải bàn màu đỏ
và xếp chúng thành những hình thù hấp dẫn. Đúng là phép mầu nhiệm đã giúp em
làm những việc đó thật thành thạo.
“Đây là những chiếc đĩa mạ vàng,
còn đây là những chiếc khăn ăn thêu rất đắt tiền do các bà sơ tại nữ tu viện
Tây Ban Nha thêu.”
“Thật thế hả cô Sara?”
Becky nín thở
hỏi khi nghe Sara nói như vậy.
“Bạn phải tưởng tượng ra chứ. Nếu bạn
mường tượng trong đầu thì bạn sẽ nhìn thấy chúng.”
“Vâng, thưa cô,”
Becky nói và khi
Sara quay trở lại chiếc rương, nó hì hụi làm nốt những việc còn lại.
Sara quay lại rất ngạc nhiên thấy
Becky đứng cạnh bàn trông rất kỳ lạ, cô cũng mắt nhắm, mặt méo sệch như bị co
giật, tay khuỳnh sang hai bên như đang chuẩn bị nhấc một vật gì rất nặng lên.
“Làm sao vậy Becky?”
Sara kêu lên.
“Bạn làm gì đấy?”
Becky giật mình mở mắt ra.
“Tôi
cũng đang tưởng tượng mà,”
Becky bẽn lẽn trả lời.
“Tôi cũng đang cố tập để nhìn
thấy những thứ mà mình tưởng tượng ra như cô. Tôi gần như làm được rồi nhưng phải
tập trung hết sức lực và mới nhìn thấy được.”
“Có thể như vậy vì bạn chưa quen đấy
thôi,”
Sara nói với sự cảm thông thân thiện.
“Bạn sẽ thấy thật dễ dàng nếu như
bạn làm thường xuyên hơn. Ban đầu cũng không nên cố quá, bạn sẽ quen dần thôi
mà. Bây giờ tôi sẽ nói cho bạn chúng mình có những gì nhé. Hãy nhìn này.”
Tay cầm chiếc mũ mùa hè đã cũ mà em
đã lục thấy tận đáy rương. Em giật vòng hoa trên vành mũ ra và nói:
“Đây là hoa
của bữa tiệc và nó sẽ tỏa hương thơm ngát cả phòng. Lấy cái chén uống nước và
đĩa đựng bánh xà phòng ở chỗ bồn rửa tay vào đây.”
Becky lấy và kính cẩn đưa cho Sara.
“Nhưng đồ sành này dùng để làm gì
thưa cô?”
“Đây là hũ rượu gốm sứ Tây Ban
Nha,”
Sara vừa nói vừa quấn mấy bông hoa vào miệng chén tưởng tượng, rồi cúi xuống
đặt vài bông khác xung quanh chiếc thìa đựng bánh xà phòng, nói tiếp:
“Còn đây
là viên đá dát ngọc.”
Sara sung sướng sửa soạn cho bữa tiệc
với nụ cười chực sẵn trên môi trông như đang trong giấc mơ vậy.
“Thật đáng yêu làm sao,”
Becky cũng
sung sướng thì thầm.
“Giá như mình có đĩa kẹo nhỉ,”
Sara
thì thầm.
“Đây rồi,”
Em lại lao đến chiếc rương.
“Mình nhớ là có nhìn thấy vật
gì nữa mà.”
Đó chỉ là một bó len quấn trong giấy
màu đỏ. Ngay lập tức tờ giấy bọc ngoài đã được biến thành những chiếc đĩa nhỏ
và được quấn thêm vào những cây nến cùng với những bông hoa còn lại. Đúng là chỉ
có điều kỳ diệu mới có thể biến chiếc bàn cũ được phủ bằng chiếc khăn choàng đỏ
trở thành một bàn tiệc hấp dẫn bằng những thứ vứt đi lượm được từ chiếc rương
đã lâu ngày không ai đụng đến.
Dưới con mắt của Sara đúng là đã có
một bàn tiệc thịnh soạn và Becky sau khi ngắm nghía một hồi, nhìn xung quanh
căn phòng áp mái hồi hộp nói:
“Bây giờ nó còn là ngục Bastile nữa không hay đã
biến thành một thứ gì đó khác rồi?”
“Ôi đúng rồi đấy, phải đấy, nó hoàn
toàn khác rồi. Bây giờ nó là phòng khánh tiết rồi!”
Sara đáp lại.
“Phòng khánh tiết!”
Becky ngỡ ngàng
trố mắt nhìn những thứ mà chúng vừa trang hoàng cho căn phòng và lẩm bẩm nhắc lại
“phòng khánh tiết!”.
“Phòng khánh tiết,”
Sara cũng nhắc
lại.
“Một khoang lớn có mái vòm, những bức tranh cổ và một lò sưởi lớn chất đầy
những khúc gỗ sồi đang cháy rất đượm dành để tổ chức tiệc tùng. Nó thật lộng lẫy
với hai hàng nến cháy sáng lung linh.”
“Cô Sara!”
Becky lại hổn hển nói.
Ngay lúc đó cánh cửa mở ra và Emengade lễ mễ ôm chiếc giỏ mây đựng đồ ăn bước
vào. Nó rụt lại vì ngạc nhiên và sung sướng với những gì nó nhìn thấy sau khi
vượt chặng đường tối đen như mực lên đến đây. Những gì nó nhìn thấy đã vượt xa
sức tưởng tượng của nó, khăn trải bàn màu đỏ làm nổi bật những chiếc khăn tay
màu trắng cùng những bông hoa bày trang điểm trên bàn. Một sự chuẩn bị tuyệt vời.
“Ôi, Sara! Tôi chưa từng thấy ai
thông minh như bạn cả.”
“Trông đẹp không?”
Sara hỏi.
“Tôi
đã tìm thấy chúng trong chiếc rương cũ của mình. Tôi đã hỏi điều kỳ diệu của
tôi và nó đã bảo tôi tìm kiếm những thứ đó trong chiếc rương này.”
“Cô Sara!”
Becky chen vào.
“Hãy giải
thích cho cô ấy những thứ này là gì đã chứ.”
Điều kỳ diệu đã giúp cho Sara tưởng
tượng ra tất cả những thứ như đĩa mạ vàng, trần nhà vòm cung, khúc củi đang
cháy đỏ rực và những ngọn nến lung linh. Sara giảng giải cho Emengade khi nó lấy
bánh kẹo, hoa quả ra khỏi chiếc giỏ mây làm cho bàn tiệc trông thật sự tuyệt vời.
“Một bữa tiệc thực sự,”
Emengade thốt
lên.
“Đúng là bữa tiệc trong cung của
hoàng hậu,”
Becky thở dài nói.
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu,
Emengade nói:
“Nghe này Sara, giả vờ bạn là công chúa, còn đây là bữa tiệc
hoàng gia nhé.”
“Nhưng bữa tiệc này là do bạn tổ chức
cơ mà,”
Sara nói.
“Bạn phải là công chúa còn chúng tôi là những nô tỳ được sủng
ái của bạn.”
“Ôi không được đâu. Tôi không biết
làm công chúa như thế nào cả với lại tôi béo lắm. Bạn làm công chúa mới phải,”
Emengade từ chối.
“Thôi được, nếu bạn muốn vậy thì
tôi sẽ làm công chúa,”
Sara nói.
Đột nhiên em nảy ra một ý tưởng, chạy
đến bên chiếc lò sưởi han gỉ nói
“Có rất nhiều rác và giấy lộn vứt ở đây, chúng
mình sẽ đốt lên để có được ngọn lửa sáng trong chốc lát.”
Em bật diêm và ngọn lửa
lung linh soi rọi khắp phòng.
“Chúng mình hãy quên hết thực tại
và coi đây là bữa tiệc thật nhé.”
Sara nói và đứng với tư thế như đang trong điệu
nhảy, mỉm cười vui sướng.
“Trông giống tiệc thật đấy chứ! Hãy
bắt đầu nhé.”
Sara đi đến bàn tiệc, duyên dáng vẫy
tay gọi Emengade và Becky. Em thật sự đã đi vào giấc mơ của mình.
“Hãy nhảy đi, các cô gái xinh đẹp,”
Sara sung sướng nói.
“Xin mời vào bàn tiệc. Đức vua, người cha đáng kính của
tôi rất tiếc hôm nay vắng mặt vì ông phải đi xa. Ông đã ra lệnh cho tôi mở bữa
tiệc này chiêu đãi chư vị.”
Sara hơi cúi đầu đưa mắt về phía góc phòng.
“Ban nhạc
đâu, hãy nổi nhạc lên.”
Nói rồi Sara quay sang giải thích với Becky và Emengade
“Bao giờ cũng phải có nhạc trong bữa tiệc. Giả vờ là có ban nhạc đang chơi ở
góc kia, nơi trưng bày những bức tranh cổ ấy. Bắt đầu nhé.”
Tất cả chỉ vừa mới kịp cầm bánh
trên tay, chưa đứa nào kịp cắn lấy một miếng thì cả ba đứa giật nảy người, tái
dại nín thở nghe ngóng.
Ai đó đang chạy vội lên cầu thang.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng đã nghe thấy tiếng bước chân giận dữ và hiểu rằng
cuộc vui của chúng thế là tiêu tan.
“Cô chủ đấy.”
Becky nghẹt thở nói,
quá sợ hãi làm rơi cả miếng bánh đang cầm trên tay xuống sàn.
“Đúng rồi!”
Sara khẳng định.
“Cô
Minchin đã phát hiện ra chúng mình rồi.” Đôi mắt mở to kinh ngạc, mặt em cũng
biến sắc luôn.
Cô Minchin xô cửa bước vào. Mặt tái
dại vì tức giận hết nhìn những khuôn mặt sợ hãi đến nhìn bàn tiệc của chúng rồi
lại đến những đốm lửa cuối cùng trong đống giấy lộn cháy trong lò sưởi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment