CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 29 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 29: PHÉP MẦU NHIỆM (2)
Cuối cùng hai đứa đã đồng ý là phải
nói cho bố Emengade biết kế hoạch của chúng và những quyển sách tạm thời được để
trên phòng áp mái.
“Tôi chúng mình nói chuyện khác
đi,”
Sara gợi ý.
“Hãy kể cho mình nghe bạn học tiếng Pháp đến đâu rồi?”
“Tốt hơn nhiều so với lần cuối cùng
tôi lên đây nhờ bạn giảng cho tôi cách dùng liên từ ấy. Cô Minchin đã rất ngạc
nhiên không hiểu tại sao buổi sáng hôm đó tôi lại làm bài tập tốt thế.”
Sara ngồi ôm gối cười.
“Cô ấy cũng không hiểu tại sao
Lottie cũng làm bài tốt như vậy. Con bé cũng leo lên đây và tôi đã giúp nó.”
Sara nói và nhìn quanh nghĩ thầm.
“Giá như căn phòng không khủng khiếp như thế
này, nó sẽ dễ chịu hơn và là nơi thích hợp để cho mình có thể tưởng tượng ra những
câu chuyện của mình.”
Sự thực là Emengade đã quá vô tâm
và không biết đến những gì Sara đã phải chịu đựng khi phải sống trong căn phòng
áp mái tồi tệ như vậy và nó cũng không có khả năng để tự mường tượng ra điều
đó. Những khi có cơ hội hiếm hoi, có thể lẻn lên trên đó với Sara thì nó toàn
được nghe những gì Sara tưởng tượng ra hoặc nghe Sara kể chuyện.
Chính vì vậy
mà những chuyến viếng thăm của nó được coi như những chuyến phiêu lưu mạo hiểm,
ngay cả khi Sara trông tái nhợt và ngày càng còm cõi, nhưng lòng kiêu hãnh đã
không cho phép em thốt lên những lời than vãn. Em chưa bao giờ để lộ rằng đã
bao lần em bị cơn đói cồn cào hoành hành như tối nay. Em đang ở vào tuổi ăn tuổi
lớn và công việc hàng ngày phải chạy tới, chạy lui làm em luôn muốn ăn, ngay cả
khi em được ăn đầy đủ với những món đủ chất dinh dưỡng chứ không phải chỉ là những
món ăn hạ đẳng đầu thừa đuôi thẹo trong nhà bếp như hiện nay. Em đã quen dần với
cảm giác luôn bị bỏ đói và cái dạ dày non trẻ của em cũng luôn bị hành hạ bởi
những cơn đói cồn cào cháy ruột.
Thế nhưng em luôn tự nhủ:
“Những người lính
cũng luôn bị đói như vậy trong các cuộc hành quân dài vất vả.”
Em rất thích cụm
từ “hành quân dài vất vả” vì cảm thấy mình cũng như một người lính và em cũng
đã tìm ra được cách lý giải cho cuộc sống trên phòng áp mái tồi tệ này.
Sara
thường lập luận:
“Cứ cho là mình sống ở lâu đài và Emengade đến thăm mình từ một
lâu đài khác cùng với các hiệp sĩ hộ vệ, nô tỳ cùng cờ giong trống mở. Nghe tiếng
kèn từ xa mình đã vội đi xuống để đón cô ấy và sẽ mở tiệc tại phòng lớn chiêu
đãi khách thật sang trọng với những tiết mục văn nghệ hấp dẫn. Bây giờ cô ấy
lên căn phòng áp mái này mình chỉ có thể chiêu đãi cô ấy bằng cách kể chuyện và
không để cho cô ấy biết những nỗi bất hạnh của mình. Mình dám chắc rằng các bà
chủ nghèo cũng phải làm như vậy khi đất đai nhà cửa của họ bị tước đoạt.”
Sara chính là một bà chủ nhỏ dũng cảm,
kiêu hãnh đã hào hiệp ban phát sự thân thiện, mến khách cho mọi người bằng cách
chia sẻ những giấc mơ của mình, những viễn cảnh em nhìn được và cả những cảnh
tượng mà nhờ đó em có được niềm vui và sự động viên trong những ngày tháng tăm
tối này.
Chính vì vậy khi ngồi bên bạn,
Emengade đâu có biết được Sara đang xỉu đi vì đói và trong khi nói chuyện em vẫn
tự hỏi liệu cơn đói có thể cho mình ngủ yên hay không. Thực sự em chưa bao giờ
có cảm giác đói đến như hôm nay.
“Ước gì tôi cũng gầy như bạn,
Sara,”
Emengade đột nhiên nói.
“Tôi thấy bạn gầy đi nhiều so với trước kia, mắt
bạn to ra và khuỷu tay bạn nhọn hoắt ra này.”
Sara kéo ống tay áo xuống nhưng nó
quá ngắn nên lại tự co lên.
“Tôi vẫn gầy từ nhỏ,”
Sara dũng cảm
nói.
“Và mắt tôi lúc nào cũng to như vậy mà.”
“Tôi rất thích cặp mắt to ngộ
nghĩnh của bạn.”
Emengade nói và nhìn vào mắt bạn ngưỡng mộ.
“Lúc nào bạn cũng
có thể nhìn được những gì xảy ra ở phía trước. Tôi yêu cặp mắt màu xanh của bạn.”
“Mắt tôi xanh như mắt mèo,”
Sara cười
nói,
“Chỉ tội không nhìn được trong bóng tối thôi, tôi đã cố rồi mà không được.
Giá như tôi nhìn được thì tốt biết mấy.”
Đúng lúc đó có cái gì đó xảy ra
trên miếng ngói che cửa sổ mái nhà mà chẳng đứa nào nhìn thấy cả. Nếu như một
trong hai đứa nhìn thấy chắc chúng phải giật mình khi thấy khuôn mặt đen sạm ló
ra rồi lại biến mất nhanh như cắt gần như không gây tiếng động nào. Mặc dù vậy,
với đôi tai thính của mình Sara vẫn thoáng nghe được một tiếng động nào đó và
ngẩng lên mái nhà nghe ngóng.
“Tiếng sột soạt đó không giống như
tiếng của Melchisedec. Nó có vẻ nhỏ hơn thì phải.”
Sara phán đoán.
“Cái gì vậy?”
Emengade hơi giật
mình hỏi.
“Bạn có nhận thấy vừa rồi có tiếng
động gì lạ không?”
Sara hỏi.
“Không, tôi không nghe thấy gì cả.
Thế còn bạn?”
Emengade ấp úng hỏi.
“Có lẽ tôi cũng không nghe thấy
nhưng tôi lại nghĩ tôi có nghe thấy. Tiếng động đó có vẻ như phát ra từ cửa sổ
trên mái, cái gì đó trườn qua rất nhẹ thì phải.”
“Có thể là cái gì được nhì?”
Emengade nói
“Có thể là trộm không?”
“Không thể,”
Sara bắt đầu hưng phấn
lên.
“Làm gì có cái gì để mà ăn trộm ở đây chứ!”
Sara chưa nói hết câu thì sững ngay
lại khi nghe thấy một âm thanh xé tai. Lần này không phải trên mái nhà mà là giọng
cáu bẳn của cô Minchin vọng từ dưới cầu thang lên. Nó vội nhảy ra khỏi giường,
tắt phụt nến đi và thì thầm.
“Cô ấy đang chửi Becky và bạn ấy đang khóc.”
“Liệu cô ấy có vào đây không?”
Emengade sợ hãi hỏi thầm.
“Không đâu. Cô ấy nghĩ tôi đã ngủ rồi.
Đừng làm ồn lên.”
Rất hiếm khi cô Minchin leo lên
trên này, Sara nhớ là hình như chỉ có một lần thì phải. Hôm nay không biết vì
sao cô ấy lại tức giận và leo lên tận đây chứ, mà hình như cô ấy đang đuổi theo
Becky và la lớn:
“Con vô liêm sỉ gian giảo kia! Mày đã ăn hết nửa cái bánh của
tao rồi, thảo nào bà đầu bếp luôn kêu bị mất đồ ăn trong bếp.”
“Không phải tôi, thưa bà,”
Becky vừa
nói vừa khóc.
“Đúng là tôi có đói nhưng chưa bao giờ ăn vụng hay ăn cắp cả,
chưa bao giờ!”
“Cái tội ăn cắp, ăn vụng của mày
đáng bị đưa vào nhà tù. Ăn hết nửa cái bánh rồi còn gì nữa!”
“Không phải tôi,”
Becky vẫn khóc nức
nở.
“Đúng là tôi có thể ăn hết luôn cả cái bánh nhưng tôi chưa bao giờ dám sờ
vào nó đâu ạ.”
Cô Minchin mặc dù mệt đứt hơi vì tức
giận và vì phải leo cầu thang vẫn la lớn
“Im mồm đi, đừng dối trá nữa. Cút ngay
đi cho khuất mắt tao!”
Cả Sara và Emengade đều nghe thấy
tiếng tát “bốp” một cái, và tiếng Becky vội vã leo lên phòng áp mái đóng cửa
vào, gieo mình xuống giường, úp mặt vào gối thổn thức:
“Tôi có thể ăn một lúc hai cái bánh
nhưng chưa hề cắn một miếng nào. Chính bà đầu bếp đã lấy cho viên cảnh sát của
bà ấy.”
Sara vẫn đứng trơ ngay giữa phòng
trong bóng tối, cắn chặt răng và nắm hai bàn tay thật chặt. Khó khăn lắm em mới
dằn lòng chịu đựng đợi đến khi cô Minchin xuống hẳn và khi sự yên lặng trở lại
em mới thốt lên:
“Đúng là con mụ độc ác nham hiểm, mụ đầu bếp lấy trộm rồi lại
đổ cho Becky. Bạn ấy chẳng bao giờ ăn cắp cả, không bao giờ. Đúng là bạn ấy rất
đói, đói đến nỗi có những lần đã phải nhặt đồ trong thùng rác để ăn rồi!”
Sara úp mặt vào lòng hai bàn tay
khóc nấc lên làm Emengade rất kinh ngạc như phát hiện ra điều gì mới lạ. Sara
đã khóc, một Sara chưa từng bị khuất phục đã khóc, một điều nó chưa từng biết đến.
Cũng đúng lúc đó một ý nghĩ hay nói cho đúng hơn một nỗi hoang mang ập xuống bộ
óc ngây thơ, chậm chạp của nó. Emengade bật dậy bò khỏi giường lấy tay quờ quạng
tìm đường đến bên bàn đốt nến lên rồi nhìn chằm chặp vào Sara và cái ý nghĩ mới
xuất hiện trong đầu nó cứ lớn dần lên biến thành nỗi hoảng sợ trong mắt nó.
“Sara.”
Emengade đánh bạo hỏi nhưng
vẫn rất dè dặt, sợ sệt,
“Bạn có… bạn chưa bao giờ nói với tôi và tôi cũng chưa
bao giờ hỏi cả vì tôi cứ sợ là như vậy sẽ khiếm nhã, nhưng bạn hãy nói đi bạn
có bao giờ bị đói không?”
Đến lúc đó cái vỏ bọc bên ngoài vỡ
tung ra vì mọi cái đã vượt xa sức chịu đựng của Sara. Em ngẩng ngay đầu lên
nói.
“Có,”
Sara trở lời với giọng và
thái độ khác hẳn.
“Có, tôi rất đói và ngay lúc này đây tôi đang đói cồn đói cào
đến mức có thể ăn thịt cả bạn luôn đấy. Cơn đói của tôi càng kinh khủng hơn khi
nghe câu chuyện vừa rồi của Becky. Bạn ấy còn bị đói hơn tôi nhiều.”
Emengade thở hổn hển.
“Ôi! Ôi! Sara,”
Emengade nói lạc hẳn
giọng,
“Tôi chưa bao giờ biết được sự thật này!”
“Chính tôi đã không muốn bạn biết,”
Sara nói.
“Vì như vậy tôi cảm thấy mình giống như những đứa trẻ ăn xin ngoài đường
mặc dù tôi biết trông tôi chẳng khác gì kẻ ăn mày.”
“Không, bạn không như vậy, không giống
đứa ăn xin ngoài đường!”
Emengade vội nói.
“Quần áo bạn hơi tồi một chút nhưng
bạn không thể giống kẻ ăn xin được. Bạn không có khuôn mặt của kẻ ăn xin.”
“Một bé trai có lần đã cho tôi đồng
sáu xu vì thương hại.”
Sara đau đớn cười chua chát nói bất chấp thân phận của
mình và lôi sợi dây trên cổ ra.
“Nó đây này, cậu bé đã cho không tôi đồng sáu
xu, chính là quà tặng Giáng Sinh của nó, nếu như tôi không giống kẻ ăn xin khốn
khổ ngoài đường.”
Dù sao thì câu chuyện về đồng sáu
xu cũng làm cho cả hai đứa nguôi ngoai đi phần nào. Cả hai cũng cười mặc dù là
cười trong nước mắt.
“Cậu bé đó là ai?”
Emengade hỏi và
nhìn vào đồng xu như thể nó không chỉ đơn thuần là đồng sáu xu bằng bạc bình
thường.
“Nó chỉ là một đứa trẻ rất đáng
yêu, nó nhìn thấy tôi lúc đang ra xe để đi dự lễ Giáng Sinh. Nó là một trong những
đứa con của Gia Đình Lớn, một đứa bé có đôi chân bụ bẫm mà tôi gọi là Guy
Clarence. Tôi chắc là nhà trẻ của nó đầy ắp quà tặng Giáng Sinh và bánh kẹo và
nó đã thương cảm vì nhìn thấy tôi chẳng có gì.”
Nghe tới đó Emengade giật mình lùi
lại phía sau một chút, nhưng câu nói sau cùng của Sara như gợi lại một điều gì
đó trong cái đầu đang nghĩ mông lung của Emengade và cũng tạo cho nó một nguồn
cảm hứng mới.
“Ôi Sara!”
Emengade kêu lên.
“Tôi
thật ngu xuẩn đã không nghĩ ra được điều đó!”
“Về cái gì chứ?”
“Về những điều tốt đẹp!”
Emengade
hưng phấn nói vội vã.
“Đúng chiều hôm đó bà cô của tôi gửi cho tôi một hộp đầy
quà mà tôi chưa hề đụng đến. Chiều hôm đó tôi đã ăn quá nhiều bánh pudding và
tôi lại rất đang lo lắng về những quyển sách của bố.”
Giọng nó bắt đầu run lên.
“Có đủ các loại bánh, nào là bánh ga tô và bánh nhân thịt, bánh cam, bánh mứt,
kẹo sô cô la và rất nhiều thứ khác trong hộp đó nữa. Tôi sẽ lẻn về lấy mang lên
đây chúng mình cùng ăn ngay bây giờ nhé.”
Sara đói cuộn lên. Khi một người
đang đói lả thì chỉ cần nói đến các món ăn cũng có cảm giác khó tả. Em nắm lấy
tay Emengade hỏi:
“Liệu bạn có làm được không?”
“Tôi nghĩ là có thể,”
Emengade nói
rồi lao ngay ra, nhẹ nhàng mở cửa thò đầy ra bên ngoài tối đen như mực nghe
ngóng rồi quay lại nói với Sara
“Đèn đã tắt hết rồi và mọi người đã đi ngủ cả,
tôi có thể bò về rồi lại bò lên mà không ai biết.”
Hai đứa siết tay nhau, một tia sáng
vụt lóe lên trong mắt Sara. Em nói:
“Emengade, chúng mình coi đây là bữa tiệc
nhé, thế bạn có mời người bạn tù ở xà lim bên cạnh không?”
“Có chứ! Có chứ! Chúng mình gõ vào
tường ngay bây giờ, người cai ngục chắc không nghe được đâu!”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment