CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 28 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 28: PHÉP MẦU NHIỆM (1)
Sara đi ngang qua cửa nhà bên cạnh
lúc Ram Das đang đóng cửa và em cũng đã kịp nhìn thấy đồ đạc bên trong.
“Đã lâu lắm rồi mình không được thấy
những thứ đẹp như vậy.”
Sara chợt nghĩ. Ngọn lửa sáng rực bập bùng trong lò sưởi
còn người đàn ông Ấn Độ lúc nào cũng buồn bã, thiểu não đang úp mặt vào hai bàn
tay.
“Tội nghiệp ông ấy! Không biết bây
giờ ông đang nghĩ gì nhỉ?”
Vào đúng lúc đó ông đang tự hỏi:
“Liệu
mình sẽ làm gì nếu như ông Carmichael tìm thấy cặp vợ chồng người Nga đó ở
Mátxcơva cùng với con bé mà họ nhận từ trường của bà Pascal ở Paris nhưng đứa
bé đó lại không phải là đứa trẻ ông cần tìm. Ta phải làm gì nữa đây để tìm được
đứa bé?”
Về đến nhà, Sara gặp ngay cô
Minchin đang lao xuống cầu thang chửi mắng người đầu bếp. Thấy Sara cô la lớn:
“Mày chơi bời ở đâu mà bây giờ mới về? Mày có biết mày đi bao lâu rồi không?”
“Đường lầy lội và trơn quá nên cháu
không đi nhanh được ạ, đôi giày của cháu mòn hết nên trơn lắm ạ,”
Sara đáp.
“Không lý do lý trấu gì cả, đừng có
dối trá,”
Cô Minchin mắng át đi.
Sara đi đến chỗ người đầu bếp, bà
ta trông vẫn còn rất sợ hãi sau cơn thịnh nộ của cô Minchin và đang mong có ai
để trút cơn giận của mình, và Sara bao giờ cũng là người chịu trận thích hợp nhất.
“Sao mày không ở suốt đêm ngoài đường
ấy?”
Bà thét lên.
Sara đặt những thứ mới đi mua về
lên bàn và nói:
“Các thứ bà yêu cầu đây ạ.”
Người đầu bếp nhìn món đồ cằn nhằn.
Trông nét mặt bà ta lúc này có một cái gì đó có vẻ hài hước nhưng thật độc ác.
“Cháu ăn tối được không ạ?”
Sara hỏi
nhỏ giọng yếu ớt.
“Giờ này còn cơm cháo gì nữa. Hết tất
cả rồi.”
Đó là câu trả lời của bà đầu bếp. “Mày tưởng là tao còn phần cơm cho
mày vào cái giờ này ư?”
Sara đứng lặng một hồi rồi nói lí
nhí:
“Tôi không được ăn tối.”
Em nói rất nhỏ vì sợ sẽ run lên.
“Có mấy mẩu bánh mì trong chạn ấy.
Giờ này chỉ có thế thôi.”
Sara đi vào lấy mấy mẩu bánh mì để
ăn, nhưng nó đã khô cứng vì quá cũ và bà đầu bếp quá tàn nhẫn chẳng cho em chút
gì để ăn với những mẫu bánh mì tồi tệ đó. Bà biết lúc nào cũng an toàn khi trút
mọi nỗi bực tức của mình lên đầu Sara.
Leo hết ba tầng cầu thang để lên được
căn phòng áp mái sau một ngày lao động cực nhọc thật chẳng dễ chịu chút nào đối
với một đứa trẻ yếu ớt như Sara. Lúc nào em cũng thấy nó cao quá và dốc quá,
riêng hôm nay em cảm tưởng như nó dài vô tận. Rất nhiều lần em phải dừng lại đứng
tựa vào tay vịn để nghỉ. Leo lên đến bậc thang cuối cùng em nhìn thấy có ánh
sáng mờ mờ hắt qua khe cửa, báo hiệu Emengade đã leo lên và đang đợi, thật là
niềm động viên an ủi quý giá đối với em, nhất là vào lúc này. Thật khủng khiếp
nếu như em phải bước vào căn phòng trống rỗng hoang tàn một mình. Sự hiện diện
của Emengade đã sưởi ấm lòng em đôi chút.
Đúng là Emengade thật rồi, nó ngồi
cuộn trên giường trong chiếc khăn choàng màu đỏ trông thật ấm áp. Nó có thói
quen bao giờ cũng ngồi cho chân lên giường, như vậy an toàn hơn vì nó vẫn chưa
hết sợ chú chuột Melchisedec và các thành viên trong gia đình chuột mặc dù
chúng tỏ ra rất thích nó. Khi nào ở trên phòng áp mái một mình Emengade cũng ngồi
ở tư thế như vậy cho đến khi Sara về. Lần này nó cảm thấy hơi hoảng vì
Melchisedec, ngay từ khi nó mới đến đã chui ra sục sạo rồi ngồi chễm chệ trên
đôi chân của mình nghếch đầu về phía Emengade hít hít.
“Ôi Sara,”
Emengade thốt lên.
“Thật
mừng vì bạn đã về, Melchisedec cứ sục sạo khắp nơi, tôi phải dỗ nó quay trở về
hang nhưng nó đi một lúc lại trở ra ngay. Tôi cũng thích nó nhưng nó cũng làm
tôi sợ mỗi khi nó tiến lại gần; bạn có nghĩ là nó sẽ nhảy lên giường không?”
“Không đâu,”
Sara trấn an bạn.
Emengade trườn ra phía mép giường
nhìn Sara rồi kêu lên:
“Trông bạn mệt mỏi và xanh quá.”
“Đúng là tôi rất mệt.”
Sara nói rồi
ngồi phịch xuống chiếc ghế xiêu vẹo cạnh đó.
“Ôi tội nghiệp Melchisedec, mày ra
để xin bữa tối đấy mà.”
Melchisedec chui ra khỏi hang như
nhận ra tiếng bước chân của Sara. Em chắc rằng nó nhận được tiếng chân em. Nó
bò đến gần ngước nhìn Sara rất tình cảm và hy vọng khi Sara rút tay từ trong
túi ra và lắc đầu.
“Xin lỗi nhé, hôm nay tao chẳng
mang được gì về cho mày cả. Đi về đi và nói với vợ con mày là hôm nay tao chẳng
có mẩu bánh nào cả. Tao quên mất vì bà đầu bếp và cô Minchin quá tức giận.”
Melchisedec có vẻ như hiểu được ý
Sara, nó lủi về hang.
“Tôi không hy vọng bạn có thể lên
thăm tôi vào tôi hôm nay Emengade,”
Sara nói.
Emengade kéo khăn choàng nói:
“Tối
nay cô Amelia đi thăm bà cô của cô ấy nên không có ai đi kiểm tra sau khi chúng
tôi đã lên giường, vì thế tôi có thể ở lại đây với bạn cho đến sáng.”
Emengade chỉ tay về phía chiếc bàn
ngay dưới cửa sổ. Sara chưa kịp nhìn vế hướng đó sau khi em vào nhà. Một chồng
sách đặt trên bàn và cử chỉ của Emengade thật thất vọng.
“Bố lại vừa gửi sách nữa cho tôi.
Tôi để đằng kia kìa.”
Sara ngẩng lên và ngay lập tức tiến
lại gần chồng sách lấy một quyển trên cùng mở ra xem và quên hết nỗi cực nhọc về
thể xác.
“Ôi tuyệt quá! Sách về cách mạng
Pháp của Garlyle. Tôi vẫn từng ao ước có được nó!”
“Tôi chưa đọc đâu. Bố sẽ rất bực nếu
tôi không đọc chúng. Ông muốn tôi đọc hết chúng trước khi về nhà vào kỳ nghỉ tới.
Biết làm thế nào bây giờ?”
Sara ngừng lật mấy trang sách, nhìn
Emengade với một niềm hưng phấn làm hai má em ửng lên đôi chút.
“Thế này nhé, nếu bạn cho tôi mượn
tất cả những quyển sách này, tôi sẽ đọc hết chúng rồi kể lại cho bạn nghe, như
vậy bạn sẽ dễ nhớ hơn.”
Sara đề nghị.
“Thế thì tuyệt quá!”
Emengade reo
lên.
“Bạn tin là làm thế được ư?”
“Tôi biết, tôi có thể làm được mà,”
Sara khẳng định.
“Bọn trẻ con vẫn nhớ được những gì tôi kể cho chúng nghe đấy
thôi.”
“Sara, nếu bạn làm cho tôi nhớ được,
tôi sẽ cho bạn bất kỳ thứ gì.”
Emengade nói với niềm hy vọng làm cho khuôn mặt
tròn trịa rạng rỡ hẳn ra.
“Tôi không muốn bất cứ thứ gì ngoài
những quyển sách. Tôi chỉ muốn có chúng thôi.”
Sara nói, hai mắt có vẻ như to
ra, ngực thở phập phồng.
“Thế thì bạn giữ lấy chúng. Giá như
tôi cũng thích sách nhỉ. Tôi chẳng thích sách chút nào cả. Tôi đâu có thông
minh, chỉ có bố tôi thôi nên bố nghĩ tôi cũng phải thông minh như ông.”
Emengade
phân trần.
Sara mở hết cuốn này đến cuốn khác
rồi hỏi,
“Thế bạn sẽ nói với bố thế nào?”
Một sự hoài nghi nảy ra trong óc em.
“Ông ấy chẳng cần biết, chỉ cần ông
nghĩ là tôi đã đọc những cuốn sách này thôi.”
Emengade trả lời.
Sara đặt những quyển sách, lắc đầu
nhè nhẹ nói:
“Như vậy đâu có khác gì nói dối, mà những lời dối trá, bạn biết đấy
nó không chỉ độc ác mà còn không thể chấp nhận được. Thỉnh thoảng có những lúc
tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ làm điều gì đó độc ác, ví dụ như bỗng nhiên tôi giận điên
lên và xông vào giết cô Minchin khi bà ta đối xử tồi tệ với tôi, bạn biết
không, nhưng tôi không thể dối trá được. Tại sao bạn lại không nói thẳng với bố
là tôi đã đọc những cuốn sách và kể lại cho bạn?”
“Vì bố muốn tôi đọc chúng,”
Emengade trả lời, hơi thất vọng bởi cách lập luận của Sara.
“Bố muốn bạn hiểu được những gì viết
trong những cuốn sách này,”
Sara nói tiếp.
“Nếu như tôi đọc và kể lại cho bạn
nghe một cách dễ hiểu hơn để bạn có thể hiểu và nhớ được, tôi nghĩ bố bạn sẽ
hài lòng về điều đó chứ.”
“Ông sẽ rất sung sướng nếu như tôi
học được cái gì đó dù bằng cách cách nào đi nữa, chắc bạn cũng vậy nếu như bạn
là cha tôi.”
Emengade nói vẻ buồn bã đáng thương.
“Không phải lỗi của bạn nếu…”
Sara
đang nói bỗng nhiên đột ngột dừng lại. Thực ra em định nói là
“Ngu dốt đâu có
phải là lỗi của bạn”
Nhưng em đã kịp dừng lại, làm Emengade tò mò hỏi
“Nếu gì
cơ…?”
“À, nếu bạn không thể đọc được một
cách nhanh chóng,”
Sara vội chữa câu nói của mình.
“Nếu bạn không thể thì không
thể còn nếu tôi có thể thì có thể, đơn giản chỉ là vậy.”
Sara luôn tế nhị với Emengade để nó
không cảm thấy sự khác biệt lớn giữa khả năng học được mọi điều ngay lập tức và
không có khả năng học một chút nào cả. Khi ngẩng lên nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của
Emengade, một ý nghĩ độ lượng và hơi cổ điển lại xuất hiện trong đầu, em nói:
“Có lẽ có khả năng học được mọi thứ nhanh chóng cũng không phải là tất cả mà sự
tốt bụng mới đáng giá và cần thiết đối với mọi người. Nếu như cô Minchin biết
được tất cả mọi thứ trên đời mà lại sử xự như bây giờ thì cô ấy vẫn là một con
người ghê tởm và mọi người vẫn ghét cô ấy. Có biết bao người thông minh nhưng lại
toàn làm những điều độc ác và nham hiểm đối với mọi người. Hãy thử nhìn
Robespiere xem…”
Sara dừng lại quan sát phản ứng của
Emengade. Mặt nó nghệt ra.
“Bạn không nhớ à?”
Sara hỏi.
“Tôi mới
kể cho bạn nghe về ông ấy mà. Chắc bạn quên rồi phải không?”
“Ừ, tôi chẳng nhớ tí nào cả,”
Emengade thú nhận.
“Đợi nhé, đợi tôi thay quần áo ướt
và choàng khăn đã, rồi tôi sẽ kể lại cho bạn nghe.”
Sara trút bỏ áo khoác và mũ ướt lướt
thướt treo lên chiếc đinh trên tường, thay đôi giày ướt sũng bằng đôi dép đi
trong nhà, rồi cũng trèo lên giường trùm đôi dép đi trong nhà, rồi cũng trèo
lên giường trùm chăn ngang vai, chống tay vào đầu gối.
“Nào nghe nhé,”
Sara bắt đầu thao
thao kể những diễn biến đẫm máu của cuộc cách mạng Pháp làm cho đôi mắt của
Emengade mỗi lúc một to hơn, nín thở ngồi nghe. Mặc dù có phần hoang mang,
nhưng nó vẫn bị thu hút vào những câu chuyện của Sara và chắc lần này nó không
dễ quên Robespiere là ai, cũng như không còn nghi ngại về công chúa De Lamballe
nữa.
“Bạn nhớ không, bọn chúng đã chặt đầu
bà treo vào mũi giáo rồi nhảy múa xung quanh,”
Sara thốt lên.
“Mái tóc vàng óng
bồng bềnh như sóng, mỗi khi nghĩ đến bà, tôi không bao giờ nhìn thấy đầu bà
trên thân thể bà mà lúc nào cũng ở trên cây giáo với những con người điên loạn
nhảy múa, gào thét xung quanh.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment