CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 26 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 26: MỘT TRONG NHỮNG CÔNG DÂN (2)
“Hãy đợi một chút,”
Sara nói với đứa
trẻ tội nghiệp rồi đi vào hiệu bánh. Ấm quá và mùi bánh mới hấp dẫn làm sao.
Lúc đó bà chủ cũng vừa bê ra một khay bánh mới và đang bày vào tủ bánh.
“Thưa bà, bà có mất đồng bốn xu
không ạ? Đồng bốn xu bằng bạc ạ.”
Sara nói và chìa đồng xu ra cho bà chủ xem.
Bà chủ ngâng lên nhìn đồng xu, rồi
lại nhìn khuôn mặt dài đuỗn căng thẳng của Sara và bộ váy áo cũ kỹ rách rưới của
em, mà một thời nó đã thuộc vào loại đắt tiền, sang trọng.
“Lạy Chúa, nó không phải của tôi!
Cháu nhặt được à?”
Người đàn bà hỏi.
“Vâng ạ, cháu thấy nó dưới lớp
bùn.”
Sara nói.
“Cháu hãy giữ lấy đi. Chắc nó cũng
nằm đấy cả tuần rồi. Chỉ có Chúa mới biết ai làm rơi thôi mà chắc cháu cũng chẳng
tìm được họ đâu.”
Bà chủ hiệu bánh nói.
“Cháu cũng nghĩ vậy nhưng cháu vẫn
phải hỏi bác xem bác có bị mất không đã ạ?”
“Ôi, chẳng có mấy người như cháu
đâu,”
Bà chủ hiệu bánh nhìn em đầy thiện cảm. Thấy Sara đang dán mắt vào ổ bánh
nóng thơm phức bà hỏi
“Cháu có muốn mua gì không?”
“Cho cháu bốn chiếc bánh loại một
xu một chiếc ạ.”
Sara nói.
Bà chủ cửa hàng đi lại phía quầy lấy
bánh cho vào bao giấy. Sara nhận thấy bà cho những sáu chiếc liền nói:
“Cháu
nói bốn chiếc thưa bà, cháu chỉ có bốn xu thôi ạ.”
“Bác sẽ bỏ vào hai túi cho cháu
nhé. Cháu có thể để lại ăn vào lúc khác. Bác nghĩ sẽ có lúc cháu đói đấy.”
Bà
chủ tốt bụng nói.
Nghe vậy, một màn sương kéo đến làm
mờ mắt Sara. Em thỏ thẻ nói:
“Vâng ạ. Cháu đang rất đói, cháu rất cám ơn lòng tốt
của bà.”
Em đang định nói tiếp
“Ở bên ngoài còn có đứa trẻ khác đói hơn cháu”
Nhưng đúng lúc đó có vài khách hàng bước vào và có vẻ vội vã nên em chỉ kịp cám
ơn bà lần nữa rồi bước ra.
Bé gái ăn xin vẫn đứng co ro ở góc
phố cạnh hiệu bánh, vẻ sợ sệt, cam chịu trong đụn giẻ rách ướt át nhìn lơ đễnh
về phía trước. Sara thấy nó đột nhiên dụi mắt bằng mu bàn tay đen đủi như muốn
giấu đi những giọt nước mắt đang muốn tuôn ra và lẩm bẩm gì đó một mình.
Sara mở gói lấy ra một chiếc bánh
còn đang nóng và thấy tay mình như ấm lên đôi chút nhờ hơi nóng đó. Em ấn cái
bánh vào tay đứa trẻ đáng thương nói:
“Ăn đi! Bánh còn nóng đấy, nó sẽ làm cho
cô ấm lên và đỡ đói phần nào.”
Đứa trẻ nhạc nhiên nhìn Sara không
chớp, dường như sợ hãi khi có được sự may mắn bất ngờ đến như vậy. Nó chộp lấy
chiếc bánh, ngoạm một miếng thật to ăn ngấu nghiến như một con sói đói.
“Ôi! Ôi! Ôi!…”
Sara nghe nó nói gì
đó khàn khàn trong họng. Cơn đói như đang cào ruột gan nó. Em lấy thêm cho nó
ba chiếc bánh nữa và nhủ thầm nó đói hơn mình. Đúng là nó đang chết vì đói.
Nghĩ vậy nhưng tay em vẫn run lên khi đưa ra chiếc bánh thứ tư.
“Nhưng mình
không chết đói”
Em lại nhủ thầm và đưa cho nó chiếc bánh thứ năm. Con ma đói
ngay giữa thành phố Luân Đôn vẫn vồ lấy cái bánh và lũi đi không nói một lời
cám ơn. Nó quá đói để có thể nói được lời cám ơn kể cả khi nó được dạy phép lịch
sự. Nó chỉ là một đứa trẻ hoang dã, không người dạy dỗ. Sara nghĩ và thì thầm,
“tạm biệt nhé.” Tay cầm bánh đến khi sang đến bên kia đường nó cũng ngoái lại.
Đáp lại cái gật đầu của Sara, nó cũng gật đầu, sau khi nhìn Sara chằm chặp vẫn
chưa hết ngạc nhiên cho đến khi Sara đi khuất nó mới ngoạm nốt chiếc bánh cho đến
hết.
Đến lúc đó bà chủ hiệu bánh mới vãn
khách, ngẩng lên nhìn ra ngoài thốt lên:
“Tôi chưa từng thấy như vậy bao giờ. Nếu
như đứa trẻ đó cho đứa bé ăn xin này bánh thì không phải là vì nó không muốn
ăn. Nó đói thế cơ mà và có thể ăn hết tất cả từng ấy cái bánh ngay một lúc mà.
Chưa thấy ai đói thế bao giờ. Mình phải tìm hiểu xem nó làm vậy vì sao mới được
chứ.”
Bà vẫn đứng sau quầy suy nghĩ rồi sự tò mò đã khiến bà quyết định bước ra
hỏi đứa bé ăn xin.
“Ai cho cháu những chiếc bánh đó?”
Đứa trẻ hất đầu về phía Sara đang
khuất dần.
“Thế cô ấy nói gì với cháu?”
Bà lại
hỏi.
“Cô ấy hỏi cháu có đói không?”
Con
bé trả lời vẫn với giọng khàn đặc.
“Thế cháu trả lời thế nào?”
Bà thắc
mắc hỏi.
“Có, tôi đói lắm,”
Con bé trả lời.
“Thế cháu nói vậy rồi cô ấy vào mua
bánh ra cho cháu à?”
Bà tò mò hỏi. Con bé lại gật đầu đáp lại.
“Cô ấy cho cháu mấy chiếc?”
“Năm chiếc.”
Bà chủ hiệu bánh nghĩ ngợi, rồi
nói:
“Con bé chỉ để lại có một cái cho mình, mặc dù nó có thể ăn hết cả sáu cái
một lúc. Mình nhìn thấy điều đó từ mắt của nó mà.”
Bà ngoái nhìn theo cái bóng
nhỏ bé đã khuất dần và cảm thấy áy náy, xót xa.
“Giá như nó có một lố bánh thì
tốt,”
Nghĩ rồi bà cúi xuống hỏi đứa trẻ
“Cháu còn đói không?”
“Vẫn đói, nhưng không đói bằng lúc
trước,”
Con bé trả lời.
“Vào đây,”
Bà vừa nói vừa đẩy cửa mở
ra. Con bé chui ngay vào. Được mời vào một nơi ấm áp, có đầy bánh như thế này
quả là một điều nó không bao giờ mơ đến. Nó không thể đoán được điều gì sẽ xảy
ra nữa nhưng nó cũng chẳng bận tâm.
“Đến đằng kia cho ấm,”
Bà vừa nói vừa
chỉ tay về phía lò sưởi.
“Khi nào đói quá cháu có thể đến đây. Chúa sẽ trừng phạt
tôi nếu như tôi không cho cháu bánh thay vài cô gái tốt bụng đó.”
Sara vẫn cảm thấy vui với chiếc
bánh cuối cùng. Dù chỉ có một chiếc vẫn còn hơn không có chiếc nào. Nó vẫn còn
nóng nguyên. Em vừa đi vừa nhấm nháp từng miếng nhỏ để có thể thưởng thức được
lâu hơn.
“Cứ cho đấy là chiếc bánh thần. Chỉ cần cắn một miếng nhỏ đã đủ no bằng
cả một bữa tối thịnh soạn rồi. Mình sẽ bội thực nếu như mình cứ tiếp tục nhấm
nháp thế này.”
Mải nghĩ, khi em về đến quảng trường nơi có cái trường dòng mà
em đang ở thì trời cũng đã tối, các nhà đã lên đèn. Khi đi ngang qua nhà Gia
Đình Lớn em vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng những người trong nhà vì rèm
cửa vẫn chưa buông xuống.
Thường vào giờ này em hay nhìn thấy người đàn ông mà
em đặt tên là ông Montmorency ngồi trong chiếc ghế bành lớn còn đám trẻ thì bu
quanh nói cười vui vẻ, đứa thì trèo lên thành ghế, đứa ngồi vào lòng hay trên
đùi ông, đứa ngồi dựa vào chân ông.
Tối nay lũ trẻ vẫn líu ríu quanh ông, nhưng
ông lại không ngồi trong ghế và không khí trong nhà vui nhộn khác thường, có vẻ
như đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa mà chắc chắn là ông Montmorency đang sắp
đi đâu đó vì có một cỗ xe đang đậu ở trước cửa với một chiếc vali lớn đựng quần
áo trên đó. Lũ trẻ đang chạy đi chạy lại nói cười ríu rít và đu lên người bố,
còn người mẹ xinh đẹp má lúc nào cũng ửng hồng, đứng cạnh ông và đang nói gì đó
như dặn dò những điều cuối cùng. Sara dừng lại một lúc để nhìn ông bố nhấc bổng
lũ nhỏ lên hôn tạm biệt chúng sau đó lại cúi xuống hôn những đứa lớn.
“Chắc ông phải đi xa lắm,”
Sara
nghĩ.
“Cái vali đựng quần áo cũng khá to, chắc cả nhà phải nhớ ông lắm! Mình
cũng nhớ ông ấy mặc dù ông ấy chẳng biết là có mình tồn tại ở trên đời này nữa.”
Khi cửa mở ra, Sara vội lảng đi
ngay và nhớ lại câu chuyện đồng sáu xu nhưng em vẫn kịp nhìn thấy ông bố bước
ra đứng trước sảnh lớn có ánh đèn ấm áp, lũ trẻ lớn vẫn bám lấy ông.
Jane đi
theo ông hỏi
“Bố ơi Mátxcơva có bị tuyết bao phủ không và có luôn có băng không
bố?”
Đứa khác lại hỏi tiếp.
“Bố có đi xe ngựa cổ của Nga không và bố có gặp Sa
Hoàng không?”
“Bố hứa sẽ viết thư về kể cho các
con nghe về Mátxcơva để trả lời những câu hỏi của các con.”
Ông bố vui vẻ trả lời.
“Bố sẽ gửi ảnh nước Nga về cho các con xem nhé, bây giờ vào nhà đi, bên ngoài lạnh
khủng khiếp. Bố cũng muốn ở nhà với các con hơn là đi sang Mátxcơva vào lúc
này. Tạm biệt, chúc các con thân yêu của bố ngủ ngon. Chúa phù hộ các con!”
Nói
rồi ông vội chạy ra chui ngay vào xe.
“Nếu bố tìm thấy cô bé, bố hãy gửi
lời chào của con cho cô ấy và nói là con cũng yêu quý cô ấy bố nhé.”
Guy
Clarence nói vọng theo, rồi còn nhảy nhót trên bực cửa, sau đó tất cả chạy vào
nhà, đóng cửa lại.
“Em có nhìn thấy ‘cô gái không phải
là cô gái ăn xin’ đi ngang qua lúc chúng mình tiễn bố không?”
Janet hỏi Nora
khi chúng đã vào trong phòng.
“Chị thấy cô ấy ngoái lại nhìn chúng mình mãi.
Trông nó rét và ướt như chuột lột. Mẹ luôn nói rằng quần áo cô ấy mặc chắc phải
do ai đó rất giàu có cho vì ngắn và cũ nên họ không dùng nữa, mà không hiểu sao
những người ở trường dòng lại luôn bắt cô bé chạy những việc vặt bên ngoài vào
những khi thời tiết khủng khiếp nhất, bất kể là ngày hay đêm.”
Sara đi ngang qua quảng trường gần
nhà cô Minchin, em cảm thấy mệt lả, run rẩy như muốn ngã xuống.
“Không hiểu cô bé mà ông ấy đang
tìm kiếm là ai nhỉ?”
Sara hỏi.
Trong khi ông bố của Gia Đình Lớn cho
xe chạy thật nhanh ra ga để lên tàu đi Mátxcơva, cố gắng tìm kiếm đứa con gái
bé bỏng bị thất lạc của thuyền trưởng Crewe thì Sara cũng đang bước qua bậc thềm,
cố kéo chiếc giỏ lên mà thấy nó nặng trĩu trên vai.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment