CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 25 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 25: MỘT TRONG NHỮNG CÔNG DÂN (1)
Mùa đông năm ấy thật khủng khiếp.
Thế mà có những ngày Sara phải lội tuyết suốt ngày vì em luôn bị sai chạy các
việc vặt ngoài phố. Tồi tệ hơn là những ngày tuyết tan quyện với bùn lõng bõng
và cũng có ngày sương mù dày đặc đến nỗi đèn ngoài đường phải bật suốt ngày và
quang cảnh Luân Đôn ảm đạm buồn tẻ như hàng chục năm về trước.
Sara lại nhớ lại
những ngày khi em còn được ngồi ngả đầu vào vai bố trên chiếc xe đi dạo quanh
phố. Vào những ngày này cửa sổ nhà Gia Đình Lớn luôn sáng rực, ấm cúng còn
phòng đọc sách của người đàn ông Ấn Độ luôn ấm áp với ánh sáng đủ màu sắc khác
nhau, còn căn phòng áp mái của Sara thì khủng khiếp không lời nào tả nổi.
Chẳng
còn những cảnh mặt trời lặn hay những đêm trăng sao mà ngắm nữa. Những đám mây
đen ùn ùn kéo đến đè nặng xuống cửa sổ trên mái, nơi duy nhất để ánh sáng có thể
lọt được vào phòng. Căn phòng lúc nào cũng xám xịt màu tro hay màu bùn. Chỉ mới
bốn giờ chiều thôi, kể cả những ngày không có sương mù cũng chẳng nhìn thấy ánh
sáng ban ngày. Mỗi khi có việc phải quay về phòng, Sara đều phải cầm nến. Cảnh
vật xung quanh ảm đạm càng làm cho những người đàn bà trong bếp cáu bẳn hơn.
Becky bị hành hạ thậm tệ hơn bao giờ hết chẳng khác gì kiếp nô lệ.
Một buổi tối
sau khi lê lên đến phòng của mình trên gác xép, nó thì thầm nói với Sara.
“Nếu
không có cô, một người bạn tù trong ngục Bastile, tôi đã chết từ lâu rồi. Tôi
cũng không thể tin được bọn họ ngày càng độc ác đến thế. Bà chủ thì chẳng khác
gì trưởng cai ngục còn mụ đầu bếp thì biến thành tên cai ngục thứ hai. Bây giờ
bạn hãy kể tiếp cho tôi đi, kể về đường hầm họ đào dưới chân tường ấy.”
“Tôi sẽ kể cho bạn nghe cái gì đấy
để bạn thấy ấm áp hơn,”
Sara rùng mình nói.
“Lấy chăn quấn quanh người đi, tôi
cũng vậy, chúng mình sẽ cùng ngồi trong chăn và tôi sẽ kể cho bạn nghe về rừng
nhiệt đới, nơi con khỉ của người đàn ông Ấn Độ thường sinh sống ở đó nhé. Khi
tôi nhìn thấy nó ngồi trên bàn cạnh cửa sổ với bộ mặt buồn tẻ nhìn xuống đường,
tôi luôn nghĩ rằng chắc nó đang nghĩ đến những khu rừng nhiệt đới nơi loài khỉ
thường hay lấy đuôi quấn vào cây và đu từ cây dừa này sang cây khác. Tôi tự hỏi
ai đã bắt nó mang về? Chắc nó cũng phải có gia đình mà gia đình đó phải dựa vào
nó để có những quả dừa.”
“Đúng là câu chuyện này làm tôi ấm
hẳn lên cô ạ,”
Becky nói một cách biết ơn.
“Khi nghe cô kể chuyện dù là chuyện
về ngục Bastil tôi vẫn thấy như là được sưởi ấm vậy.”
“Chỉ vì lúc ấy bạn phải nghĩ về cái
gì đó nên đã quên cái lạnh đi thôi.”
Sara nói, và kéo chăn quấn kín người Becky
chỉ để lộ mỗi khuôn mặt sạm đen của nó.
“Tôi đã rút ra một kết luận là khi bị
đau khổ về thể xác thì điều tốt nhất là hãy để cho đầu mình làm việc nhiều lên
bằng cách nghĩ về cái gì đó?”
“Cô có thể làm được điều đó ư?”
Becky hỏi thán phục nhìn Sara với cặp mắt ngưỡng mộ.
Sara nhíu mày một chút rồi trả lời
một cách khẳng định.
“Cũng có khi tôi làm được mà cũng có khi không. Những khi
tôi làm được thì thấy thoải mái lắm. Tôi tin rằng chúng ta ai cũng làm được nếu
như mình tập thường xuyên. Thời gian gần đây tôi cũng tập nhiều hơn và thấy hiệu
nghiệm hơn trước. Mỗi khi gặp phải điều gì khủng khiếp - tưởng chừng như không
chịu nổi tôi luôn nghĩ ‘Mình là công chúa hay là một thiên thần’. Vì là thiên
thần nên chẳng có gì có thể làm tổn thương hay làm mình buồn bực. Bạn không tưởng
tượng được đâu, với cách nghĩ như vậy tôi có thể quên hết mọi thứ.”
Sara kết
thúc bằng một nụ cười thoải mái. Em có nhiều điều để nghĩ đến và nhiều cơ hội để
chứng minh mình có phải là công chúa hay không. Sara chẳng bao giờ quên những
thử thách lớn khiến em phải áp dụng biện pháp này vào những ngày khủng khiếp nhất,
chúng luôn tồn tại trong ký ức của em, cho mãi đến tận sau này thỉnh thoảng em
vẫn hồi tưởng lại.
Đó là những ngày mưa tầm tã, mưa
mãi không ngớt kèm theo những đợt rét kéo dài. Những cơn gió lạnh cắt vào da thịt,
buốt thấu xương, đường lõng bõng bùn lầy khắp mọi nơi. Có thể nói Luân Đôn những
ngày đó được phủ bằng một lớp bùn, mưa phùn và sương mù.
Mặc dù vậy Sara vẫn bị
sai ra ngoài làm các công việc vặt vãnh cho đến khi bộ quần áo rách rưới của em
thấm đẫm nước mưa. Những chiếc lông cũ kỹ trên chiếc mũ tiêu điều của em bết lại
trông thật vô lý. Đôi giầy bị tận dụng quá sức cũng ướt đến mức không còn thấm
thêm chút nước nào nữa. Cực nhọc là thế em còn bị cô Minchin cắt mất bữa tối,
coi đó là biện pháp trừng trị em.
Sara vừa đói vừa rét và mệt đến nổi mặt em
nhăn nheo lại, thỉnh thoảng có những người đôn hậu đi ngang lại liếc nhìn em cảm
thương, mặc dù em không biết điều đó, em vẫn mải miết cố nghĩ về những điều
khác, chúng rất cần thiết với em, vì vậy em có thể vẫn giả vờ làm như chẳng có
gì xảy ra với em cả, bằng tất cả sức mạnh còn lại trong em.
Quả thực lần này
khó khăn hơn những lần khác rất nhiều và đã nhiều lúc em phải thú nhận rằng mặc
dù cố nghĩ đến bao nhiêu thứ khác, nhưng em không thể nào không bị hành hạ bởi
cơn đói rét, thậm chí chúng còn hoành hành dữ dội hơn. Nhưng em vẫn kiên trì đến
cùng, mặc cho bùn lầy luồn lách vào bên trong đôi giày rách rưới và mặc cho gió
rét như muốn kéo chiếc áo khoác mỏng ra khỏi thân hình em, Sara vẫn vừa đi vừa
tự nhủ thầm không thành tiếng thậm chí cũng không mấp máy môi nữa.
“Cứ cho là mình đang mặc bộ quần áo
khô ráo, đi đôi ủng thật tốt và một chiếc áo khoác dày, dài và thật ám áp. Còn
có cả ô che nữa chứ và cứ cho là, chỉ là giả sử thôi, khi đi ngang qua hiệu
bánh thơm phức tự nhiên mình lại nhặt được đồng sáu xu mà nó chẳng thuộc về ai
cả. Nếu được như vậy mình sẽ vào ngay cửa hàng mua sáu ổ bánh nóng hổi và sẽ ăn
hết liền một lúc.”
Cũng có những điều kỳ lạ xảy ra
trên thế giới này mà chẳng ai ngờ đến cả. Và một điều kỳ lạ xảy ra với Sara. Ý
nghĩ đó đến đúng vào lúc em phải băng qua đường. Bùn lầy lội, em gần như phải
bám chân thật chặt và nhìn dán xuống mặt đường cho khỏi ngã. Khi gần tới vỉa hè
bỗng nhiên em nhìn thấy vật gì sáng lấp ló dưới lớp bùn. Chắc nó phải bằng bạc
nên vẫn còn sáng trong bóng mặc dù đã bị giày xéo dưới bùn không biết bao lâu rồi.
Nó không phải là đồng sáu xu mà chỉ là đồng bốn xu thôi và chỉ loáng một cái đồng
xu đã nằm gọn trong lòng bàn tay đỏ bầm vì lạnh của em.
Sara sung sướng reo lên:
“Thế là lời
cầu nguyện của mình linh nghiệm rồi! Linh nghiệm rồi!”
Và bạn có tin không, khi Sara ngẩng
đầu lên, trước mặt em là cửa hàng bánh ngọt, người bán hàng, một người phụ nữ
trông rất nhân hậu, vui vẻ, đang xếp từng khay bánh mới ra lò thơm phúc vào tủ
đầy hàng. Mùi thơm của đủ loại như bánh nướng nhân nho, nhân mận vỏ vàng óng
làm Sara càng thêm đói đến mức lả đi.
Em chẳng ngần ngại khi sử dụng đồng
xu mình nhặt được mà không biết chủ nhân của nó là ai, một người qua đường
trong số biết bao người hàng ngày vẫn chen chúc nhau trên đoạn đường này.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng em vẫn thấy
nên hỏi bà chủ cửa hàng bánh xem bà ấy có bị mất gì không trước đã. Nghĩ vậy em
bước lên vỉa hè và đặt đôi giày ướt sũng lên bậu cửa. Đúng lúc đó em đứng sững
lại khi nhìn thấy một thân hình dúm dó còn tiều tụy hơn cả chính mình nữa. Cái
thân hình dúm dó đó trông như một mớ giẻ rách không đủ để che kín những ngón
chân nhỏ xíu lấm lem đỏ bầm vì rét. Phía trên của mớ giẻ rách đó nhô ra một cái
đầu lắc lư với mớ tóc bù xù, khuôn mặt dăn dúm khô đét bẩn thỉu và cặp mắt to,
trũng sâu đói khát. Nhìn vào cặp mắt đó Sara đã có ngay sự đồng cảm và biết chắc
rằng con bé cũng đang đói lắm.
Em thở dài, nói một mình
“Nó là một trong những
công dân và thật sự nó còn đói hơn mình nhiều.”
Đứa bé khốn khổ mà Sara coi là
một trong những công dân cũng nhìn Sara rồi theo thói quen né mình tránh sang một
bên như để nhường lối cho Sara đi, bởi nó biết rằng nếu như cảnh sát mà nhìn thấy
nó, thế nào cũng đuổi “cút đi”.
Sara nắm chặt đồng bốn xu trong tay
lưỡng lự một hồi rồi hỏi
“Cô đói lắm phải không?”
Đứa trẻ tội nghiệp co rúm người lại
trong đống giẻ rách bọc ngoài, hỏi lại với giọng khê nồng
“Tôi có đói không ư?
Tôi ấy ư?”
Sara hỏi tiếp:
“Cô đã ăn tối chưa?”
Con bé lại khàn khàn rên rĩ.
“Làm
gì có bữa tối, cả bữa sáng cũng chẳng có. Cả ngày nay tôi chưa có gì mà ăn cả.
Tôi bị tống cổ ra đường.”
Thật may những ý nghĩ kỳ quặc đã kịp
đến trong đầu và em lại tự nói một mình mặc dù chính mình cũng đang lả đi vì
đói rét. Em nghĩ,
“Nếu mình là công chúa bị đuổi khỏi cung điện, mình cũng đói
nghèo thì mình phải chia sẻ với mọi người nhất là khi gặp những người khốn khổ
hơn mình. Cô bé này nhất định phải đói hơn mình. Mỗi chiếc bánh giá một xu. Giá
như mình có đồng sáu xu thì mình đã có sáu chiếc bánh để ăn rồi. Quá ít để cho
cả hai đứa nhưng thế cũng còn hơn là chẳng có gì vào bụng cả.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment