CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 13 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI

CÔNG CHÚA NHỎ

Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới 

CHƯƠNG 13: LẠI CHUYỆN NHỮNG MỎ KIM CƯƠNG (3)


Bà Minchin thật sự giận dữ:


“Tôi không chịu trách nhiệm về nó và tôi từ chối phải lãnh cái trách nhiệm đó.”

Ông Barrow bỏ đi, nói một cách bực bội:

“Tôi không kịp làm gì cả, thưa bà! Văn phòng luật Barrow và Skipwoth sẽ không phải chịu trách nhiệm về một điều gì cả. Tuy nhiên chúng tôi rất tiếc vì những điều đã xảy ra.”

Bà Minhicn gào lên:

“Tôi không phải chịu trách nhiệm gì cả. Nếu ông nghĩ rằng tôi phải có trách nhiệm với nó, ông thật sự nhầm rồi. Tôi đã bị cướp và bị lừa, tôi sẽ quẳng nó ra đường phố!”

Giá như bà ta không quá giận dữ thì đã không nói những điều như vậy. Bà ta coi những việc bà ta làm đối với Sara là công trạng của mình trong việc chăm sóc một đứa trẻ. Hơn nữa đứa trẻ đó là một đứa khiến bà ta luôn cảm thấy khó chịu vì thế bà ta đã hoàn toàn mất tự chủ.

Ông Barrow đi ra phía cửa và nói:

“Tôi sẽ không làm điều đó thưa bà. Điều đó thật chẳng hay ho chút nào cả. Quả là khó có thể có được mối quan hệ tốt. Bọn trẻ bị tống ra ngoài đường không một xu dính túi và cũng chẳng có bạn bè!”

Ông ta là một thương gia nên thừa trí thông minh để biết mình đang nói gì. Ông ta biết rằng bà Minchin cũng là một kẻ thực dụng kiểu con buôn và bà ta có đủ khôn ngoan để nhận biết sự thật. Bà ta sẽ không làm một việc gì có thể khiến mọi người cho rằng bà ta là một kẻ độc ác và vụ lợi.

Ông Barrow nói thêm:

“Tốt hơn hết là giữ nó lại và bắt nó làm việc. Nó là một đứa trẻ thông minh, tôi tin là như vậy. Bà có thể có cách đối xử với nó cho tới khi nó lớn mà!”

Bà Minchin la lên:

“Tôi sẽ có cách đối xử với nó trước khi nó lớn kìa!”

Ông Barrow nói bằng giọng cười mỉa mai:

“Tôi chắc rằng bà sẽ làm điều đó, thưa bà. Tôi chắc chắn bà sẽ làm mà. Xin chào!”

Ông ta cúi xuống, bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Bà Minchin đứng sững lại trong giây lát và nhìn theo ông ta một cách giận dữ. Điều mà ông ta nói có vẻ đúng. Bà ta cũng đã nhận ra điều đó.

Bà ta hoàn toàn chẳng được gì trong chuyện của Sara cả. Giấc mơ về một cô học trò mẫu có thể đem lại cho bà ta nhiều điều tốt đẹp đã trở thành mây khói. Giờ đây cô bé giàu có của bà ta chỉ là một đứa trẻ nghèo khó không người thân, không bạn bè. Bà ta đã mất đi một số tiền lớn và sẽ không bao giờ có thể lấy lại được. Và bà ta đứng đó nín thở, đầu óc chìm trong cảm giác đau đớn. Bà ta nghe thấy có cái gì đó vẳng bên tai, hình như có tiếng gì đó phát ra từ phía căn phòng của bà. Tiếng động phát ra như không khí của một bữa tiệc linh đình. Đúng là bữa tiệc sinh nhật của Sara vẫn chưa kết thúc. Ít nhất thì bà ta cũng có thể dừng ngay cái bữa tiệc đó lại. Bà ta hướng về phía cửa vừa lúc cô Amelia mở tung cánh cửa ra. Khi cô Amelia nhìn thấy bộ mặt thất vọng và giận dữ, cô đã chùn lại, bước lùi về phía sau một bước vẻ mặt hoảng hốt. Cô kêu lên:

“Có chuyện gì thế?”

Bà Minchin tức giận trả lời:

“Sara Crewe đâu?”

Cô Amelia lắp bắp:

“Sara ạ? Sao lại thế, con bé cùng bọn trẻ đang ở trong phòng đợi chị cơ mà, dĩ nhiên là vậy rồi!”

“Có phải trong tủ quần áo lộng lẫy của nó có một chiếc đầm dài màu đen phải không?” 

Giọng bà ta mỉa mai châm biếm.

Cô Amelia lắp bắp:

“Một chiếc đầm dài màu đen á? Một chiếc đầm dài màu đen ư?”

Mặt cô Amelia tái đi. 

“Nó có nhiều áo đầm với đủ màu sắc. Liệu có màu đen không nhỉ?”

 Cô nói tiếp.

 “Không, ồ… có! Nhưng nó quá ngắn đối với con bé. Nó chỉ có một cái bằng nhung đen đã cũ nhưng lại cộc mất rồi!”

“Đi vào bảo nó hãy cởi cái váy lụa hồng kệch cỡm ấy ra và mặc cái màu đen vào dù dài hay ngắn. Trông nó lòe loẹt quá!”

Cô Amelia bẻ bàn tay múp míp của mình và khóc:

“Ôi chị ơi!”

Cô nấc lên. 

“Chị ơi! Chuyện gì xảy ra thế?”

“Đại úy Crewe đã chết! Ông ta đã chết mà không để lại một xu, bỏ lại cho ta đứa trẻ hư đốn đó.”

 Bà Minchin nghiến răng kèn kẹt.

Cô Amelia ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất.

“Ta đã tiêu cho nó không tiếc tay hàng trăm bảng và ta sẽ không bao giờ được nhận lại được một xu. Hãy dừng ngay bữa tiệc lố bịch của nó lại. Đi đi và bắt nó thay ngay cái áo đầm khác.”

Cô Amelia thở hổn hển:

“Em! Ph… phải đi và nói với Sara ngay à?”

Bà Minchin tức giận quát lên:

“Ngay lúc này! Đừng có đực ra như ngỗng thế. Đi đi!”

Tội nghiệp Amelia bị bà chị gọi là con ngỗng. Thực ra cô không biết rằng cô ấy còn khá hơn một con ngỗng nhiều. Chỉ có loài ngỗng mới làm những điều bất công như bà chị cô. Thật ngại khi phải bước vào giữa căn phòng toàn bọn trẻ vui vẻ nô đùa trong bữa tiệc và nói với chủ nhân của bữa tiệc đó rằng cô ta vừa bị biến thành kẻ ăn mày và phải xuống dưới nhà, phải mặc cái đầm đen cũ đã quá cộc. Nhưng phải làm thôi. Đây không phải là lúc băn khoăn nữa.

Cô Amelia giụi mắt bằng chiếc khăn tay cho đến khi hai mắt đỏ ngầu. Sau đó cô đứng dậy, ra khỏi phòng và không dám nói thêm một lời. Khi chị gái cô giận dữ và nói những câu như vừa rồi thì kinh nghiệm cho thấy tốt hơn hết là hãy làm theo mệnh lệnh mà không nên phàn nàn. Bà Minchin đi lại trong phòng và nói to một mình mà không biết mình đang làm gì. Suốt năm qua câu chuyện về mỏ kim cương đã gợi ra cho bà ta rất nhiều điều. Bà ta hy vọng rằng mình có thể sẽ gặp may trong buôn bán cổ phiếu nếu nhờ vào sự giúp đỡ của các ông chủ mỏ. Và giờ đây thay vì trông chờ khoản lợi ích đó, bà ta đã mất hết.

Bà ta nói vẻ chế nhạo: 

“Đúng là công chúa Sara, thực ra đứa trẻ đã được nuông chiều như một nữ hoàng.”

Bà ta vừa nói vừa đập mạnh tay một cách giận dữ vào góc bàn và ngay sau đó bà ta nghe thấy tiếng kêu lẫn tiếng khóc nấc từ phía dưới tấm khăn phủ bàn.

“Cái gì thế?” 

Bà Minchin kêu lên giận dữ lắng tai nghe tiếng nức nở. Sau đó bà ta dừng lại và nâng góc khăn lên.

“Mày dám!” 

Bà ta gầm lên. 

“Thật to gan! Đi ra khỏi đây ngay!”

Tội nghiệp Becky vừa cúi người chui ra khỏi bàn, chiếc mũ vải của em bị lệch sang một bên, mặt đỏ như sắp khóc. Em nói:

“Vâng! Thưa bà. Con đây, con biết con không được làm như thế, nhưng con đang tìm con búp bê cuối cùng cho cô Sara, và con thấy bà vào, con sợ quá nên phải chui vào trong gầm bàn.”

“Mày đã ở đó và nghe thấy hết tất cả!” 

Bà Minchin hét lên.

“Không! Thưa bà,” 

Becky chống chế và cúi rạp xuống trước mặt bà Minchin.

 “Con không nghe! Lúc ấy con chỉ muốn chui ra khỏi bàn làm sao cho bà không nhìn thấy con nhưng con không thể nên con phải nằm lại trong gầm bàn. Nhưng con không nghe thấy gì hết. Con không nghe vì con con không biết nghe để làm gì! Thưa… bà! Nhưng con không thể không nghe ạ!”

Bỗng nhiên Becky quên cả nỗi sợ hãi. Em òa khóc trước mặt bà Minchin, nước mắt đầm đìa trên má.

“Thưa bà…” 

Becky vừa khóc vừa nói.

 “Cháu biết rằng bà sẽ cấm cháu nhưng cháu rất thương cô Sara… ôi… cô Sara đáng thương!”

Bà Minchin quát lên:

“Ra khỏi phòng ngày!”

Becky cúi đầu chào một lần nữa, nước mắt em chảy tràn trên hai gò má.

Giọng em run run lên và ngọng nghịu một cách đáng thương:

“Vâng! Con sẽ ra ngoài!… Nhưng con chỉ muốn hỏi bà một điều: cô Sara là một người giàu có, trước đây cô thường được mọi người săn sóc, được ăn uống no nê. Bây giờ cô ấy sẽ ra sao nếu như không có người hầu. Nếu… bà cho phép con phục vụ cô ấy sau khi con đã làm xong việc rửa bát chén. Xin bà cho con được phục vụ cô Sara, bây giờ cô ấy nghèo lắm. Ôi!…” 

Becky khóc òa. 

“Cô Sara nhỏ bé đáng thương, thưa bà! Cô như là một nàng công chúa.”

Dù thế nào đi nữa thì Becky cũng đã khiến bà Minchin tức giận hơn bao giờ hết. Đứa rửa bát thuê trong nhà bà ta đã đứng về phía đứa bé đáng ghét kia - đứa bé gái chưa bao giờ làm bà ta cảm thấy đáng ghét như bây giờ. Bà ta giậm chân bình bịch.

Bà ta nói:

“Đương nhiên là không rồi! Nó sẽ tự phục vụ cho chính mình và cả những người khác nữa. Rời khỏi phòng ngay hoặc là mày sẽ phải rời khỏi nơi này mãi mãi.”
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.