CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 12 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI

CÔNG CHÚA NHỎ

Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới 

CHƯƠNG 12: LẠI CHUYỆN NHỮNG MỎ KIM CƯƠNG (2)


“Tớ biết là như thế!” 

 Sara điềm tĩnh nói. 

“Tớ thích thế! Không có điều gì làm tớ thích hơn điều đó. Điều đó giống như một câu chuyện cổ tích ấy. Nếu có điều gì làm cho bạn cảm thấy khó khăn, sự tưởng tượng sẽ làm cho điều đó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Thật dễ tưởng tượng khi cậu có tất cả mọi thứ,”

 Lavinia nói.

 “Nếu cậu sống trên gác xép và chỉ là một đứa trẻ ăn xin thì cậu có thể tưởng tượng đựoc hay không?”

Sara đang sắp xếp những cái lông đà điểu trên mũ của búp bê bèn dừng lại và tỏ vẻ trầm ngâm.

“Tớ tin rằng tớ vẫn có thể…”

 Sara nói. 

“Nếu tớ là một người ăn mày thì lúc nào tớ cũng phải tưởng tượng và giả vờ. Nhưng tất nhiên điều đó không phải là dễ.”

Sau này, khi nghĩ lại những điều trên em thường tự hỏi sao cuộc sống lại có những điều kỳ lạ như thế vì đúng lúc em dứt lời thì cô Amelia đi vào phòng.

“Sara!” 

Cô nói. 

“Luật sư của ba cháu, ngài Barrow đã tới thăm bà Minchin. Bởi vì bà Minchin có chuyện bàn riêng với ông ấy nên bây giờ cháu sẽ đưa tất cả lớp sang phòng của bà Minchin để cùng dự tiệc vì tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng bên đó rồi. Bà Minchin sẽ cùng ông Barrow sang bên này nói chuyện.”
 
Bọn trẻ chưa bao giờ thờ ơ với những đồ uống và đồ ăn trong tiệc sinh nhật nên khi nghe cô Amelia nói, mắt của chúng đều sáng lên. Cô Amelia tổ chức bọn trẻ thành một hàng dài và cô cầm tay Sara đi đầu, bỏ lại đằng sau Con búp bê cuối cùng trên chiếc ghế với cơ man nào là quần áo đẹp trên bàn, những cái khăn của búp bê vắt trên thành ghế. Bekcy vì không được phép tham gia bữa tiệc nên đã đứng nán lại đôi chút để ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ kia. Cô bé quả thật quá liều mạng khi nán lại trong phòng.

“Quay về làm việc đi Becky!”

 Cô Amelia quát Becky như thế.

Becky nhặt một chiếc bao tay lên, rồi em nhặt một chiếc áo choàng và ngắm chúng một cách say mê. Bỗng nhiên em nghe tiếng bà Minchin nói gần cửa ra vào. Becky co rúm cả người lại vì sợ bị mắng là đã vô phép ở lại căn phòng đầy đồ đạc đẹp đẽ và quý giá này. Cô bé tội nghiệp lao về phía cái bàn, chui xuống gầm bàn giấu mình dưới tấm khăn trải bàn.

Bà Minchin bước vào phòng, theo sau là một người đàn ông khắc khổ, dáng người nhỏ bé với vẻ mặt hơi bối rối. Bà Minchin cũng tỏ vẻ bối rối không kém. Bà ta nhìn người đàn ông với một ánh mắt giận dữ và khó hiểu.

Bà ta kiểu cách ngồi xuống ghế và vẫy tay ra hiệu cho người đàn ông ngồi xuống.

“Xin mời ông ngồi, ông Barrow!”

 Bà ta nói.

Ông Barrow không ngồi ngay. Ông ta có vẻ đang chú ý tới Con búp bê cuối cùng và đồ đạc sang trọng của nó. Ông ta đeo cặp kính lên và nhìn những thứ đó tỏ vẻ không hài lòng. Con búp bê cuối cùng có vẻ không quan tâm gì lắm tới ông ta. Nó chỉ ngồi im trên ghế và hướng cặp mắt về phía người đàn ông.

“Một trăm bảng!” 

Ông Barrow nói to.

 “Toàn những thứ đắt tiền, được đặt làm tận bên Paris. Người đàn ông này tiêu xài thật hoang phí biết bao!”

Bà Minchin cảm thấy bị xúc phạm. Đối với bà ta cách xử sự của ông Barrow có vẻ hơi quá tự nhiên. Bà ta cho rằng ngay cả những luật sư riêng cũng không có quyền tự do quá đáng như vậy.

“Xin lỗi ông Barrow! Ông nói gì tôi không hiểu!” 

Bà Minchin lạnh lùng hỏi lại.

“Những món quà sinh nhật này…” 

Ông Barrow cũng với thái độ dửng dưng nói.

 “… dành cho một đứa trẻ mới mười một tuổi. Thật quá xa xỉ. Tôi cho rằng như thế đấy.”

Bà Minchin chồm cả người lên.

“Đại úy Crewe là một người rất giàu có. Chỉ riêng những cái mỏ kim cương của ông ấy thôi… “

Ông Barrow đi quanh bà Minchin.

“Những cái mỏ kim cương à?” 

Ông ta kêu lên. 

“Chẳng có cái mỏ nào hết! Sẽ chẳng có cái mỏ nào hết…”

Bà Minchin ngồi bật dậy khỏi ghế.

“Cái gì?” 

Bà ta kêu lên. 

“Ý ông là…”

“Dù sao đi chăng nữa,” 

Ông Barrow trả lời điềm tĩnh, 

“Nếu không có những cái mỏ kim cương đó thì có lẽ còn hay hơn nhiều.”

“Không có… cái mỏ… nào?” 

Bà Minchin hỏi dồn, tay vịn thành ghế, bà ta cảm thấy như giấc mơ đẹp đẽ đang rời khỏi cuộc đời mình.

“Những cái mỏ kim cương thường làm cho ngưòi ta phá sản dễ hơn là làm cho người ta giàu có,”

Ông Barrow nói. 

“Khi một người bị một người bạn thân dụ dỗ vào kinh doanh mà chẳng có một kiến thức gì về việc kinh doanh cả, anh ta tốt hơn là nên vứt quách cho sớm những cái mỏ kim cương hay mỏ vàng hay cái mỏ quỷ quái gì nữa đi… Đại úy Crewe quá cố…”

Đến đây bà Minchin ngắt lời ông ta vẻ hoảng hốt.

“Đại úy Crewe quá cố!” 

Bà ta kêu lên. 

“Quá cố! KHông phải ông đến đây để nói với tôi rằng đại úy Crewe đã…”

“Ông ấy đã chết! Thưa bà!” 

Ông Barrow trả lời dằn từng tiếng. 

“Ông ấy chết vì bệnh sốt rét rừng và những khó khăn gặp phải trong kinh doanh. Bệnh dịch chắc khó có thể giết ông ấy nếu như ông ấy không bị kiệt sức vì công việc kinh doanh. Và công việc kinh doanh cũng đã không thể giết ông ấy nếu như không có sự giúp đỡ của bệnh dịch. Đại úy Crewe đã chết!”

Bà Minchin ngồi phịch xuống ghế. Những lời ông Barrow vừa nói khiến bà ta bị sốc mạnh.

“Ông ấy gặp khó khăn gì trong việc làm ăn?”

“Những cái mỏ kim cương, người bạn thân và việc phá sản,”

Ông Barrow nói.

Bà Minchin nghẹt thở.

“Phá sản?” 

Bà ta cướp lời.

“Mất không còn một đồng cắc nào! Đại úy Crewe có rất nhiều tiền. Người bạn của ông ta thì lại như phát điên lên vì những cái mỏ kim cương. Anh ta đã bỏ cả gia sản của mình cũng như Đại úy Crewe vào đó. Sau đó người bạn kia cao chạy xa bay. Đại úy Crewe đã bị viêm não khi biết tin. Cú sốc đó quá lớn đối với anh ta. Anh ta đã chết mà vẫn gọi tên con gái mình. Anh ta không để lại cho đứa trẻ một đồng xu nào cả.”

Bây giờ thì bà Minchin đã hiểu. Trong đời mình, chưa bao giờ bà ta lại chịu một cú sốc như thế này. Bà ta cảm thấy như mình vừa bị người khác xúc phạm và ông Barrow đều là những kẻ đáng nguyền rủa.

“Ý ông muốn nói với tôi rằng Đại úy Crewe mất mà không để lại một cái gì à? Rằng Sara sẽ chẳng có gì? Rằng đứa bé bây giờ chỉ là một đứa ăn xin. Rằng giờ đây trong tay tôi chỉ là một đứa trẻ nghèo khổ chứ không phải là người được thừa kế một gia tài lớn?”

Ông Barrow là một kẻ khôn ngoan. Ông ta cảm thấy rằng đây là lúc cần phải thoát khỏi cái trách nhiệm càng nhanh càng tốt.

“Chắc chắn là đứa trẻ đó sẽ trở thành một đứa trẻ nghèo khó.”

 Ông ta trả lời bà Minchin. 

“Và chắc chắn đứa trẻ thuộc quyền quản lí của bà, cô bé không còn bất cứ một ai thân thích trên đời này nữa.”

Bà Minchin chồm về phía trước. Có vẻ như bà ta sẽ xông sang phòng khách của mình và ngừng ngay cuộc yến tiệc linh đình kia lại.

“Thật ngạc nhiên!” 

Bà nói. 

“Nó đang ở trong căn phòng của tôi, mặc chiếc váy lụa viền đăng ten của tôi, tổ chức bữa tiệc sinh nhật bằng tiền của tôi.”

Ông Barrow than phiền:

“Cô bé tổ chức bữa tiệc sinh nhật bằng tiền của bà ư? Công ty Barrow và Skipwoth không chịu trách nhiệm về bất cứ việc gì đâu nhé và tất nhiên chúng tôi chẳng bao giờ dám có một may mắn lớn như vậy. Đại úy Crewe đã chết mà không phải thanh toán hóa đơn cuối cùng cho chúng ta.” 

Giọng ông mỉa mai, “đó quả là một may mắn lớn nhất mà tôi được hưởng.”

Bà Minchin vô cùng tức tối:

“Điều này thực sự tồi tệ, tồi tệ hơn cả những điều tồi tệ mà bất cứ ai có thể tưởng tượng!”

Bà ta nói trong nước mắt:

“Điều tệ hại đó đang đến với tôi ư? Tôi luôn chắc chắn rằng ông ta đã thanh toán những thứ mà tôi đã phải chi trả cho con bé. Tôi đã phải trả những hóa đơn khi mua những búp bê và cả chiếc tủ quần áo búp bê cho nó. Đứa trẻ đã có tất cả những gì nó muốn. Nó cần có một chiếc xe ngựa riêng, một người giúp việc và một con ngựa nhỏ. Và tôi đã thanh toán hết cho những điều vớ vẩn đó tới tấm séc cuối cùng.”

Ông Barrow tỏ ra không mốn tiếp tục nghe câu chuyện của bà Minchin sau khi đã xếp và kể lại những chi tiết rõ ràng và xác thực vừa rồi cho bà ta nghe. Ông ta không cảm thấy một sự đồng cảm đặc biệt nào đối với sự giận dữ của người đàn bà kinh doanh trường học này.

“Lẽ ra bà không nên trả thêm cho bất cứ thứ gì nữa!” 

Ông ta nhấn mạnh. 

“Trừ khi bà muốn tặng không cho quý cô này. Sẽ không ai nhớ đến bà. Bà cũng không có nhiều tiền để chi trả cho những việc đó!”

“Nhưng tôi đã phải làm điều đó?”

 Bà Minchin hỏi lại như thể bà ta cảm thấy đó là trách nhiệm của ông Barrow phải giải quyết mọi công việc cho ổn thỏa.

 “Tôi phải làm gì bây giờ?”

“Bà không phải làm gì cả!” 

Ông Barrow nói, tháo cặp kính và cất vào trong túi.

 “Đại úy Crewe đã chết. Đứa trẻ vẫn còn đó và không ai chịu trách nhiệm về nó ngoài bà cả!”

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.