CHÚ ĐẤT NUNG - CHƯƠNG 04 - NGUYỄN KIÊN - TRUYỆN THIẾU NHI
CHÚ ĐẤT NUNG
Tác giả : Nguyễn Kiên
Thể loại: Thiếu nhi, teen,
CHƯƠNG 04:ẾCH XANH ĐI HỌC
Người ta gọi chú là Ếch xanh vì
lưng chú ánh một vệt xanh. Chú lười học, ham chơi. Một trận mưa rào, chú Ếch
xanh bị nước cuốn xuống lòng giếng thơi sâu thẳm. Chú thích lắm, vì ở đáy giếng
chú không bị mẹ rầy la, cũng không có bạn nào rủ đi học. Chú tha hồ vùng vẫy
bơi lội; ngẩng nhìn lên, chỉ thấy một mảnh trời bé xíu, như một cái vung.
Một ngày nắng đẹp, mẹ ếch đi gánh
nước. Mẹ ếch thả cái bù đài mo cau xuống giếng, vớt được chú Ếch xanh lên. Chú
bị ngâm nước lâu ngày, trông nhờn nhợt.
Mẹ ếch: Ôi, con yêu quý của tôi,
con trốn học, ham chơi mới đến nông nỗi này! Từ nay con phải chăm học.
Ếch xanh: Con đã ngồi đáy giếng
nhìn trời. Trời chỉ như một cái vung. Con cần gì phải học.
Chú Ếch xanh cãi mẹ, mẹ giận và buồn
lắm. Mẹ đem chú Ếch xanh đến gửi thầy giáo Cóc.
********
Thầy giáo Cóc thông thái nên rất
đông học trò. Thầy dạy tận tình, trò học siêng năng. Lớp học của thầy bao giờ
cũng vui. Chú Ếch xanh đến lớp vừa đúng lúc thầy giáo Cóc đang giảng bài.
Thầy giáo Cóc: Các em hãy nghe tôi
kể: Một năm, trời hạn hán, tôi đã lên trời…
Chú Ếch xanh thầm nghĩ:
“Lên trời
thì có gì lạ!”.
Thầy giáo Cóc tiếp tục kể. Kể rằng:
Cóc lên kiện trời. Trời thua, phải làm mưa theo lệnh cóc, cho mặt đất tươi
xanh…
Chú Ếch xanh thầm nghĩ :
“Mưa cũng
không lạ! Mặt đất tươi xanh lại càng không lạ!”.
Bỗng chú nghe tiếng thước kẻ gõ
“chát!” lên mặt bảng đen. Thầy giáo Cóc đã kể chuyện xong và viết đầu bài lên bảng:
“Con cóc là cậu ông trời”.
Cả lớp viết theo thầy. Chú Ếch xanh
cũng viết, nhưng tay chú cứng đờ. Chú ngó sang vở bạn. Rồi chú thò tay nhón trộm
từng chữ bạn vừa viết. Những chữ chú nhón trộm cưỡng lại, không chịu ghép thành
vần. Chú Ếch xanh tức, xòe tay ra, xóa nhằng nhịt lên trang vở rồi nhảy vọt qua
cửa sổ. Chú đã quen nết, lại trốn học, đi chơi…
***********
Chú Ếch xanh lang thang ra đến giữa
đồng làng thì gặp hai bác cò.
Cò: Sao chú trốn học?
Ếch xanh: Học chán lắm. Cháu thích
đi chơi hơn.
Cò: Chú sai rồi!
Ếch xanh: Thầy giáo Cóc kể chuyện
thầy đã lên trời. Cháu chưa từng lên trời nhưng cháu thừa biết…
Cò: Vậy trời là cái gì?
Ếch xanh: Các bác cứ cho cháu đi
theo, cháu sẽ chỉ các bác xem và kể các bác nghe một câu chuyện còn hay hơn
chuyện của thầy giáo Cóc.
Hai bác cò tìm cách mang chú Ếch
xanh đi cùng. Họ cắp hai đầu sợi cỏ, bảo Ếch xanh ngậm quãng giữa và họ bay lên
cao vút. Trên cao, chú Ếch xanh nhìn thấy một mảng trời phản chiếu trên mặt đầm
nước tròn xoe, nhỏ xíu, tít mù xa.
Chú nghĩ:
“Kia kìa, trời chỉ là cái vung.
Mình chỉ cho các bác cò xem, các bác ấy sẽ tha hồ cho mình rong chơi, mình
không phải đi học nữa!”.
Ếch xanh (chỉ đầm nước, kêu to):
Kia kìa…
Tức thì, chú rơi xuống.
*************
Chú Ếch xanh rơi xuống giữa đầm nước.
Chú chìm nghỉm tận đáy sâu. May sao, lúc ngoi lên, chú vớ được đám bèo. Chú ngồi
trên đám bèo, thở… Các thím cá bơi quanh đám bèo, trông thấy chú Ếch xanh.
Cá: Sao chú trốn học?
Ếch xanh: Học chán lắm. Cháu thích
đi chơi hơn.
Cá: Chú sai rồi!
Ếch xanh: Thầy giáo Cóc kể chuyện
thầy đã lên trời. Cháu chưa từng lên trời nhưng cháu thừa biết…
Cá: Vậy trời là cái gì?
Ếch xanh: Các thím cứ cho cháu đi
theo, cháu sẽ chỉ các thím xem và kể các thím nghe một câu chuyện còn hay hơn
chuyện của thầy giáo Cóc.
Các thím cá tìm cách đưa Ếch xanh
đi cùng. Các thím thuộc hết mương máng thủy lợi chằng chịt khắp cánh đồng. Chú Ếch
xanh theo đàn cá bơi đi, bơi đi mãi… Đột nhiên, chú trông thấy một miệng cống
thủy lợi. Miệng cống khum khum. Mảnh trời tít xa lồng bóng nước, thành một vòng
tròn xoe, nhỏ xíu. Chú Ếch xanh nghĩ:
“Đây này, trời chỉ là cái vung. Mình chỉ
cho các thím cá xem, các thím ấy sẽ tha hồ cho mình rong chơi, mình không phải
đi học nữa!”.
Ếch xanh (nhảy vào miệng cống thủy
lợi, kêu to): Đây này!
Tức thì, chú bị dòng nước cuốn trôi
băng.
**********
Chú Ếch xanh bị dòng nước cuốn đi
xa lắm. Những xoáy nước nhận chìm chú xuống, tung vọt chú lên… Cuối cùng, sóng
nước đánh giạt chú vào một bờ cỏ rậm. Chú nằm chết giấc. Người chú nhẽo nhèo.
Đôi mắt chú lồi ra.
Trong đám cỏ, có một hang cua. Lão
cua kềnh, mai nâu bóng, đôi càng nâu bóng xẻ răng cưa. Xưa nay, cua vốn sợ ếch.
Nhưng nhìn chú Ếch xanh thảm hại, lão cua kềnh chẳng sợ!
Cua: Sao chú trốn học?
Ếch xanh: Học chán lắm. Cháu thích
đi chơi hơn.
Cua: Ha ha, đúng quá! Ta phải lôi
chú mày vào đáy hang, chú mày sẽ chẳng bị ai quấy rầy, chú mày tha hồ chơi cho
thỏa!
Nói rồi, cua cắp Ếch xanh, lôi vào
hang. Chú Ếch xanh đau quá. Chú càng giãy, càng cua càng cắp chặt, lại càng
đau.
Ếch xanh: (kêu to): Mẹ ơi! Đau quá…
Mẹ ơi! Mẹ cứu con!
Bây giờ, mẹ ếch đang buổi làm. Mẹ ếch
đeo một cái giỏ ngang lưng. Nghe tiếng chú Ếch xanh kêu to; mẹ ếch vội chạy lại.
Mẹ ếch đứng sau cua, vỗ mạnh vào mai cua. Cua sợ, rúm hai càng. Mẹ ếch tóm gọn
cua, theo cách ta vẫn thường làm mà cua không cắp được.
Mẹ ếch: Con thấy chưa, cua sợ ếch. Ếch
bao giờ cũng bắt được cua! (bỏ cua vào giỏ). Mẹ buồn vì con, xấu hổ vì con!
Ếch xanh (ôm chầm lấy mẹ ếch): Mẹ
ơi, con đau quá! Con kêu mẹ đến cứu con, vừa kêu vừa ngước nhìn trời rồi lại
nhìn mặt đất, mãi chẳng thấy mẹ đâu… Thế rồi con trông thấy mẹ, mẹ chạy thực
nhanh, mà sao con vẫn thấy lâu quá! Đường dài lắm, mặt đất rộng lắm, trời cao lắm,
trời không phải là cái vung, phải không mẹ?
Mẹ ếch: Con muốn biết trời là cái
gì, con phải đi học.
Chú Ếch xanh lủi thủi theo mẹ ếch về
trường. Chú không trốn học nữa… Kìa, chú đang ngồi trong lớp của thầy giáo Cóc.
Thầy giáo Cóc đứng trên bục, tay cầm thước dài, đang chỉ từng chữ trên bảng:
“Con cóc là cậu ông trời”.
Cả lớp đọc theo thầy, giọng ếch đồng thanh nghe rất
to và rất vang.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment