BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 14 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

BƠ ĐI MÀ SỐNG

Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống

CHƯƠNG 14 : RỒI AI CŨNG BẬN SỐNG CUỘC ĐỜI NGƯỜI TA
Bạn Sài Gòn

Tôi sinh ra, lớn lên rồi lập nghiệp ở ngay tại đất Bắc, nhưng bạn bè của tôi phần nhiều lại ở trong kia, trong Sài Gòn, ở cái nơi mà chúng nó bảo một năm chỉ có hai mùa, một mùa nóng và một mùa cực nóng.

Bạn Sài Gòn, khiến tôi ngạc nhiên khi chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, nhưng khi tôi nói tôi sẽ vào Sài Gòn thì bạn Sài Gòn nhất quyết ra tận sân bay đón tôi.

Tôi nói tôi tự biết bắt taxi để tới, bạn Sài Gòn không chịu, dù sợ nắng cháy tay lắm, mà vẫn cứ chạy xe ra sân bay chờ đón tôi cho kì được.

Lúc tôi tỏ vẻ áy náy, bạn Sài Gòn mắng vốn, 

"Tính gì kì cục, người ta bảo quý là quý, thương là thương, có thường thì mới lo".

Lần đầu tiên gặp nhau, bạn Sài Gòn nhào đến ôm tôi thật chặt. Tính cách bạn Sài Gòn là vậy đó, không cần vòng vo, có gì nói đó, thích ai là thể hiện ra liền.

Nhiều lúc nói chuyện với bạn Sài Gòn mà cảm tưởng hai đứa đến từ hai hành tinh khác nhau.

Tôi nói lấy giúp Mèo đôi tông ở đằng kia. Bạn Sài Gòn trợn mắt quay qua hỏi, đôi tông là cái gì vậy?

- Đôi tông là đôi tông chứ đôi tông là cái gì.

- Không biết đôi tông là cái gì.

- Đôi tông là đôi tông để đi, nó kia kìa, màu xanh đang ở cạnh chân anh đó.

- Ủa cái này là dép kẹp chứ đôi tông gì.

- Nó là tông mà.

- Nó là dép kẹp, khổ quá, hồi nào tới giờ có ai gọi cái này là tông.

- Trời ơi từ lúc em sinh ra tới giờ thị nó đã là đôi tông rồi.

Ừ, vậy đi, Nam với Bắc thôi mà cứ như hai hành tinh khác nhau.

Lần khác.

Bạn Sài Gòn kêu:

- Lấy giúp anh cái chén.

- Đây chén đây.

- Cái này là cái ly mà.

- Trời ơi ly cũng là chén, chứ theo anh cái chén là cái gì.

- Nó đây này.

- Nó là cái bát chứ?

- Nó là cái chén, trong này ai cũng gọi vậy hết.

Ừ thôi vậy đi, nó là cái bát chén, cãi nhau hoài mệt quá.

Rồi hai đứa nhìn nhau nhe răng cười.

Nếu bạn Hà Nội giống như những cơn mua phùn rả rích, tình cảm dành cho nhau cũng cứ từ từ mà ngấm, không ầm ĩ vội vàng, có yêu, có thương đó mà cũng ít khi thể hiện bằng lời.Còn bạn Sài Gòn giống như những cơn mưa rào, mưa lớn lắm, ồn ào và nhiệt thành, thích ai thương ai là thể hiện ra liền, không chần chừ.

Bạn Sài Gòn đôi lần khiến tôi hiểu lầm vì cái thói ăn nói bỗ bã, có khi là đùa hơi quá. Nhưng tính cách bạn Sài Gòn là vậy, trước mặt bạn bè thân thương rồi, họ không thích phải giữ mình. Bạn Sài Gòn nói trước mặt bạn bè mình có sao cứ là mình như vậy, giấu giếm cho cho mệt. Lúc tôi trở về Hà Nội, bạn Sài Gòn ôm tôi, nói, mai mốt buồn buồn lấy ai ra để mắng mỏ chọc cho tức, giỡn chơi bây giờ.

Ừ, ở cạnh bạn Sài Gòn chẳng có thời gian nào để buồn hết.

******

Mất đi một người bạn


Có một lẽ phi lí ở đời, những kẻ ta ghét chẳng bao giờ làm ta tổn thương, mà chỉ những người ta quý, những người ta thương mới làm cái điều đó, mới là những người có cơ hội làm cho ta đau.

Và cũng lạ kì hơn nữa, nếu người chẳng thân chẳng thương làm gì có lỗi với ta thì ta sẽ dễ dàng mà xí xóa. Nhưng ngược lại, ai mà ta thân, ai mà ta thương, làm cho ta đau, thì ta chẳng dễ dàng gì tha thứ. Bởi khi mang lòng yêu thương ai đó quá nhiều thì sẽ mang theo niềm tin quá lớn đặt vào lòng họ, tới khi niềm tin vỡ vụn thì sự tổn thương cũng theo đó mà nhân lên, không có cách nào làm khác được.

Tôi từng có một người bạn rất thân, chúng tôi thuê nhà ở cùng nhau trong nhiều năm. Chúng tôi hiểu nhau đến mức chỉ cần nhìn vào một món đồ cũng có thể khẳng định chắc chắn người kia có thích hay không. Khắp các con đường Hà Nội, nơi nào tôi đến cũng đều có bàn chân nó đi cùng, đôi lúc bạn bè vẫn trêu, chúng tôi còn hơn cả tình nhân của nhau.

Một ngày tôi đang đi làm, nó gọi cho tôi, giọng nghẹn ngào thông báo, nó đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Căn bệnh mà tôi luôn nghĩ, chắc chỉ có trên phim Hàn Quốc, thế mà giờ nó mắc bệnh đó.

Tôi lao như điên tới bệnh viện, có lẽ suốt đời này tôi không quên được hình ảnh nó ngồi đơn độc giữa hành lang hun hút của bệnh viện. Mặt nó trống rỗng, không cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy tôi, nó đưa tay ôm tôi, rồi òa khóc nức nở. Chân tôi cũng muốn khuỵu xuống, vạn lần tôi không muốn tin đây là sự thật. Nhiều ngày sau đó tôi cứ cố tỏ ra bình thản lạc quan để động viên nó. Nhưng sau lưng nó, tôi lại khóc. Tôi lên chùa xin với Phật hãy lấy bớt tuổi thọ của tôi, để chia cho nó, để nó được tiếp tục sống. Thời gian nó điều trị, ngày nào tôi cũng ở trong bệnh viện, dù chẳng để làm gì, nhưng tôi vẫn muốn để nó nhìn thấy tôi, để nó biết tôi luôn bên cạnh nó.

Căn bệnh của nó không chữa được dứt điểm, nhưng nhờ phát hiện sớm, cùng với sự điều trị tích cực, nó cũng có thể ổn định sức khỏe.

Trong lúc khó khăn bão tố nhất, chúng tôi đã ở bên nhau như thế, nắm chặt tay nhau như thế. Ấy vậy mà lúc trời yên biển lặng, chúng tôi lại không thể vượt qua được cái tôi của chính mình, để tiếp tục nắm chặt tay nhau. Sau này ngẫm lại, tôi mới thấy bão tố to đến nhường nào cũng không đáng sợ bằng một cái "Tôi" quá ích kỉ.

Giữa chúng tôi xảy ra bất đồng vì một chuyện vốn dĩ là chẳng đáng gì. Vậy nhưng cả hai đứa lại đặt cái tôi của mình lên quá cao, lên cao tất thảy mọi thứ. Tôi không chịu nhượng bộ nó, vì tôi nghĩ nếu nó thực sự coi trọng mình thì sẽ hành xử khác đi, còn nó vẫn quyết định làm theo ý mình tới cùng. Chúng tôi tiếp tục cãi vã, tôi nói nếu vậy tôi sẽ chuyển đi, nó nói gọn một câu tôi muốn đi đâu thì đi, nó chẳng quan tâm. Câu nói đó giống như mũi dao đâm vào tôi, giống như bạn quá yêu thương một người, và một ngày kia, bạn phát hiện ra, bạn không hề tồn tại trong trái tim người đó. Tôi tự thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, tự thấy mình ngu ngốc, khi từng nghĩ nó là người thân của mình.

Tôi rời khỏi căn hộ chúng tôi thuê chung, mang theo đồ đạc, mang theo nỗi đau, mang theo sự tổn thương không cứu vãn nổi, và mang theo một cái tôi cao ngút trời của mình cùng ra đi.

Một thời gian sau đó, cả hai chúng tôi đều cảm thấy hối tiếc vì đã đánh mất đi tình bạn quý giá bao năm mới có được. Thế nên cả tôi và nó cùng cố gắng để hàn gắn lại. Nhưng cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể nào lấy lại được vị trí trong lòng nhau như trước kia đã từng. Bởi dù chúng tôi đã bỏ qua chuyện cũ, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn tồn tại đâu đó trong trái tim.

Chỉ là nếu như ngày đó tôi có thể đứng ở vị trí của nó để hiểu vì sao nó nhất quyết phải làm vậy thì tốt biết bao. Hoặc là nó có thể đứng ở vị trí của tôi để hiểu tôi đau đến mức nào thì có lẽ nó cũng đã không làm như vậy.

Có thể chúng tôi đã không phải đối mặt với một cái hố sâu ngăn cách như bây giờ. Khi chúng tôi làm tổn thương nhau, cũng là lúc chúng tôi nhận ra mình mới là người đau nhiều nhất.

Hai chữ "thứ tha" nói thì dễ mà làm thì sao khó khăn đến thế. Và đến bây giờ tôi vẫn chưa thể học cách thứ tha cho một người từng rất thân thương.

Mất đi một người bạn thân, tôi thấy giống như mình mất đi rất nhiều thói quen, mà mình từng rất yêu thích.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.